Vẵn Luôn Chờ Em

Giang Sách đặt ngón trỏ lên trán tôi, nói với giọng điệu bất lực và nuông chiều.

"Lấy khăn khô giúp anh.''

"Hả? Vâng ạ."

11.

Sau khi thay quần áo, Giang Sách vẫn ăn mặc như một bá tổng.

Hừm, chắc chắn lại một nhân cách mới xuất hiện.

Tôi tiến tới chào hắn: "Sếp.... Giang, chào buổi sáng sếp Giang."

Còn kèm theo một cái cúi đầu 90 độ đúng tiêu chuẩn.

Ban đầu tôi muốn gọi là Giang Sách, nhưng bây giờ khí chất bá tổng của hắn quá nổi bật.

Gọi sếp Giang, không có hại.

Lão nô bây giờ được thăng chức lên làm quản gia rồi.

"Há cảo tôm pha lê, bánh mì trứng chiên, cháo kê bách hợp, đậu bắp xào, bánh nhân quả, bưởi tây, báo cáo bữa sáng đã làm xong, chúc sếp Giang ăn ngon miệng ạ."

Giang Sách giật mình, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

"Sếp Giang, có chỗ nào không hài lòng sao?" Tôi cẩn thận hỏi.

"Nhiễm Nhiễm, sao em lại gọi anh là sếp Giang? Là do anh cảm thấy xa cách sao? Rõ ràng em gọi hai người bọn họ rất thân thiết."

Vẻ mặt của hắn rất đau khổ, ánh mắt trìu mến nhìn tôi như một con chó suýt chút nữa làm tôi chết đuối.

"Tôi nghĩ anh sẽ thích, vậy tôi sẽ gọi anh là A Sách nhé?"

"A Sách là A Sách, anh muốn thân thiết hơn bọn họ. Nhiễm Nhiễm à, gọi anh là Sách Sách được không?"

Đúng là kiếm tiền thì khó, shit thì khó ăn mà.

Tôi lập tức gật đầu, "Được ạ, Sách Sách~"

12.

So với thiếu gia kiêu ngạo Giang Sách 20 tuổi, bá tổng Giang Sách 30 tuổi quả thực dịu dàng và ân cần hơn.


"Bữa sáng rất ngon, Nhiễm Nhiễm vất vả rồi."

"Không vất vả, đây là công việc của tôi." Tôi lập tức trả lời.

"Nhưng anh xót Nhiễm Nhiễm. Chi bằng bữa trưa, Nhiễm Nhiễm nếm thử tay nghề của anh nhé."

"............."

Một giây động lòng, hai giây im lặng, và giây thứ ba tôi nghiêm túc đặt câu hỏi.

"Có phải anh muốn mánh lẻo với dì Trần, muốn trừ tiền lương của tôi phải không?"

Tôi biết ngay mà, lương 65 củ một ngày sao dễ lấy được.

Nhà tư bản Giang Sách, anh bị vạch trần rồi.

Tôi sẽ không bị những viên đạn bọc đường của anh mê hoặc đâu.

Giang Sách không nhịn được cười: "Sao có thể chứ?"

Hắn đưa cho tôi một tấm thẻ: "Vừa hay trong thẻ có 200 triệu, mật khẩu là 240506. Anh thanh toán trước nên em yên tâm nhé."

Tiền nhiều đến quá đột ngột.

Chần chừ một giây là coi thường đồng tiền.

Tôi nhận lấy tấm thẻ: "Cảm ơn Sách Sách, Tôi rất mong chờ tay nghề của Sách Sách, chắn chắn sẽ rất ngon."

13.

Mặc dù nói như vậy, nhưng với tay nghề của bá tổng Giang Sách, tôi không mong đợi gì nhiều.

Nhưng không ngờ hắn thật sự biết nấu ăn.

Khả năng dùng dao lúc thái rau, không phải dùng trong bảy tám năm tuyệt đối không thể điêu luyện như thế được.

Bố tôi là một đầu bếp nổi tiếng, các kỹ năng của tôi cũng học từ ông ấy từ bé tới giờ, không thể nhìn lầm được.

Tôi muốn giúp, nhưng lại bị Giang Sách bế ra ngoài.

Mãi tới khi hắn bảo ăn cơm, mới biết hắn đã làm những món gì: Thịt kho, cá om dưa chua, thịt heo xé sốt, bò hầm cà chua, hành xào ớt xanh.

Thật trùng hợp, đều là những món ăn yêu thích của tôi. Tôi thích ăn thức ăn có hượng vị đậm đà, thích tương nồng đỏ.

Sau khi thử từng món, tôi càng ngạc nhiên hơn.

Hương vị này sao lại giống hệt đồ ăn của bố tôi làm.

"Kỹ năng này anh học từ ai vậy?"

"Bố tôi dạy."

Tôi hiểu ra: "Thì ra đều là kỹ thuật gia truyền, xem ra khẩu vị của bố anh cũng giống như vậy. Ông già nhà tôi mỗi ngày vẫn tự nhận mình nấu ăn ngon nhất, đúng là không đúng chút nào."

Đợi đã, không đúng.

Giang Sách 20 tuổi còn không biết nấu ăn, ngay cả thái rau cũng không biết thái.

Nếu từ bé đã được bố dạy nấu ăn, không có lý do nào nhân cách chính không biết, nhưng nhân cách phụ mới xuất hiện ba tháng trước, thời gian không khớp chút nào.

Tôi đè nén nghi ngờ trong lòng, hỏi dò: "Chú Giang tay nghề nấu ăn giỏi như vậy, dì Trần thật là có lộc ăn."

Hắn nhướng mày nở một nụ cười khéo léo.

"Nói chính xác hơn, là bố vợ tôi dạy."

Tôi: "?"

"Bố vợ tôi tên là Hạ Bách Sơn, là đầu bếp nổi tiếng cấp quốc gia."

Tôi: "?!"

"Vợ tôi tên là Hạ Nhiễm, là bác sĩ tâm lý."

Tôi: "!!!"


14.

Ai mà hiểu được?

Ra ngoài làm thêm, không hiểu sao lại có thêm một ông chồng.

Còn tự xưng là đến từ tương lai.

Kéo dài cả một buổi chiều, tôi vẫn cảm thấy nó không thực tế.

"Cho nên thật ra cậu và A Sách không phải nhân cách phụ của Giang Sách. Chẳng qua không biết lý do nào mà ý thức của Giang Sách trong quá khứ và tương lai trong một khoảnh khắc nào đó đã xuyên không, nhập vào Giang Sách hiện tại? Thật hay giả vậy?"

Bá tổng Giang Sách gật đầu.

"Không tin được."

"Vợ à ~ em tin anh đi."

"Gọi vợ cũng không thể tin được."

"Sách Sách à, tôi có thể bảo dì Trần giảm lương, cậu dừng nói nhảm nữa."

Tôi cắn răng trả lại tấm thẻ đó.

Chung quy sự giàu có phú quý này không thể hưởng được.

Bá tổng tủi thân: "Anh không cần, Nhiễm Nhiễm à ~ Tiền của anh đều là của em mà."

Thấy tôi không chịu tin, hắn rút con át chủ bài của mình ra.

"Em là thích mặc đồ ngủ đồng phục, bởi vì em thích những người bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp nhiều tiền."

"Em quen ngủ khóa cửa bởi vì em thích ngủ khỏa thân."

"Em còn có một nốt ruồi đỏ trên đùi, vì lần nào anh cũng thích...... hmmmm."

Tôi bịt miệng hắn lại: "Được rồi, tôi tin."

Có một chút cảm giác ẩm ướt trong lòng bàn tay.

Tôi rút tay lại ngay lập tức, mặt đỏ bừng như mông khỉ, chạy trối chết.

15.

Lúc đầu tôi còn xoắn xuýt, biết Giang Sách là chồng tương lai của mình, chúng tôi ở chung sẽ khó xử biết bao.

Dù sao chúng tôi chỉ mới biết nhau chưa đầy ba ngày.

Không ngờ rằng bắt đầu ngày mới, A Sách lại xuất hiện.

Có lẽ tuổi quá nhỏ, ký ức của hắn dừng lại ngày đầu tiên gặp tôi.

Hắn đi chân đất, đầu như ổ gà mái, ngái ngủ tìm tôi.


"Chị ơi~ Chị ở đâu?"

"A Sách, đi giày vào."

"Dạ em biết rồi, A Sách rất nghe lời~"

Hắn chạy đi xỏ giày, lúc quay lại vẻ mặt buồn bã: "Quà A Sách muốn tặng chị tìm không thấy nữa."

Ánh mắt hắn dè dặt, dường như sợ tôi không vui.

Tôi nghĩ lại, hẳn là quả cầu pha lê đó, chắc bây giờ đang nằm ở xó xỉnh nào rồi.

"Không sao đâu, A Sách ngoan ngoãn nghe lời, là món quà lớn nhất của chị rồi."

Lúc này hắn mới làm nũng: "Chị à ~ A Sách đói rồi, muốn ăn cơm."

"Chị đánh răng rửa mặt cho A Sách rồi chúng ta ăn cơm nhé."

A Sách ngoan ngoãn gật đầu, để mặc tôi loay hoay với hắn.

Lúc ăn cơm, mắt hắn sáng lên ngay lập tức: "Chị ơi ~ ngon quá!"

Tôi cảm thấy có chút buồn cười.

Lớn hay bé đều sành ăn.

Nhưng đến tối, tôi cười không nổi nữa.

A Sách ngáp một cái, giục tôi: "Chị ơi, đi tắm đi, A Sách buồn ngủ rồi."

Bị đồng tiền làm mờ mắt, tôi vẫn bị kích thích.

Hoàn toàn không nghĩ tới việc phải đi tắm này.

Tôi khẽ cắn môi, phớt lờ ánh mắt ngây thơ của A Sách, cởi áo sơ mi của hắn.

Vừa định tiếp tục cởi quần, Giang Sách đã xuất hiện.

Hắn túm lấy quần, vành tai đỏ bừng, trông như một chàng trai đàng hoàng trong một gia đình nề nếp.

"Hạ Nhiễm, buông ra." Giọng nói của hắn khàn khàn.

"Báo cáo một chút, cậu tự mình làm đi." Tôi nhắm mắt lại, mò mẫm tìm đường đi ra khỏi phòng tắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận