Vẫn Luôn Thích Em

"Mẹ nghĩ rằng có thể kết quả nghiêng về chúng ta rồi đấy!" Chu A Di tự hào đưa hai ngón tay về phía Trịnh Thành Tử, nhưng Trịnh Thành Tử đang giả vờ không nghe thấy và nhắm mắt lại..

Sau một giờ đồng hồ chạy xe thì cuối cùng đã đến nhà của Trịnh Thành Tử.

Bởi vì Chu A Di và Chu Nguyệt đã rời khỏi nhà sau khi họ kết hôn và đến thành phố Z, mỗi khi họ quay về vào năm mới thì đều sẽ sống ở nhà ông bà nội.

Thỏ trắng nhảy từ ghế sau xe, nhìn vào ngôi nhà gỗ lớn trước mặt, và cây cầu nhỏ quanh ngôi nhà gỗ lớn, chỉ cảm thấy đầy tò mò.

"Thỏ trắng, đến đây!!" Chu A Di vẫy tay với thỏ trắng, ra hiệu cho cô đến bên cạnh bà Chu, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: "Theo mẹ, đừng chạy đi đâu mất, ngôi nhà cũng ở gần đây."

"Vâng ạ." Thỏ trắng nắm lấy tay bà Chu và quay lại nhìn Trịnh Thành Tử đang đứng sau cốp xe để giúp ông Chu lấy đồ.

Đồng hồ cũng đã chỉ gần bốn giờ chiều và mặt trời sắp lặn. Thỏ trắng đi trên con đường trải nhựa, và cảm nhận không gian của thị trấn Giang Nam.

Ông bà của Trịnh Thành Tử sống trong một căn nhà gỗ cũng khá lâu năm, cánh cửa được gắn vào khớp nối, và có hai lời chúc phúc trên cánh cửa. Xa xa, mọi người đi vào đã nghe thấy tiếng hét bên trong.

"Bà ơi, ông ơi, đó là cô chú! Họ đã về!"


Một giọng nói quen thuộc đột nhiên phát ra từ cửa, và hỏ trắng nghe thấy âm thanh đó, cả người liếc nhìn.

Không! Sẽ! Đi thôi!!??

Trình Thơ có mát tóc đuôi ngựa đang mặc trong mình chiếc áo khoác màu vàng nhạt, chạy ra khỏi cửa, nhưng dừng lại khi nhìn thấy thỏ trắng.

"Thỏ trắng!? Sao cậu lại đến nhà tớ vậy?" Trình Thơ mở miệng và nhìn thỏ trắng với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Trình Thơ!?" Thỏ trắng cũng nhìn Trình Thơ bằng ánh mắt bất ngờ.

"Này, thỏ trắng, con biết bạn nhỏ này ư?" Chu A Di nhìn thấy hai đứa trẻ gọi tên nhau và sững sờ.

"Bà ơi,... sao cô lại đưa mang thỏ trắng??" Trình Thơ nhìn Chu A Di bàng hoàng.

"Bà ư?" Thỏ trắng quay đầu lại và nhìn Chu A Di với ánh mắt khó hiểu.


Trịnh Thành Tử và Chu Nguyệt đang đi phía sau để lấy hành lý của họ thì cũng đã tiến vào trong.

Trịnh Thành Tử nhìn thấy Trình Thơ ở rất xa, nhưng hét lên với một nụ cười: "Cháu của chú!"

"Chú... chú...!" Trình Thơ nhanh chóng lao về phía Trịnh Thành Tử, nhưng khi gần đến Trịnh Thành Tử thì cô bé chạy nhanh hơn và hét lên vui vẻ: "Lâu rồi cháu mới được gặp chú."

"..."Trịnh Thành Tử vươn tay ra rồi ôm Trình Thơ vào lòng vì lâu rồi cả hai cũng không gặp nhau.

Đôi mắt của Trịnh Thành Tử bị nheo lại và anh nhìn Trình Thơ, người đang lao vào vòng tay anh. Anh mỉm cười và vuốt vào đầu cô: "Em đúng là lớn lên thật nhiều."

"Ca ca nước cam..." Thỏ trắng nhìn cảnh tượng trước mắt. Ngón tay út của thỏ trắng chỉ vào Trình Thơ và hỏi Trịnh Thành Tử: "Ca ca... anh có phải là chú của cô ấy không?"

Trịnh Thành Tử ngước lên và nhìn thỏ trắng. Cậu hỏi vài câu hài hước: "Sao em lại có biểu cảm như vậy thế thỏ trắng?"

"Cô ấy... cô ấy là cùng bàn của em, ca ca." Thỏ trắng nói về phía Trịnh Thành Tử.

"..."

"..."

Sau khi mọi người im lặng một lúc, Chu A Di nói: "Cô bạn mà thỏ trắng kể hằng ngày chính là Trình Thơ ư?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận