Vân Long Phá Nguyệt

Lê Hân nghe xong sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên “Vân
Tâm Nhược ngươi giỏi lắm, Bản tướng quân đã cho ngươi cơ hội cuối cùng,
ngươi không cần, vậy Bản tướng quân sẽ không khách khí!” Nói xong liền hướng ra ngoài cửa hô một tiếng

“Hạ Chi! Vào đây”

Hạ Chi chậm rãi tiêu sái bước vào, trong tay bưng một cái khay, trên khay
chỉ có giấy cùng bút, hắn cúi đầu nhìn Vân Tâm Nhược thấy cằm nàng vừa
xanh vừa tím, trong mắt có chút không đành lòng xẹt qua, Tướng quân,
người rất không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng là câu oán giận này,
hắn chỉ có thể nói dưới đáy lòng. Nếu thực sự nói ra, chỉ sợ lần sau
người bị bắt vào sài phòng là hắn đi

“Lấy ra!” Lê Hân nheo mắt lại, tức giận nói với Hạ Chi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Vân Tâm Nhược một chút

Vân Tâm Nhược giương mắt nhìn thoáng qua nam tử đang bưng cái khay, theo
đúng như nàng nhớ , nam tử này chính là người hôm qua cứu nàng, không
khỏi gật đầu cảm kích cười với hắn một cái. Lê Hân đưa lưng về phía nàng nên đương nhiên không nhìn thấy được


Nhưng là, Hạ Chi nhìn thấy
được, không khỏi có chút kinh diễm, nụ cười kia giống như cầu vồng sau
mưa, làm cho vết thương trên mặt nàng như biến mất, đặc biệt cặp mắt đẹp như ngọc lưu ly kia, tựa hồ có ẩn chứa lực hấp dẫn vô hạn, làm cho linh hồn người ta như bị cuốn hút vào. Hắn có thể tưởng tượng ra, nữ tử này
nếu vết thương lành hẳn, tuy rằng sẽ không tuyệt sắc giống Vân Thiển Y,
nhưng tuyệt đối sẽ không thua kém nhiều lắm, hắn có loại cảm giác, Tướng quân của bọn họ, có phải hay không đã thật sự bỏ qua một cái bảo bối……

“Tướng quân….Người có thể suy nghĩ lại một chút được không? Người xem…..” Hạ Chi vừa định mở miệng, lại nhìn thấy ý cảnh cáo của Lê Hân, tự động nuốt ngược lại vào bụng

Taycầm bút, giấy trắng mực đen. Lê Hân viết tốt mọi thứ lên giấy, nhìn lại từ
đầu đến đuôi một lần, sau đó xoay người, giơ tay lên, hung hăng ném vào
mặt Vân Tâm Nhược…..

“Đây là Bản tướng quân đưa cho ngươi, ngươi tốt nhất nên nhận lấy…..”

Sau đó ôm ngực đứng im nơi đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nữ tử trước mắt, chờ
mong nàng khi xem xong nội dung trên giấy, sẽ có phản ứng gì. Khóc,
nháo, hay là đòi chết…..

Hắn thật sự rất chờ mong.


Vân Tâm
Nhược cầm lấy tờ giấy bị ném vào mặt nàng, đụng tới nơi tối qua bị đánh
làm nàng cảm giác đau đớn như lửa thiêu, nhịn xuống tiếng rên rỉ trong
cổ họng, vừa mở tờ giấy ra, không ngờ lại nhìn thấy hai chữ Hưu thư thật to. Nàng bị hưu….. Nàng cư nhiên đã bị hưu……Đôi mắt tĩnh lặng như hồ
thu lúc này lại cuộn sóng không ít, nàng cẩn thận gấp lại hưu thư cho
tốt, ánh mắt nhìn thẳng Lê Hân, sau đó cúi đầu. Âm thanh khinh nhiên
nghe không ra vui hay buồn, lơ đãng nhưng lại dọa đến hai gã nam tử….

“Cám ơn Tướng quân……”

Hạ Chỉ há hốc miệng to đến mức có thể nuốt một trái trứng gà, ở Thiên
Trạch, nữ tử bị hưu là sỉ nhục lớn nhất cả cuộc đời, cả đời sẽ bị người
ta chỉ trích tới mức không ngóc đầu lên nổi. Nhưng là Vân Tâm Nhược mặt
lại không đổi sắc, còn bình tĩnh nói lời cảm tạ, không biết có phải đã
bị Tướng quân đánh tới choáng váng không a……Hắn không khỏi quay qua lén
lút liếc mắt nhìn Lê Hân một cái

Không nhìn thấy được phản ứng mà
hắn chờ mong, chỉ nhìn thấy nữ tử này thần sắc không vui không buồn, trừ bỏ mới bắt đầu sắc mặt còn có chút quái dị, sau đó lại bình tĩnh không
chút gợn sóng nào, thật đúng là ngoài dự kiến của hắn. Bất quá, vậy thì
càng ngày càng tốt chơi thôi, ngạo khí chứ gì! Muốn chống cự trong im
lặng phải không!

Được! Tốt lắm…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận