Hắn dừng lại, chạm tay vào ngực mình rồi nói với tôi: "Hạ Nhiễm, hình như tôi thích chị mất rồi."
Không hề giấu diếm, thẳng thắn bày tỏ.
Tim tôi đập thình thịch.
21.
Cùng lúc đó, Wechat cũng hiện ra một loạt tin nhắn.
Với tốc độ gửi tin này, ngoài dì Trần ra thì còn ai.
"Nhiễm Nhiễm à, dì muốn nhờ cháu một chuyện."
"Cháu nói khéo không chứ, A Sách học cùng một trường với cháu đấy."
"Cháu biết công việc của dì rất bận mà. Vậy cháu có thể gia hạn hợp đồng không?"
"Cháu chịu cực một chút nhé, ở trường chăm sóc nó giúp dì."
"Tiền lương vẫn là 65 củ một ngày."
"Nhiễm Nhiễm à, cháu nói đi."
"Giá cả có thể thương lượng, sự chân thành của dì là ở đây."
............
"Thời gian làm việc là? Ôi, thằng nhóc A Sách này quên nói với dì mất rồi."
Khi tôi đọc tin nhắn cuối cùng, dì Trần đã thu hồi lại.
Nhưng mà may là tôi đã nhanh chóng chụp ảnh màn hình.
Tôi đưa ảnh chụp màn hình cho Giang Sách xem: "Cậu bảo gì Trần gia hạn hợp đồng hả?"
Hắn không nói năng gì, đưa cho tôi một tấm thẻ.
Chính là tấm thẻ mà mười mấy ngày trước số dư đã giảm đi một nửa.
Không hổ là bá tổng tương lai, không nói lời nào đã ném tiền ra.
Tôi buột miệng: "Không phải cậu muốn bao nuôi tôi đấy chứ?"
"Là theo đuổi, vốn vợ** vốn dĩ là để theo đuổi vợ." Hắn sửa lại lời tôi, "Trong thời gian gia hạn hợp đồng, cho tôi một cơ hội theo đuổi chị, được không?"
**Vốn vợ là chi phí một người đàn ông để cưới vợ)
"Bao lâu?"
Giang Sách mỉm cười: "Lương một ngày 65 củ, trừ hết là dừng."
Tôi không trả lời hắn, lặng lẽ gửi tin nhắn "OK" cho dì Trần.
22.
Giang Sách theo đuổi bằng hành động chứ không phải nói suông.
Mặc dù hắn trông như một chàng trai nổi loạn, nhưng khi nghiêm túc lại, suy nghĩ của hắn rất tinh tế.
Khi tôi khát, đói, mệt hay gặp khó khăn, hắn đều nhanh chóng phát hiện ra, hơn nữa dành cho tôi sự tôn trọng nên có.
Con người tôi, nói dễ nghe là trong nóng ngoài lạnh nói khó nghe là một loài động vật máu lạnh với khả năng đồng cảm mạnh mẽ. Những người không quen thuộc rất khó để sưởi ấm cho tôi.
Tôi rất sợ yêu. Tình yêu mà, đến nhanh, đi càng nhanh hơn, rất dễ dàng thay đổi.
Cho nên trước Giang Sách, tôi đã từ chối sự theo đuổi của rất nhiều chàng trai.
Bởi vì tôi hiểu, tình yêu của mình sẽ không duy trì được bao lâu.
Nhưng Giang Sách thì khác.
Sự tồn tại của bá tổng Giang Sách đã cho tôi thấy tình yêu của hắn dành cho tôi là như thế nào.
Mà khoảng thời gian này, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu của mình đang ngày càng mãnh liệt.
Điều này có nghĩa là, mỗi ngày trôi qua, hắn đều chuyển sang bá tổng Giang Sách, đồng nghĩa với việc mỗi ngày trôi qua, hắn lại yêu tôi nhiều thêm một chút.
Quá trình này rất thú vị, hơn nữa khiến người ta vô cùng động lòng.
Động lòng khiến tôi chắc chắn, tình yêu của tôi dành cho Giang Sách cũng đang lan rộng một cách điên cuồng.
23
Cuối tuần, Giang Sách mời tôi tới nhà hắn ăn cơm.
Mặc dù mùi vị vẫn khó diễn tả thành lời, nhưng so với lần trước hắn làm thì đã tiến bộ rất nhiều rồi.
Khi Giang Sách bảo làm lại, tôi nhón chân hôn lên khóe miệng hắn.
Không có gì đâu chỉ là bất chợt muốn hôn mà thôi.
Hắn sững người một lát, rồi ôm lấy eo tôi và hôn đáp lại.
Hôn rất sâu.
Đuổi theo sát quá.
Tôi thở hồng hộc: "Kiềm chế chút đi, bạn trai của em."
Hắn mỉm cười: "Tuân lệnh, bạn gái của anh."
................
Vào đêm thứ hai ở cùng Giang Sách, bá tổng Giang Sách lại xuất hiện.
Hắn nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ tươi của tôi với ánh mắt sâu thẳm.
"Hai người hôn nhau rồi."
Tôi nhắc hắn: "Là chúng ta."
Hắn giật giật khóe miệng, cúi người hôn tôi, thì thầm: "Đã như vậy, Nhiễm Nhiễm à, em cũng không được thiên vị người này hơn người kia đâu."
Tôi như con cá mắc cạn vừa bơi về ao lại bị lưới trói chặt.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy hắn nói: "Đã đến lúc rồi."
"Cái gì tới lúc, anh phải đi rồi sao?"
Hắn thở hổn hển tách ra khỏi người tôi, trầm mặc mấy giây: "Xem như vậy đi."
Dường như sau đó hắn nói thêm gì nữa, nhưng tôi mệt quá đã ngủ thiếp đi.
Kỳ lạ là, sau ngày hôm đó, tần suất A Sách và bá tổng Giang Sách xuất hiện ngày càng ít.
Nếu không phải Giang Sách vẫn cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, tôi thực sự nghĩ rằng bọn họ đã rời đi rồi.
24.
Năm cuối tốt nghiệp, chúng tôi 22 tuổi.
Giang Sách quyết định lập nghiệp, còn tôi vào một bệnh viện tâm thần thực tập.
Hắn dẫn tôi đến gặp bố mình, bởi vì bá tổng Giang Sách nói rằng chỉ có chú Giang mới có thể đưa hắn và A Sách quay về.
Tôi mới biết, thì ra chú Giang là một nhà khoa học si mê thí nghiệm. Vì thế, dì Trần đã đặc biệt tài trợ xây dựng một viện nghiên cứu tư nhân cho chú Giang.
Nghe xong những gì Giang Sách nói, vẻ mặt chú ấy đầy phấn khích.
"Con trai à, còn tồn tại trên người con chứng minh thí nghiệm của bố thành công rồi!"
Tôi thắc mắc: "Thí nghiệm nào?"
"Đúng vậy, con dâu."
Thấy tôi có chút ngại ngùng, chú Giang cười lớn, lấy ra một bản báo cáo về 《Khả năng truyền ý thức xuyên thời gian và không gian》.
"Trước mắt thí nghiệm của bố vẫn đang trong quá trình nghiên cứu, nhưng trong cơ thể Giang Sách có nó 3 tuổi và 30 tuổi, điều này không phải nói rõ tương lai bố sẽ nghiên cứu thành công sao?"
Chú ấy vỗ vai Giang Sách: "Con trai à, yên tâm. Bố sẽ đưa các con bình an vô sự trở về."
Nói xong, chú ấy nóng lòng muốn vào phòng thí nghiệm.
Tôi và Giang Sách rời khỏi viện nghiên cứu, nắm tay nhau chậm rãi bước về nhà.
Tới nhà, tôi chợt xúc động: "Vẫn có chút luyến tiếc khi chia tay A Sách và Sách Sách."
"Hử?"
"Một tình yêu, ba trải nghiệm. Một nhóc con dễ thương, một bạn trai hoang dã và một người chồng bá đạo. Như vậy tính ra, em được lời rất nhiều."
"Vậy em thích ai nhất?" Giang Sách đột nhiên hỏi một câu chí mạng.
Tôi trả lời: "Ai em cũng thích."
"Trả lời qua loa." Rất rõ ràng là hắn không hài lòng với câu trả lời này.
Tôi nũng nịu ôm lấy cổ hắn dỗ dành: "Sao ngay cả bản thân mình cũng ghen vậy. Mỗi một phiên bản của anh, em đều thích."
Ánh mắt hắn có mấy phần oán trách: "Nhưng anh còn chưa nhìn thấy nốt ruồi đỏ của em, lão già kia đã thấy rồi."
Lão già kia là chỉ bá tổng Giang Sách.
Nốt ruồi đỏ, toàn thân tôi chỉ có một nốt ruồi đỏ.
Nhóc con kia.....cậu còn nhớ lời mình nói hai năm trước không!
Giang Sách vuốt ve eo tôi, yết hầu nhấp nhô.
"Nhiễm Nhiễm, anh chỉ muốn xem thử."
.............
Sau nửa đêm.
Tôi: Xem c.on m.ẹ n.ó.
25.
Có lẽ chính Giang Sách đã truyền cảm hứng cho chú Giang, nên nghiên cứu của ông ấy tiến triển rất nhanh.
Năm nay, chúng tôi 23 tuổi.
Ông ấy gọi tôi và Giang Sách tới viện nghiên cứu, chỉ vào một thiết bị cực kỳ tinh vi và nói: "Máy dịch chuyển phân tích ý thức này trước tiên có thể xóa bỏ ý thức của Giang Sách 3 tuổi và 30 tuổi, sau đó sẽ kích hoạt chức năng dịch chuyển tức thời, đưa họ trở về."
Giang Sách dán chip cảm ứng lên, nằm xuống khoang dịch chuyển và nhắm mắt lại.
Hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện trong khoang dịch chuyển đang nhấp nháy ánh sáng xanh.
Chính là A Sách và bá tổng Giang Sách.
"Nhiễm Nhiễm, tạm biệt bọn họ đi."
Chú Giang rời khỏi phòng thí nghiệm, để lại không gian cho chúng tôi.
A Sách vẫn mềm mại đáng yêu như vậy, nó vẫy tay với tôi: "Chị ơi ~ chị ơi ~"
Tôi vẫy tay lại với nó, sau đó nhìn bá tổng Giang Sách.
"Sách Sách, khi em 30 tuổi, chắc chắn rất nhớ anh."
"Anh cũng rất nhớ cô ấy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời." Ánh mắt hắn không rõ ý, giọng nói lưu luyến.
Tôi mỉm cười vẫy tay với bọn họ: "Tạm biệt, A Sách. Tạm biệt, Sách Sách."