Vân Long Phá Nguyệt

Hắn hít thật sâu mấy hơi, chờ cơn tức giận trong lồng ngực bình ổn
một chút, từ trên cây nhảy xuống, lại nhặt lên hai khối đá nhỏ, giơ tay
lên, chuẩn xác ném vào hai cái nha hoàn ngoài cửa, bọn họ liền té xuống
mặt đất

Nghe được âm thanh mở cửa, Vân Thiển Y tưởng là Tri Dung, cảm giác miệng có chút khát, vì thế mở miệng nói nhỏ nhẹ

“Tri Dung, rót cho ta một ly trà đi!”

Bàn tay to thon dài nhấc ấm trà trước bàn, đổ vào một chén trà, nhưng là đối phương lại không buông chén trà trong tay. Nàng có chút tức giận nói:

“Tri Dung, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Giương mắt, lại phát hiện, người trước mắt không phải Tri Dung, mà là một người khác, một người hoàn toàn xa lạ, hơn nữa lại là nam nhân…..

“A! Ô…….” tiếng thét chói tai còn chưa phát ra, đã

bị đại chưởng của đối phương bưng kín miệng. Chén trà trong tay cũng rơi xuống mặt đất, toàn bộ nước trà rơi vào quần áo màu đỏ của nam tử

Vân Thiển Y bị che miệng lại, tức khắc hoang mang lo sợ, trong lòng
khó nén một cỗ tuyệt vọng truyền đến, nàng căn bản chưa từng gặp qua
loại tình huống này, nàng sợ hãi tới toàn thân phát run, muốn cầu xin
tha thứ, muốn mở miệng, lại bị người ta che lại, chỉ có thể phát ra âm
thanh um um. Giống như một đôi tay khủng bố đang bóp chặt trái tim của
nàng, nước mắt không ngừng rơi xuống…..

“Đáng chết…..” Lê Hân thấp giọng rủa một tiếng

Nước mắt của nàng rớt xuống tay hắn, giống như cây châm nhọn đâm mạnh vào lòng hắn, rước lấy một trận đau nhói

“Không được khóc…..” Thanh âm nặng nề truyền đến, ba phần uy hiếp lại thêm bảy phần đau lòng. Mắt nhìn thẳng vào nàng , hắn
thật sự hoàn toàn mất phương hướng

“Ô ô…..” Vân Thiển Y phe phẩy đầu, nghe câu không
được khóc kia làm cho nước mắt tụ lại trong mắt không ngừng đảo quanh,
không dám hạ xuống. Nam nhân này thật sự rất đáng sợ

“Ta sẽ không thương tổn nàng, hiện tại ta buông nàng ra, nhưng là không được khóc, không được kêu” Lê Hân cố gắng bình ổn tức giận trong lòng, tay che miệng Vân Thiển Y thả lỏng một chút

Bên tai truyền đến nhiệt khí khi nam tử thở ra khi nói chuyện, giống
như một con sâu lông đi trên người nàng, làm nàng không khỏi run run.
Nhưng là nghe xong vẫn gật gật đầu

Lê Hân buông tay ra, nữ tử thở ra một ngụm khí , hương thơm như lan
đảo qua tay hắn, trong lòng bàn tay còn giữ lại cảm xúc ôn nhuận của môi nàng, trực tiếp xâm nhập vào cơ thể hắn, trong lòng có một loại cảm xúc bi ai, triền miên không dứt.


Vân Thiển Y được tự do vội vàng chỉnh lại quần áo mình, đề phòng nhìn nam tử trước mặt, sợ hãi hắn sẽ thương tổn nàng, ánh mắt của nàng không ngừng chuyển động, nhìn ra cửa, lại liếc xem cửa sổ. Khuôn mặt lo lắng. Bối rối hỏi:

“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?”

“Ta là ai……..”

“Ta là ai…….Ha ha……”

Lê Hân cười điên cuồng, cười bi thương, cảm giác đau kia càng ngày
càng rõ ràng. Vốn là thê của hắn, nàng thế nhưng quên hắn. Là buồn cười, hay là thật đáng buồn a……….

“Ngươi thật sự không nhớ ta sao?” Hắn bình tĩnh nhìn Vân Thiển Y , trong mắt không dấu được sự tịch mịch

Hắn tới gần nàng, làm cho nàng xem rõ mặt mình…..

Không nhớ?…….Có cái gì sao?….Vân Thiển Y mở to hai mắt nhìn nam tử
trước mặt, không rõ vì sao hắn lại nói câu đó, không lẽ là nhận sai
người. Theo trực giác, nàng tin tưởng nam tử này sẽ không thương tổn
mình, thân thể từ từ trầm tĩnh lại, sợ hãi vừa rồi tiêu thất một nữa,

hiện tại nàng mới có thể thực sự đánh giá nam tử này

Khuôn mặt dung nhan tuấn lãng, mày kiếm đen như mực, ánh mắt sáng
ngời, mặt mày tràn đầy khí phách, thân thể cao thẳng, nam tử cả người
mặc huyền y đỏ thẫm thể hiện không khí vui mừng, nhưng là lúc này, hồng y lại dính không ít bụi đất, làm cho không khí vui mừng không khỏi có vài phần tịch mịch

Khuôn mặt này………

Vân Thiển Y cố gắng suy nghĩ, nàng tựa hồ thật sự gặp qua hắn, nhưng là ở nơi nào?

“Còn chưa nhớ ra sao?” Hơi thở nóng của hắn phun lên mặt nàng, lúc này nam tử lại tới gần nàng vài phần…..Vân Thiển Y đột nhiên mở lớn miệng

“Là ngươi……”

Nàng nghĩ tới, là người kia, Bách hoa tiết. Nam tử ngày đó cứu nàng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận