Vân Long Phá Nguyệt

Mà Lôi Liệt không ngừng uống rượu do Lan phi rót, ngửa đầu, uống một hơi
cạn sạch, một hương vị chua sót từ miệng truyền thẳng đến đáy lòng. Nữ
tử như lan kia vốn đáng lẽ nên thuộc về hắn, là người hắn dùng sinh mệnh để yêu, nhưng mà, hắn lại bỏ lỡ, nên hận ai bây giờ, nên oán ai bây
giờ, thật ra, bây giờ cho dù nói cái gì, đều đã quá muộn.

Hắn có
rất nhiều phi tử, nhưng họ không thể nào lấp đầy nội tâm trống rỗng của
hắn. Hắn có quyền lợi cao quý trong tay, lại vẫn cô đơn, không ai có thể cho hắn cảm giác giao hòa giữa hai trái tim.

Vân Tâm Nhược nhìn
về phía người ngồi ở chủ vị trên cao kia, có chút thở dài bất đắc dĩ,
Tiêu Thanh Hàn nắm chặt tay nàng, nàng quay đầu nhìn hắn cười.

Mọi người đều có mệnh số, xoay người, chỉ là mỗi người khác nhau mà thôi,
Lôi ca ca, hy vọng có một ngày, ngươi có thể hiểu được, không cho ngươi
hy vọng chỉ bởi vì không muốn cho ngươi thất vọng.

Nụ cười kia
chiếu vào trong mắt của Lôi Liệt, hắn cúi mắt xuống, bưng lên một ly
rượu, tay áo dung lúc che ánh mắt của hắn. Như vậy thật tốt, Tiểu Nhược, ngươi từng phải chăm chú nhìn vào hạnh phúc của ta, như vậy, bây giờ ta cũng sẽ chúc phúc cho ngươi.


Mà Đỗ Thiên Lan nhìn Lôi Liệt không ngừng uống rượu, tay ôm chặt lấy đứa con đang sợ hãi của mình, nàng
biết, cính mình, đã hoàn toàn mất đi.

Mà Tiêu Thanh Hàn và Vân
Tâm Nhược sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tiêu Thanh Hàn ôm cục cưng vào
trong lòng mình, loại yến hội như vậy, từ rất nhỏ cục cưng đã bắt đầu
tham gia, cho nên đối với đứa nhỏ chỉ có tầm ba tuổi như cục cưng, hắn
không hề kêu ca trách móc, hơn nữa còn tuyệt không sợ. Chỉ thấy trên
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của cục cưng tràn đầy nụ cười vui vẻ, đóa
Bạch Liên giữa mi tâm càng nở rộ, khiến cho khuôn mặt của hắn như có một tầng tiên khí, làm cho mọi người nhìn vào chỉ muốn yêu quý làm quen.

Tất cả mọi người đã bị nụ cười hồn nhiên của đứa nhỏ thu hút, đều cảm thán
đứa nhỏ này lớn lên thật tuấn tú, đây là quốc bảo của Thiên Trạch, trăm
năm phúc tinh, con trai độc nhất của Thanh Hàn Quốc sư, Tiêu Dục Trạch.

Lê Hân bưng lên một ly rượu, nhìn về phía Vân Tâm Nhược, trong mắt mang
theo một chút xin lỗi, còn có một phần tình yêu được giấu kín trong đáy
lòng.


Vân Tâm Nhược nhìn về Lê Hân, mỉm cười với hắn, Thanh Hàn
đã sớm nói cho nàng những việc mà Lê Hân suy nghĩ trong lòng. Đối với
nam tử này, có lẽ đã từng thương tổn nàng rất nhiều, thời gian bốn năm,
rất nhiều truyện cũng đã trôi qua.

Nàng đã sớm không còn hận hắn, hắn cũng không cần phải tách bản thân, thật ra, nếu xét mọi phía, hắn
cũng là một người đáng thương.

Lúc này cửa mở ra, một cô gái mặc y phục dị tộc, âm nhạc vang lên, nữ tử nhảy múa, vòng eo xoay tròn, vừa
có sự mềm mại của nữ tử, mà cũng không thua sự anh khí của nam tử, mà
cái chén trong tay Lê Hân bị hắn nắm chặt, mặ đen lại, nữ nhân này không ngốc ở thảo nguyên làm công chúa của nàng, tại sao lại chạy đến đây làm gì?

Mà nữ tử kia cũng liếc nhìn qua Lê Hân, không thèm để ý ánh mắt sắp phun hỏa của hắn kia, tiếp tục múa.

“Phụ thân….” Cục cưng lôi kéo ống tay áo của Tiêu Thanh Hàn.

“Làm sao vậy, cục cưng?” Vân Tâm Nhược quay đầu nhìn về phía con đang có chút khác lạ.

Cục cưng lắc đầu với Vân Tâm Nhược, lại ghé vào tai Tiêu Thanh Hàn nói một câu, Tiêu Thanh Hàn cười nhẹ, ôm cục cưng vào lòng.

Ánh mắt hơi đổi đổi nhìn về phía Lê Hân.

Cục cưng nói, phụ thân, cái vị tỷ tỷ kia sẽ nhanh chóng trở thành thẩm thẩm.

Cục cưng có thể nhìn ra đương nhiên hắn cũng có thể nhìn ra, Hân, lần này là tình duyên đích thực, hãy cố gắng nắm lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận