Vẫn Luôn Thích Em

Editor: Waveliterature Vietnam

Đôi mắt Trịnh Thành Tử rũ xuống, và cậu nhìn thấy đôi tai tròn của thỏ trắng gần mắt mình. Dái tai nhỏ trông rất dễ thương, giống như một viên ngọc với ánh sáng dịu nhẹ.

Trái tim Trịnh Thành Tử có một chút xao xuyến, không thể không mở miệng và cắn nhẹ vào dái tai nhỏ của thỏ trắng.

"Vậy thì sao...??" Thỏ trắng vẫn còn một số câu hỏi cảm thấy không rõ nhưng thỏ trắng lại đột nhiên cảm thấy có một cái chạm ấm áp vào tai mình, sau đó là có cảm giác ẩm ướt, mềm mại trên dái tai của thỏ trắng nhẹ nhàng trượt qua.

Hơi thở ấm áp của Trịnh Thành Tử toả vào làn da trắng, mỏng manh sau tai thỏ trắng khiến cô có một cảm giác ngứa ngáy, khó chịu.

"Ồ... ngứa..." Thỏ trắng không thể không cúi đầu, cố gắng thoát khỏi cảm giác không thể giải thích được.

"Đừng di chuyển." Giọng nói khàn khàn của Trịnh Thành Tử hơi mơ hồ, nhưng cậu lại dung một tay để giữ chặt thỏ trắng trên ghế sofa, và cả người thỏ trắng nằm trọn trong vòng tay, khiến cô không thể di chuyển.


"Nhưng... ngứa..." Giọng nói của thỏ trắng thì thầm với Trịnh Thành Tử một cách yếu ớt và giòn giã.

"Em ngồi yên đi." Đôi mắt của Trịnh Thành Tử đóng sầm lại, dái tai của thỏ trắng rất nhỏ và rất mềm, giống như một chiếc bánh gạo nếp trong miệng, muốn cắn một miếng, nhưng cậu lại miễn cưỡng.

"Á..." Thỏ trắng la lớn khi thấy khó chịu nên cô liền đập đầu mình vào người Trịnh Thành Tử rồi bất động.

Trịnh Thành Tử thấy rằng thỏ trắng thực sự không thể di chuyển, nên cậu liền liếm dái tai mềm mại của thỏ trắng một lúc, nhưng thấy thỏ trắng đang khó chịu và buồn cười, vì vậy Trịnh Thành Tử đã nới lỏng miệng.

Dái tai trắng tròn của thỏ trắng hơi đỏ bởi Trịnh Thành Tử, và thậm chí toàn bộ tai cũng đỏ và đáng yêu đến lạ.

Đôi má hồng lan dọc theo gốc tai đến cổ gầy, dài của thỏ trắng, làm nhòe làn da trắng như ánh sáng của mặt trời lặn.

Thỏ trắng cảm thấy rằng cảm giác ấm áp, mềm mại trên dái tai của mình biến mất ngay lập tức, vì vậy thỏ trắng cẩn thận nhìn lên Trịnh Thành Tử rồi thì thầm: "Ca ca nước cam... Anh có thể đứng dậy được không??"


"..." Trịnh Thành Tử nhìn thỏ trắng bằng ánh mắt hài hước, và cũng là lúc cậu quyết định đứng dậy khỏi người Trịnh Thành Tử rồi yếu ớt nói: "Ừm."

"Ồ..." Thỏ trắng có vẻ nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, cánh tay của Trịnh Thành Tử vẫn nằm ở phía sau ghế sofa phía sau đầu thỏ trắng và cô bị giữ chặt ở giữa cánh tay và ghế sofa của Trịnh Thành Tử, vì vậy ngay cả khi thỏ trắng có thể di chuyển, vẫn không có chỗ cho thỏ trắng di chuyển.

Thỏ trắng nuốt nước bọt trong miệng và cảm thấy rằng ca ca nước cam hôm nay hơi khác so với bình thường.

"Đó..."

Thỏ trắng ngập ngừng một chút, vẫn quyết định tiếp tục thảo luận về chủ đề với Trịnh Thành Tử: "Anh vừa hỏi em... chuyện gì vậy?"

Trịnh Thành Tử sững sờ một chút, và cậu quên mất những gì cậu vừa hỏi. Trịnh Thành Tử khi thấy vẻ mặt ngây thơ của thỏ trắng thì cậu không thể không bắt nạt cô.

"Đoạn nãy Sách Đồng Học nói rằng anh chưa bao giờ thừa nhận rằng em là bạn gái của anh. Có phải em đã nói những điều này với cậu ấy không?" Trịnh Thành Tử ho một chút và ngay lập tức chuyển chủ đề.

"À?... hả..." Thỏ trắng ngập ngừng. Thật ra, thỏ trắng không nói với Sách Đồng Học, mà chỉ là Sách Đồng Học đọc những lời trong tờ giấy được đưa bởi Trình Thơ, nên có vẻ như... Trịnh Thành Tử nghĩ đó là những gì thỏ trắng nói với Sách Đồng Học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận