Vân Long Phá Nguyệt

“Hoàng huynh nói đi.” Tiêu Thanh Hàn kéo Vân Tâm Nhược ngồi lên ghế, mình cũng thuận tiện ngồi xuống, để vị hoàng đế kia đứng một mình, mà Tiêu Cẩn Du cũng không thấy tức giận, chẳng qua là ánh mắt nhìn chằm chằm Lang Vương trên đất. Vân Tâm Nhược nhìn hoàng thượng trơ mắt nhìn Nguyệt, đột nhiên có chút cảm giác dở khóc dở cười. Hoàng thượng này, không phải là có chủ ý với Nguyệt chứ.

Quả thật, Tiêu Cẩn Du chỉ vào trên đất Lang Vương. Có chút hưng phấn mở miệng: “Cửu đệ ngươi cũng biết từ trước đến giờ hoàng huynh luôn yêu thích chim quý thú lạ, cho nên ngươi có thể cho hoàng huynh mượn con sói này chơi mấy ngày được không?”

Nguyệt, Vân Tâm Nhược có chút đồng tình nhìn Nguyệt, Nguyệt này quả thật là người gặp người thích. Thanh Hàn thích, hiện tại Minh Phong cũng thích, ngay cả đương kim hoàng thượng cũng thích.

Bất quá, nàng cúi đầu nhìn nguyệt, một thân da lông trắng muốt như mới được giặt sạch, thân hình khổng lồ, hơn nữa viên bảo thạch trên trán luôn phát sáng, nó chính là phách nguyệt, lang vương trong truyền thuyết. Thật sự rất đẹp, mang theo trên người, là uy phong.

“Hoá ra là như vậy, hoàng huynh thích thì mang đi là được.” Tiêu Thanh Hàn nhẹ liếc Lang Vương một cái, cười khẽ.

“Auuu. . . . . .” Lang Vương nghe được bọn họ đang nghị luận về mình, biết chủ nhân của nó muốn đem nó cho người khác mượn thì nó nức nở nghẹn ngào một tiếng, cực kì không muốn. Nó không ngừng dùng móng vuốt cào cào chân của Vân Tâm Nhược và Tiêu Thanh Hàn, dùng đầu lưỡi liếm liếm bọn họ, hết sức lấy lòng. Nó không muốn bị đưa đi, nó muốn sống chung một chỗ với chủ nhân cơ.

“Nguyệt” Tiêu Thanh lạnh giọng một chút, Lang Vương sợ hãi rụt cổ lại, con sói này còn hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện hơn cả con người.

“Hai lựa chọn, một là trở về Mạc tộc ăn thịt sống của ngươi, hai là đến hoàng cung.” Tiêu Thanh Hàn trầm giọng nói, ánh mắt lúc nhìn về phía Vân Tâm Nhược thì thoáng qua một nụ cười. Dĩ nhiên là Lang Vương không nhìn thấy.

Auuu một tiếng, Lang Vương đứng lên, từ từ đi tới bên cạnh Tiêu Cẩn Du.

Quả thật linh tính, còn có thể nghe hiểu tiếng người, càng ngày càng chơi vui, Tiêu Cẩn Du nhìn Lang Vương đến gần mình, không chút sợ hãi. Hắn tất nhiên biết con sói này sẽ không đả thương người.

“Vậy trẫm phải cám ơn Cửu đệ và Cửu đệ muội rồi.” Hắn vỗ đầu Lang Vương, Lang Vương quay đầu ra chỗ khác, hắn cười một tiếng, hung hăng vỗ mạnh một cái, Lang Vương nhìn hai chủ tử của mình, giận mà không dám nói gì.

“Không cần.” Tiêu Thanh Hàn cười nhạt. Hắn hạ hai tròng mắt xuống, sau đó mở ra thì sáng chói như ngôi sao “Hoàng huynh, ba ngày sau Thần Đệ đám cưới.”

“Ba ngày sau?” ánh mắt Tiêu Cẩn Du từ trên người Lang Vương trở lại đến Tiêu Thanh Hàn, hơi nhíu lông mày, ba ngày, thời gian có quá ngắn lắm hay không, dù sao hôn sự của Thanh Hàn quốc sư cùng chủ nhân phách Nguyệt không được qua loa. Bất quá nhìn vẻ mặt Cửu đệ, nếu đệ đệ đã quyết định, như vậy, hắn cũng biết nói gì cũng vô ích. Động tác của đệ đệ thật đúng là gấp mà.

“Vậy chuẩn bị thế nào?” Tiêu Cẩn Du hỏi.

“Gần xong rồi.” Tiêu Thanh Hàn cầm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của Vân Tâm Nhược, đôi tay nhẹ nhàng cọ xát lấy hai tay nàng. Đem lấy sự ấm áp của mình truyền cho nàng. Thật ra thì hắn chưa nói cho hoàng huynh, ngay từ lúc hắn tìm được Nhược, hắn đã chuẩn bị cho hôn lê của bọn hắn rồi. Ba ngày sau, hắn cùng nàng đám cưới, hắn tuyệt đối sẽ không làm qua loa. Hắn sẽ để mọi người trong thiên hạ biết, nàng là thê tử của hắn, thê tử duy nhất, nữ nhân hắn yêu, vĩnh viễn không chịu ủy khuất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui