Vân Long Phá Nguyệt

Quần áo trắng như tuyết, phong thái như thiên tiên. Sợi tóc uốn lượn
theo gió, sau đó lại rơi xuống cùng một chỗ, khuôn mặt như ngọc tuyệt mỹ khuynh thành

Khí chất phiêu dật xuất trần, phiêu nhân xuất thế
cao thượng thoát tich, chu sa giữa trán như lấn át tất cả màu sắc khác
trên đời. Không nhiễm nửa điểm trần tục

“Nguyên lai Lê tướng quân cũng thích xem người khác đập đầu a!” Lại một âm thanh châm chọc truyền tới, phía sau Tiêu Thanh Hàn xuất
hiện một nam tử mặc hồng y, mặc dù không phải cao quý xuất trần như
Thanh Hàn, nhưng cũng là tuyệt thế kinh người, hồng y yêu mị, ngay cả
xương quai xanh lộ ra ở cần cổ cũng gợi cảm tột cùng, nụ cười nhẹ nhàng
thế nhưng lại có thể yêu mị như muốn câu hồn người nhìn, sáng lạn như
hoa

Lê Hân nghe xong, bất giác ảo não thở dài một tiếng, hắn sao lại quên còn hai người kia đang ở nội đường cơ chứ.


Tử Y ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nam tử tuyệt trần trước mắt, máu trên trán
không ngừng chảy xuống, hơn nữa khuôn mặt ràn rụa nước mắt, hiển thị vẻ
vô cùng chật vật

Tiêu Thanh Hàn nhìn qua Minh Phong. Minh Phong bất đắc dĩ cười, hiểu ý, từ bên hông lấy ra một bình ngọc

Thản nhiên ngồi xổm xuống, thuận tiện kéo ống tay áo, miệng không ngừng lẩm
bẩm oán trách. Vì sao lại là hắn chứ, quần áo của hắn cũng là mới giặt
xong, cũng sẽ bẩn a! Bất quá, vẫn là quên đi, ai kêu quần áo của hắn là
màu đỏ, dù sao dính máu cũng nhìn không ra

Hắn nhẹ nhàng dùng ống
tay áo lau khô vết máu trên trán Tử Y, nhìn nhìn lại mặt nàng, quên đi,
dù sao cũng đã dơ rồi, để dơ luôn cũng được, vì thế lại tiếp tục lau
sạch sẽ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một lát sau, dung mạo nhỏ nhắn
thanh tú bắt đầu lộ ra. Tiếp theo hắn đổ ra một chút thuốc trong bình
ngọc, nhẹ nhàng bôi lên trán nàng

“Sao vậy? Choáng váng rồi sao…….” Minh Phong nhìn nữ tử trước mắt vẻ mặt còn đang dại ra, cười nói “Bản công tử hôm nay lần đầu tiên phục vụ cho một tiểu nha hoàn, ngươi hẳn
là nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh mới đúng? Sao lại biểu hiện như vầy,
thật là…….” Hắn lại lắc đầu, khuôn mặt mang theo ý cười “Ngươi thật là làm cho bản công tử đau lòng mà……”

Tiêu Thanh Hàn thản nhiên nhìn Minh Phong tự tay bôi thuốc cho tiểu nha
hoàn, tới lúc rốt cuộc xong rồi, hắn mới quay đầu nhìn về phía Lê Hân


“Hân, từ khi nào ngươi lại thích xử phạt người khác như vậy?”

Lê Hân bộ dạng phục tùng, thân hình cứng ngắc thể hiện rõ ràng sự giận dữ. Hắn không nghĩ tới Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện, lại còn thêm ôn thần
Minh Phong này. Bọn họ không phải cứ ở bên trong là tốt rồi sao, tự dưng lại đi ra làm gì……

Thật đúng là, càng ngày càng rối loạn…..

Phỏng chừng màn diễn thay gả này, đã bắt đầu mở màn

Vân Thiển Y, Vân Tâm Nhược , còn có cả hắn…..Nếu để Hoàng Thượng biết, không biết sẽ nháo loạn tới mức nào?

Nhất ba chưa bình, nhất ba lại khởi. (việc này chưa xong việc khác lại tới)

Mọi chuyện hoàn toàn vượt ra khỏi dự kiến của hắn

Quốc sư! Là Quốc sư. Tử Y rốt cuộc tỉnh táo lại, nhìn nam tử tuấn mỹ trước
mắt, cúi đầu chuẩn bị tiếp tục van cầu, lại bị Minh Phong giữ chặt lại….


“Tiểu nha hoàn, ngươi là muốn lãng phí dược của bản công tử sao?” Hắn một tay cất bình ngọc vào, lông mày nhăn lại “Thuốc này là thiên kim khó mua! Ngươi lại đập đầu cái nữa, có phải hay không
bản công tử đã mất oan mấy trăm lượng bạc, ngươi nói xem món nợ này phải tìm ai?”

Tử Y vừa nghe, cúi đầu xuống, ánh mắt lại vụng
trộm nhìn về phía trước, ngắm nam tử có khuôn mặt giống như yêu nghiệt
trước mắt, không khỏi đỏ mặt, thanh âm đứt quãng nói:

“Tử Y thật sự……không có tiền……”

“Ha ha…….” Tiếng cười vui vẻ của nam tử vang lên, làm vơi bướt không khí nặng nề vừa rồi

Cười xong, Minh Phong nhìn Lê Hân, nói:

“Lê tướng quân, tiểu nha hoàn này của ngươi thật đúng là dễ chọc người ta vui vẻ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận