Vẫn Luôn Thích Em

"Chà... Vào ngày 15 tháng 3, khoa cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân trực thuộc Đại học Bắc Kinh đã tiếp nhận một bệnh nhân có nhiều dấu hiệu của căn bệnh SARS. Bệnh nhân họ Lý đã ngoài 70 tuổi, đã bay từ Hồng Kông trở về nước sau khi đi thăm người thân. Vì tình trạng SARS không rõ ràng vào thời điểm bệnh nhân nhập viện nên bệnh viện không có sử dụng biện pháp chống lây nhiễm nghiêm ngặt. Vào ngày 17 tháng 3, bệnh nhân Lý đã được chuyển đến Bệnh viện Đôn Trực là bệnh viện liên kết với Đại học Y khoa Bắc Kinh bởi vì tình trạng lây nhiễm đã lan rộng một khu vực lớn trong bệnh viện. 11 nhân viên y tế tham gia cứu chữa cùng một y tá bất hạnh đã hi sinh vì nhiệm vụ. Bệnh nhân Lý vì tuổi đã cao và tình trạng bệnh cũng đã quá nghiêm trọng nên bệnh nhân đã qua đời vào ngày 20 tháng 3."

Trịnh Thành Tử cầm tờ báo trên tay và đọc một mẩu của nó cho thỏ trắng.

"SARS là một căn bệnh truyền nhiễm ư...??" Thỏ trắng nghe thấy thông tin trên tờ báo nhưng cô lại lo sợ bởi vì mẹ của cô làm trong khoa này cũng chính bệnh viện này luôn.

"Nói một cách đơn giản, căn bệnh này là một loại viêm phổi, nhưng trước khi căn bệnh viêm phổi này có thể được chữa khỏi thì nó rất dễ lây lan."

Trịnh Thành Tử nhìn vào vẻ bối rối của thỏ trắng, mặc dù cậu ấy rất miễn cưỡng nói với cô về điều đó, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định nói về nó:


"Bây giờ Quảng Đông và Bắc Kinh là những khu vực bị nhiễm SARS nặng nhất. Gần đây, nhiều người đã đến Quảng Đông và Bắc Kinh để thăm người thân. Vào thời điểm đó, SARS đã lan rộng, nhưng hiện tại chúng tôi không ở tỉnh Giang Tô...... mặc dù đây là tỉnh có nhiều có nhiều người đã đến hai nơi đó... "

"Tờ báo nói rằng một số người ở tỉnh Giang Tô đã bị nhiễm bệnh??" Thỏ trắng lập tức hỏi một cách lo lắng.

"Chưa đâu, chỉ tìm thấy những trường hợp dấu hiệu." Trịnh Thành Tử cúi đầu và chạm vào đầu thỏ trắng thì thầm.

"Trường hợp dấu hiệu là gì vậy ca ca?"

"Đó là các triệu chứng ban đầu trông giống như SARS, nhưng các tổ chức và bệnh viện đang khám xem liệu đó có phải như chẩn đoán không." Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng có vẻ dường như không chịu nổi được sự thật liền chậm rãi nói: "Ngay cả khi đang được chuẩn đoán thì mọi trường hợp đều sẽ được cách ly."


"..."

Thỏ trắng nhỏ im lặng sau khi nghe nó.

Mặc dù thỏ trắng không biết gì về SARS, nhưng cô ấy đã nghe giải thích từ Trịnh Thành Tử và nghĩ về mẹ của cô ấy làm việc trong bệnh tim phổi. Đôi mắt thỏ trắng đột nhiên đỏ lên: "Ca ca nước cam... có phải mẹ em cũng đã cách ly không? Bởi vì mẹ em là bác sĩ. Nếu bệnh nhân có dấu hiệu nghi ngờ thì liệu bác sĩ có phải cũng bị cô lập không? "

Trịnh Thành Tử khẽ thở dài: "Cái này... anh không chắc lắm."

"Tờ báo nói gì vậy??" Trái tim thỏ đột nhiên hoảng loạn.

"Vào ngày 31 tháng 3, chính phủ Hồng Kông đã cách ly một căn hộ ở Amoy Gardens (Tòa nhà E). Hơn 100 người bị nhiễm bệnh trong căn hộ. Các cư dân của căn hộ sau đó đã được chuyển đến một trung tâm nghỉ dưỡng nơi chính quyền đã khử trùng hoàn toàn căn hộ. Các nhà chức trách tin rằng sự lây lan của căn bệnh này chủ yếu liên quan đến thiết kế cấu trúc nhà ở. Khi một bệnh nhân ở phường 8 đến thăm một căn hộ trong toà nhà E, người ta nói rằng căn bệnh có thể được truyền qua phân hoặc nước thải sau khi sử dụng nhà vệ sinh trong toà nhà. Liệu virus có khả năng lây lan qua không khí hay không, nhưng tổ chức WHO đã bác bỏ khả năng này. "

Trịnh Thành Tử thở dài và đọc một đoạn nội dung khác cho thỏ trắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận