Editor: Waveliterature Vietnam
"Trình Thơ này, cậu có thấy rằng các bạn gái trong lớp chúng ta dường như phát triển cao hơn?"
"Hả?" Trình Thơ quay đầu lại và nhìn thỏ trắng với một vài nghi ngờ. Sau một lúc, Trình Thơ quay lại và quan sát thì thấy cũng đúng như thỏ trắng nói: "Nhưng tớ thấy cũng bình thường mà."
"Ừm, mà ý cậu là gì?"
"Cậu nhìn thấy không, bạn ngồi bàn thứ năm mới mùa đông năm ngoái chỉ có chiều cao đến 155 cm, vậy mà qua kỳ nghỉ hè lớp này thì bạn đó đã phát triển đến 158, cậu nhìn vào tớ đi, tớ cũng đang học lớp năm như cậu ấy nhưng lúc tớ đo vào mùa đông là 152 cm, trong suốt mùa hè thì tớ cao lên đến 159 cm. Ngày hôm trước, mẹ đưa tớ đến trung tâm thương mại, tớ có đo chiều cao ở đó thì người ta đo cho tớ là 162 cm! "Trình Thơ nói với thỏ trắng với một nụ cười.
"..." Thỏ trắng cau mày và suy nghĩ về nó một cách cẩn thận. Thỏ trắng nhìn lại mình thì có vẻ như đây cô thực sự là trường hợp không cao lên mấy trong năm nay...
"Thỏ trắng, cậu ăn ít lắm hả à? Cậu cũng thấy rằng các bạn gái trong lớp chúng ta đã lớn lên rất nhiều trong năm qua." Trình Thơ nhìn thỏ trắng với một ánh mắt lo lắng: "Sao cậu lại phát triển chậm như vậy chứ? "
"Tớ cũng đang tự hỏi..." Thỏ trắng nhìn Trình Thơ với ánh mắt chán nản: "Tớ cũng ăn rất nhiều lắm rồi chứ, nhưng tớ mãi vẫn không cao lên gì cả."
Trình Thơ do dự một lúc, sau đó cúi xuống sát bên thỏ trắng và hạ giọng rồi hỏi: "Cậu đã... bị chưa vậy?"
"Hả?" Thỏ trắng sững sờ bởi vì cô không biết nó là gì. Trong năm qua, sau khi các bạn gái cùng lớp đều đã có thì có lẽ thỏ trắng sẽ biết được ý nghĩa của nó.
"Này, đó là bệnh con gái ý..." Trình Thơ thay đổi giọng nói sang giọng điệu nghiêm túc hơn: "Cái đó thì những ai làm con gái đều sẽ có. Cho dù trưởng thành như thế nào đi nữa, thì đến một độ tuổi nào đó thì sẽ có mà thôi. "
"Nếu vậy thì cậu...??" Thỏ trắng chớp mắt và nhìn Trình Thơ tò mò.
"Tớ có trong kỳ nghỉ hè." Trình Thơ nhìn thỏ trắng với một chút bối rối: "Vì vậy, tớ nghĩ rằng đó là lý do tớ đã phát triển cao hơn trong năm nay..."
"Vậy thì tớ chưa cao..." Thỏ trắng có chút thất vọng.
Bây giờ Trình Thơ có thể là người lớn rồi ư?
"Không vấn đề gì đâu, dù sao đi nữa, con gái chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ lớn lên và phát triển mà thôi. Chắc cũng tại vì cậu sinh sau tớ vài tháng nên có lẽ cậu sẽ cần vài tháng nữa mới phát triển đấy, không còn lâu đâu." Trình Thơ an ủi rồi vỗ nhẹ vào vai thỏ trắng và thì thầm.
"Ừm..." Thỏ trắng thở dài và tự hỏi khi nào cô mới lớn lên được...
- -----------------
Khi bước vào lớp 12, Trịnh Thành Tử sẽ bắt đầu đi học thêm vào các buổi tối.
Vào năm cuối cấp của trường cấp ba, đây có lẽ là năm quan trọng nhất đối với tất cả học sinh trong cuộc đời của họ. Ngay cả Đích Hạ Phong giờ cũng từ chối mọi cuộc chơi và bắt đầu học tập nghiêm túc.
Toàn bộ thời gian của năm cuối cấp trường trung học đột nhiên bắt đầu được bao phủ một bầu không khí căng thẳng.
Đích Hạ Phong nhìn những bài toán hình học khó vô biên chỉ biết thở dài và hỏi Trịnh Thành Tử: "Cậu đã dự định học trường nào sau kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm tới? Đại học Bắc Kinh ư? Với thành tích của cậu, tớ nghĩ sẽ không có vấn đề gì khó với cậu đâu? "
"Ừ." Trịnh Thành Tử yếu ớt trả lời, một đôi mắt trong veo vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy thi thử trước mặt cậu, nhưng khi nghe câu hỏi của Đích Hạ Phong thì cậu dừng lại.