Vẫn Luôn Thích Em

"..."

"..."

Trịnh Thành Tử và thỏ trắng nhìn nhau nhưng không thể giải thích được.

"Thỏ trắng này!" Trình Thơ quay đầu trong đau khổ, và cô nói lớn tiếng.

"Hả?" Thỏ trắng sững sờ.

"Bữa nay tớ sẽ gọi cậu là dì!" Trình Thơ nhìn thỏ trắng mới ánh mắt buồn một lúc lâu rồi nói tiếp:

"Nhưng tớ chỉ có thể gọi cậu như vậy khi ở nhà mà thôi, chứ còn ở trường thì tớ phải gọi là thỏ trắng! "

"Ồ..." Thỏ trắng chỉ biết im lặng và không biết nên làm gì trước câu nói của cô bạn cùng bàn.

Trịnh Thành Tử im lặng nhìn hai người họ rồi lắc đầu sau đó nhắm mắt lại và ngồi xổm một lúc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.


"Mấy đứa ơi, giờ cũng không còn sớm nữa, đã đến lúc để thức dậy rồi đấy. " Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên phía sau cánh cửa.

Trịnh Thành Tử đưa mắt nhìn sáng chiếc đồng hồ được treo tường thì, ừm... mới chỉ năm giờ rưỡi sáng...

Đúng là lúc mà mọi người già đều cảm thấy nên thức dậy để bắt đầu một ngày mới...

Trịnh Thành Tử thở dài và đưa tay đập nhẹ vào đầu mình rồi sau đó ngồi dậy khỏi giường và thở dài: "Được rồi."

Thỏ trắng và Trình Thơ ngước nhìn Trịnh Thành Tử và đồng thanh hỏi: "Bây giờ chúng ta dậy chưa vậy ạ??"

"Ừ." Trịnh Thành Tử mỉm cười với hai cô bé nhỏ và chỉ ngón tay vào chiếc đồng hồ: "Bây giờ là năm giờ rưỡi."

"Trời sao giờ chỉ mới năm giờ rưỡi được chứ!!" Trình Thơ kêu lên: "Cháu thường thức dậy lúc bảy giờ khi ngủ ở nhà."

"Cháu nên cảm thấy may mắn khi bà chưa thức chúng ta dậy lúc 4:30 đấy." Trịnh Thành Tử nói với giọng điệu hài hước rồi đưa tay chạm vào đầu cô và nói: "Tất cả chúng ta cùng dậy và dùng bữa sáng nào, sáng nay anh sẽ dẫn hai đứa đến một ngôi chùa. "

"Ngôi chùa nào vậy ạ?" Thỏ trắng tò mò hỏi.


"Đằng sau những ngọn đồi có một ngôi chùa, nó có tên là Chùa Văn, hàng năm ngày đầu tiên của năm mới, mọi người trong mỗi thị trấn đều đến ngôi chùa này để cúng bài và cầu may mắn..." Trịnh Thành Tử vừa nói vừa đưa mắt xuống nhìn thỏ trắng và Trình Thơ: "Hai đứa muốn đi không?"

"Vâng có ạ!" Thỏ trắng và Trình Thơ đang gật đầu cùng lúc.

- ---------------

Sau khi dùng bữa sáng xong, Trịnh Thành Tử nắm hai tay của hai cô bé và đi đến Chùa Văn nằm ngay phía sau thị trấn.

Ngày đầu tiên của năm mới, theo phong tục của thị trấn ở đây thì người dân của thế hệ cũ tin vào Phật giáo sẽ tôn thờ.

Vì vậy, khi đến chùa thì thỏ trắng chỉ nhìn thấy rất nhiều ông bà, và đôi khi có một số người trung niên ăn mặc đẹp, có vẻ như họ làm doanh nhân.

Dù sao, những người nhỏ tuổi dường như chỉ có ba người trong số họ.

"Chú ơi, sao lại thế này, sao cháu chẳng thấy ai bằng tuổi chúng ta đến đây vậy ạ?" Trình Thơ cảm thấy hơi tò mò, và không thể không hỏi Trịnh Thành Tử.

"Thắp hương bái Phật thì đâu có giới hạn độ tuổi nào đâu cháu? Chúng ta đi vào trong nào. "

"Ồ..." Trình Thơ gật đầu suy nghĩ, rồi lạ lùng nói: "Nếu vậy thì giờ chúng ta sẽ đi vào thắp hương và bái phật à??"

"Không... chú chỉ muốn dẫn hai đứa đi tham quan và khám phá một vòng mà thôi." Trịnh Thành Tử cúi đầu mỉm cười với Trình Thơ và nói: "Thì hai đứa nếu ở nhà cũng không có gì để chơi mà đúng không."

"Chú nói cũng đúng ạ, nếu đến đây cháu có thể ước nguyện. Hy vọng trong năm tới cháu có thể đánh bại thỏ trắng để dành vị trí đầu tiên trong các bài kiểm tra." Trình Thơ quay lại và mỉm cười với thỏ trắng rồi nhún vai: "Thỏ trắng, cậu muốn ước nguyện điều gì vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận