Vẫn Luôn Thích Em

Sau vài lần chạy rượt vài vòng quanh sân nhà thì cuối cùng Trình Thơ cũng lấy được chiếc súng thỏ từ tay Nam Hài.

Nam Hài nhìn Trình Thơ chạy đi với chiếc súng thỏ của mình, thì cậu đột nhiên đứng sững lại và trông như cậu đang chuẩn bị khóc.

Trình Thơ lấy súng thỏ cho Trịnh Thành Tử, và đưa kho báu cho chú của mình: "Này chú, cháu lấy được từ Nam Hài nè!"

"Cảm ơn cháu nhé." Trịnh Thành Tử cầm chiếc khẩu súng con thỏ trong tay Trình Thơ và mỉm cười rồi đưa nó cho thỏ trắng.

"..."

Nụ cười trên khuôn mặt của Trình Thơ đột nhiên đóng băng.

"Chú ơi, chú không thể làm điều này, Nam Hài cũng là người thân của cháu, chú nhờ cháu lấy súng thỏ của Nam Hài và đưa cho bạn gái của chú ư?"

"Vậy cháu có muốn lấy khẩu súng đồ chơi mà cháu thích không?" Trịnh Thành Tử nhướn mày và hỏi Trình Thơ.

"... quên nó đi, hoặc cháu không cần lấy súng thỏ đâu!" Trình Thơ đột nhiên như quả bóng xì hơi.

Thỏ trắng cầm khẩu súng hình thỏ trắng đầy màu sắc trên tay, nhìn Trịnh Thành Tử và Trình Thơ, và nhìn cậu bạn đứng trong sân đang gần khóc. Thỏ trắng cũng ngại rồi nói: "Hay thôi em không lấy đâu... Nếu lấy có vẻ như không tốt lắm? "


"Không sao đâu." Trình Thơ vẫy tay với thỏ trắng: "Ở gia đình anh có một quy tắc vào đêm giao thừa, trẻ em có thể lấy đồ chơi của người khác, lấy lấy, chạy chạy, người bị cướp không được phép khóc! "

"Ồ..." Thỏ trắng dường như không nói nên lời.

Đứng trong sân, cậu bé tên Nam Hài nhìn họ ba lần từ xa, rồi ngập ngừng bước về phía Thỏ trắng.

Thỏ trắng ngập ngừng rồi định trả lại chiếc súng thỏ trong tay cho Nam Hài, nhưng Nam Hài nhanh chóng bước lên trước.

"Vợ!!" Nam Hài nhìn lên thỏ trắng, rồi hét lên trìu mến.

"..."

"..."

Mọi người đang đứng trong sân nhà đứng hình ngay lập tức.

Thỏ trắng cúi đầu không tin. Cô bé nhìn đứa con trai nhỏ đang đứng trước mặt mình và hỏi với giọng run run: "Cậu... Cậu vừa gọi tớ là gì?"


"Vợ!", Nam Hài trả lời với giọng to.

"Nam Hài, cậu vừa nói cái gì vậy!?" Trình Thơ kéo cậu bé đang nằm đứng gần thỏ trắng với một vài tiếng cười vui nhộn.

"Trình Thơ đã lấy súng thỏ của tớ!" Cậu bé tên Nam Hài trông khá giống Trịnh Thành Tử. "Tớ biết rằng người bị cướp đồ chơi không thể khóc, nhưng nếu cậu trở thành vợ của tớ thì sau này những thứ của tớ đều sẽ là của vợ tớ! "

"..."

Thỏ trắng đột nhiên cười lớn.

Đôi mắt của Trịnh Thành Tử rõ ràng nheo lại, rồi cười nhạo Nam Hài: "Cháu có suy nghĩ khá logic đấy."

"Cảm ơn chú!" Nam Hài mỉm cười và ngước nhìn Trịnh Thành Tử, sau đó quay lại và cầm tay thỏ trắng lên rồi hét lớn: "Vợ!"

"Cậu đang hét lên cái gì, đây là bạn gái của chú đấy!" Trình Thơ nhìn Nam Hài với gương mặt bất ngờ rồi nhếch mép và nói: "Cậu không được gọi bậy đâu đó."

Khuôn mặt Nam Hài dường như bất ngờ khi nghe xong câu nói của Trình Thơ rồi đột nhiên nhìn vào thỏ trắng và ngập ngừng: "Cậu ấy... bạn gái...?"

"Hmm! Cô ấy là bạn gái của chú Trịnh Thành Tử đấy!" Trình Thơ tiếp tục thêm dầu và giấm.

"Cái đó... rằng... súng thỏ là dành cho cậu, tớ không muốn nó!!" Nam Hài nghe thấy Trình Thơ nói vậy, rồi nhanh chóng quay lại và chạy.

"Này... này..." Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa người bày tỏ tình cảm với thỏ trắng khiến thỏ trắng bất ngờ như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận