Vân Long Phá Nguyệt

“Đúng vậy, cục cưng có thể nhìn đến, nhưng mà nương không cho cục cưng xem,
trong lòng mỗi người đều có bí mật của riêng mình, không thích bị người
khác nhìn đến, cho nên cục cưng rất ít xem, thúc thúc đừng tức giận vì
cục cưng nhìn suy nghĩ của thúc thúc được không?” Hắn nháy nháy mắt,
khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trong mắt lóe lên hơi nước, Lê Hân nghĩ
chắc chỉ cần hắn nói tức giận, đứa nhỏ này sẽ khóc cho mà xem.

“Được rồi, cục cưng, thúc thúc không có tức giận. Thúc thúc còn phải cảm ơn
cục cưng nữa cơ.” Hắn ôm chặt đứa nhỏ trong lòng, thật ra những lời cục
cưng vừa nói, tuy là đồng ngôn vô kỵ*, nhưng cũng giống như một cái tát
đánh thức về chuyện mà ba năm nay hắn chưa từng nghĩ đến. Thực ra, Thanh Hàn và Tâm Nhược đã sớm tha thứ cho hắn, chỉ là do hắn chưa muốn tha
thứ cho bản thân mình mà thôi.

*đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ

Cái miệng nhỏ nhắn của cục cưng hơi nhếch lên, hai trong mắt cũng sáng lên. Thật ra hắn đã nghe nói về thúc thúc này từ rất lâu rồi, cũng biết thúc thúc này đã làm chuyện có lỗi với nương, cho nên ở bên ngoài sống một

mình thật lâu. Phụ thân nói, bọn họ đã sớm tha thứ cho hắn chẳng qua hắn lại không tự tha thứ cho bản thân mà thôi.

Lần này hắn chủ động
nhìn suy nghĩ của thúc thúc, đúng là giống như lời nói của phụ thân,
thúc thúc thực đáng thương, nên hắn mới nói những lời vừa nãy, mà thúc
thúc cũng rốt cuộc nghĩ thông mọi chuyện, cho nên hắn rất vui.

Còn có, tướng quân phủ của của thúc thúc có hình dáng ra sao? Hắn rất muốn đi xem.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa tướng quân phủ, cục cưng nói chuyện
không ngừng trước mặt Lê Hân, có khi lời nói ngây thơ hồn nhiên không cố kỵ khiến hắn cười ha ha, mà xe phu đang ngồi bên ngoài, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng cười của tướng quân, mắt nhìn về phương xa, ba năm, rất ít nghe ngài ấy cười to thoải mái như vậy.

Trong tướng quân
phủ, Vân Thiển Y ngồi trước gương, lo lắng nhìn mặt mình, sau khi xác
định khuôn mặt vẫn tuyệt mỹ như bốn năm trước mới yên tâm. Thật ra có ai có thể chạy đua cùng thời gian đâu, ba năm vẫn để lại trên mặt nàng
không ít dấu vết, là do nàng không muốn chấp nhận điều đó thôi.

Mộng tưởng vài năm, cũng nên tỉnh lại, cùng với việc tiếp tục ở trong mộng,
không bằng nắm chặt hiện thực thuộc về nàng, nhưng mà nàng tỉnh ngộ quá
muộn, không còn cơ hội nào cứu vãn được nữa.

Khi hắn yêu nàng,
nàng từ chối hắn, lợi dụng hắn. Lúc nàng muốn quay lại tìm hắn, hắn lại
cầm thỉnh nguyện thư, đi biên quan, từ nay về sau, cuộc sống bốn năm
trong tướng quân phủ, nàng như ngươi có cũng được mà không có cũng chẳng sao, không có người tôn trọng, không có người để ý. Giống như không khí vậy, ngoại trừ Tri Dung ra, không còn ai để ý nàng, mỗi ngày bữa cơm
cũng là đơn giản nhất, hiện tại nàng còn muốn cái gì mà sơn hào hải vị,
chỉ cần được ăn no đã là tốt lắm rồi.


Nay nàng vừa nghe được
người khác nói hắn đã trở về, cái nam tử yêu nàng sâu đậm kia, có thể
cho nàng cơ hội một lần nữa được không, nàng mất đi quốc sư, nhưng vẫn
còn một tướng quân phủ nguyện ý lưu giữ nàng, nếu nàng lại mất đi tướng
quân phủ, nàng sẽ mất đi tất cả. Nàng còn trẻ, còn xinh đẹp như vậy, làm sao lại cam tâm bị nhốt cả đời ở đây.

Mà Vân phủ, bởi vì đắc tội với Hoàng tộc, không ai dám làm ăn với họ. Bốn năm trôi, ngoài một ngôi nhà ở, cái gì cũng không có. Cha của nàng không biết hiện tại ở nơi
nào, nếu thật sự rời đi tướng quân phủ, nàng thật sự sẽ không là cái gì
cả. Nàng sẽ không là Vân Thiển Y xinh đẹp tài hoa mà sẽ trở thành người
phụ nữ bị chồng bỏ.

“Tiểu thư….” Tri Dung nhìn Vân Thiển Y quá mức kích động như vậy, có chút khó khăn mở miệng.

“Làm sao? Không phải tướng quân sắp đến sao?” Vân Thiển Y quay đầu nhìn nàng, đôi mi thanh tú nhíu lại.

Tri Dung vò vò góc áo, do dự mở miệng, “Tướng quân đúng là đã trở lại,
nhưng mà, tướng quân còn ôm theo một đứa trẻ khoảng ba tuổi trở về nữa.”


Đứa nhỏ, tầm ba tuổi, chẳng lẽ là của hắn, hắn ở biên quan, sao có thể
được, không phải hắn yêu mình hay sao? Không phải vì nàng chống lại
Hoàng thượng sao, tại sao bây giờ lại có đứa nhỏ, nàng không tin, không
tin.

“Tiểu thư…..” Tri Dung có chút lo lắng nhìn nàng. Tiểu thư
hiện tại cuối cùng cũng nhận ra chỗ tốt của tướng quân, nhưng mà tướng
quân đã rời đi bốn năm, bốn năm có thể thay đổi rất nhiều thứ.

Mà tướng quân còn yêu Vân Thiển Y hay không, người sáng suốt đều nhìn rõ,
yêu đã sớm không còn, chỉ còn sự lạnh lùng, vô tình mà thôi. Nếu có yêu, đã không đi liền suốt bốn năm, nếu có tình, sẽ không đi bốn năm mà
không gửi nổi một phong thư. Tiểu thư thật ra chính là bị tướng quân
quên đi, chỉ có tiểu thư vẫn tưởng rằng tướng quân còn yêu nàng.

Mà những lời này, nàng không thể nói, mà cũng không biết nói thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận