Vân Long Phá Nguyệt

Hắn hiện tại không biết vì sao không dám quay đầu, sợ nhìn thấy…..sợ
nhìn thấy cái gì? Nước mắt của nàng…..Hay là máu của nàng……Nàng có thể
hay không….Tự tử……Hai chữ này, hắn không dám nghĩ, sau đó, hắn bỗng
nhiên quăng đi ý nghĩ đó, sẽ không, sự quật cường của nữ nhân này hắn
hiểu hơn ai hết, nàng sao có thể tự tử được?

Hắn không rõ bản thân mình đến tột cùng là làm sao vậy. Lần đầu tiên, hắn tự hỏi chính mình,
hắn hận nàng có thật sự nặng đến như vậy không, đột nhiên, hắn đá văng
cảm xúc không nên có này

Đối với nàng, không được mềm lòng

Vân Tâm Nhược, hết thảy đều là ngươi phải chịu

Chớ có trách ta, muốn trách thì trách chính ngươi, không nên phá hư Thiển Y của ta, không nên…

Nhưng là, hắn vẫn nhịn không được muốn quay đầu xem, khi hắn chậm rãi xoay
người, trong nháy mắt, hắn có cảm giác….Hô hấp của hắn…không còn….Tâm,
trầm xuống một chút..

Hắn nhìn thấy gì……..

Hắn nhìn thấy hình ảnh mà cả đời này hắn cũng không quên được


Vân Tâm Nhược đang quỳ trên mặt đất, hai tay nâng lên cái bánh bao đã bị
chà đạp tới cực bẩn kia, lệ không ngừng rơi xuống, không tiếng động,
không nói gì…..Nàng vươn ngón tay trắng như tuyết, đầu ngón tay cẩn thẩn bóc ra dơ bẩn trên bánh bao, dưới đất lập tức có thêm rất nhiều mảnh
mụn, hòa cùng gỗ vụn dưới đất, càng trộn lẫn nhiều bi ai…..

Đến
lúc bánh bao hoàn toàn sạch sẽ, nàng lấy tay xé lấy một miếng, bỏ vào
miệng, trong miệng chua xót, nàng nhẹ nhàng nhấm nuốt, sau đó dùng lực
nuốt xuống, tựa như nuốt xuống vô tận thống khổ

Cô gái quỳ trên
mặt đất quần áo dính đầy cát bụi, trong tay cầm một cái bánh bao nhìn
không ra hình dáng, lẳng lặng ăn, tuy trên mặt có nước mắt, nhưng không
thấy nửa phần chật vật, lông mi đầy đặn, nhẹ nhàng lay động, sau đó
duyên dáng nhắm lại im lặng, giống như đang ăn món mỹ vị gì đó, trên mặt thể hiện bình tĩnh cũng thõa mãn. Như một đóa hoa sen vừa nở trong sớm
mai, thanh u trắng noãn, lại mang theo một chút ưu thương, làm cho lòng
người xem không khỏi đột nhiên ghen tuông

Đây là Tiểu Tức cho nàng

Ấm ấp……


Nàng không muốn vứt bỏ

Nàng vốn không còn gì

Nàng không muốn ngay cả ấm áp cuối cùng này cũng bị đoạt đi..

Lúc này, bánh bao bị chà đạp cực bẩn kia, đối với người khác mà nói, có lẽ
chỉ có ăn xin đói điên cuồng mới có thể ăn, nhưng là đối với nàng mà
nói, đây là sự quan tâm trân quý nhất, ấm áp thuần khiết nhất

Cho dù đã bẩn, ở trong mắt nàng, cũng là sạch sẽ nhất

“Vân Tâm Nhược, ngươi đừng ăn……đừng ăn nữa….” Tiểu Tức không ngừng khóc được, không biết vì sao, lòng của nàng cảm
giác đau quá, đau quá, bánh bao như vậy, còn có thể ăn sao?

Phương đại nương vẻ mặt không thể tin được, vì sao nàng lại có một loại xúc
động muốn khóc? Vì sao lòng của nàng lại có loại cảm giác ê ẩm?Vì sao
nàng hiện tại thật sự đang khóc…

Ai dám nói nàng ta hèn mọn, nàng ta có tôn nghiêm cao quý

Ai dám nói nàng ta đê tiện, nàng ta có linh hồn sạch sẽ nhất

Lúc này, Lê Hân bước đi, từng bước chậm rãi rời đi, cước bộ thực trầm, thực nặng nề, gương mặt ẩn trong đêm tối, lúc sáng lúc tối, ánh trăng chiếu
xuống lưu lại trên mặt đất một bóng dáng tịch mịch, hịu quạnh, có chút
cô đơn chậm rãi lướt qua….

Là cái gì…Đang chậm rãi thay đổi…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận