Dương Chấn ngay khi vừa băng bó vết thương xong liền lập tức chạy đến chỗ của Lưu Ái Như.
Hiện tại cô đang nằm ngủ trên giường bệnh.
Nhìn thấy người trước mặt bị băng kín khắp cả đầu khiến trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu mà ngồi xuống bên cạnh, khẽ chạm nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của Lưu Ái Như:
- "Tiểu Như, khi không em lại phải vướng vào nhiều rắc rối như thế này.
Làm ơn hãy tỉnh lại và mĩm cười với anh, có được không?"
Dinh thự Dương gia....
Kể từ sau khi nổ súng bắn vào vai Dương Chấn khiến Dương Phong cảm thấy vô cùng lo lắng với tình trạng của đứa em này.
Anh không ngừng đi qua đi lại ở đại sảnh.
Không biết tình trạng của Dương Chấn như thế nào, có nghiêm trọng hay không?
Một lúc sau, Dương lão gia từ phía ngoài bước vào, vừa nhìn thấy người trước mặt, ông nở một nụ cười liền sau đó vỗ nhẹ lên vai anh mà tấm tắc khen ngợi:
- "Quả là con trai cưng của cha.
Không uổng công cha tin tưởng giao việc làm ăn cho con cuối cùng lại thu về lợi nhuận vượt hơn mong đợi."
Nghe những lời này, Dương Phong chợt nhận ra những gì mà hôm nay em trai mình đã nói.
Quả thật, Dương lão gia chưa từng phân biệt đối xử giữa anh với Dương Chấn.
Chỉ là việc ông thể hiện tình cảm, sự quan tâm dành cho hai người khác nhau mà thôi.
Với con người tính cách ngang bướng, có phần cố chấp như Dương Chấn khiến ông không khỏi lo lắng mà hiện rõ lên gương mặt.
Còn về đứa con trai cả này, mọi việc được ông giao, anh đều hoàn thành một cách vô cùng xuất sắc cho nên ông cũng an tâm phần nào.
- "Dương Phong, sau này mọi việc trong nhà cha chỉ có thể tin tưởng ở con.
Về việc quan hệ kinh doanh trong giới hắc đạo, cha định sẽ giao cho Dương Chấn bởi vì tính tình thằng bé khá hợp so với con."
Ngừng một lát, Dương lão gia khẽ thở dài, sau đó tiếp:
- "Haiz, nhưng thời gian này cha đã suy nghĩ lại, sẽ dừng lại con đường không mấy tốt đẹp này mà bắt đầu kinh doanh hợp pháp."
Vừa nói, ông khẽ đặt tay lên vai Dương Phong, nhìn anh cười nói:
- "Tất cả gia sản mà chúng ta có ngày hôm nay đều phải đánh đổi cả sương máu của cuộc đời cha.
Nhưng suy nghĩ lại, cha thực sự không muốn các con của mình tiếp tục đi theo con đường đen tối, đầy rẫy những nguy hiểm này.
Trước đây, để bảo vệ mẹ và các con thoát khỏi những kẻ thù xung quanh, cha đã đánh đổi rất nhiều.
Chính vì vậy, cha sẽ giao trách nhiệm điều hành tập đoàn lại cho con.
Về phần Dương Chấn, cha sẽ sắp xếp cho nó một vị trí thích hợp."
Nghe những lời ông nói ra khiến khóe mắt Dương Phong lúc này cảm thấy cay xè liền lập tức một dòng nước mắt khẽ lăn xuống.
Anh lập tức quỳ xuống trước mặt ông, nức nở nói:
- "Cha, con xin lỗi.
Từ trước đến giờ con vẫn luôn nghi ngờ tình thương của cha dành cho con ít hơn so với Dương Chấn, khiến con nhất thời mất đi lí trí mà thẳng tay bắn em ấy."
- "Cái gì? Dương Phong, sao...sao con có thể ra tay với em trai mình?"
Ngay khi nghe những lời này khiến ông sốc đến nổi tim như muốn ngừng đập, giọng trách móc mà nhanh chóng gọi điện cho thuộc hạ bên cạnh Dương Chấn hỏi han tình trạng của anh.
Khi hay tin vết thương anh không quá nặng khiến ông phần nào nhẹ đi một phần.
Ngay lập tức, ông nhìn người đang cúi mặt, trầm giọng nói:
- "Sao con lại làm chuyện như vậy? Dương Chấn dù sao cũng là em trai ruột của con."
- "Cha, con biết lỗi rồi."
Dứt lời, anh nắm lấy tay áo người trước mặt, giọng khẩn cầu nói:
- "Con muốn làm một chuyện để bù đắp lỗi lầm này.
Xin cha hãy tán thành chuyện tình cảm của Dương Chấn và Lưu Ái Như, có được không? Hơn nữa, cha nên hủy bỏ hôn ước với người có dã tâm ác độc như Lục Nhã Kỳ."
Kể từ sau lần gặp mặt với Lưu Ái Như, ông đã thấy rõ người con gái này mạnh mẽ và cương quyết đến thế nào cho nên mới cho người đưa cô trở về.
Về chuyện chiếc xe từ đâu đâm trúng ông cũng đã cho người điều tra theo lời tường thuật của thuộc hạ và đã đến Lục gia tìm gặp và xử lí mọi chuyện.
Hiện tại, tất cả đã êm xuôi, vấn đề bây giờ chính là đợi Lưu Ái Như bình phục trở lại.