Vẫn Luôn Thích Em

Editor: Waveliterature Vietnam

"Dạ?" Thỏ trắng ngẩn người trước câu hỏi của Thành Tử, một lúc lâu sau ngập ngừng đáp: "Em…. …chuyện này em không biết… …"

"Em không hỏi mẹ à?"

"Không, em không hỏi bà ấy điều gì về người ấy cả… …" thỏ trắng giọng yếu ớt trả lời.

"Có phải em chỉ vừa mới nghe cô Mụ Mụ hỏi xong chuyện này thì đã bỏ chạy đến đây không?" Trịnh Thành Tử bất lực nhìn thỏ trắng, anh thấp giọng nói: "Sao em không hỏi cho rõ ràng, em làm như vậy khác gì làm khó cô ấy, ít ra em phải quan tâm đến cảm xúc của mẹ mình một chút chứ?"

"Không đâu em sẽ không hỏi gì hết… …"Thỏ trắng cúi đầu, giọng rầu rĩ đáp.


"Haizzz… …thôi không sao bỏ qua chuyện đó đi… …" Trịnh Thành Tử khẽ thở dài, tay xoa đầu thỏ trắng nói: "Nếu em vẫn chưa sẵn sàng đối diện với chuyện này thì tạm gác nó qua một bên, cứ từ từ mà suy nghĩ, dù sao thì hai ngày nữa chúng ta sẽ ra ngoài chơi, xem như là giải sầu một chút vậy."

"Thế nhưng mà… …" Bây giờ thỏ trắng mới tò mò chợt nghĩ, không biết người mà mẹ Mụ Mụ thích, trông sẽ như thế nào nhỉ… …?

"Nhưng mà cái gì??" Trịnh Thành Tử nhíu mày, nhìn thỏ trắng rồi nhẹ giọng hỏi.

"Nhưng em vẫn có chút tò mò về người đàn ông mà mẹ đang thích… …" Thỏ trắng hơi xấu hổ cúi đầu nói với Trịnh Thành Tử.

Thật ra vừa rồi chỉ vì đón nhận thông tin quá bất ngờ nên thỏ trắng chỉ biết chạy trốn ra ngoài thật nhanh, không kịp suy nghĩ gì nhiều.

Nhiều năm qua, cũng có đôi lần thỏ trắng suy nghĩ đến việc mẹ sẽ có người yêu mới, không biết lúc đó cô sẽ phải làm gì, cô đã tự thuyết phục bản thân mình rằng, miễn là mẹ Mụ Mụ thấy hạnh phúc và vui vẻ là được, nhưng bây giờ khi trực tiếp đối diện với hiện thực đó, thỏ trắng vẫn không thể chấp nhận được.

Đến bây giờ khi đã bình tĩnh lại, thỏ trắng phát hiện ra rằng mình quên mất một chuyện quan trọng —— người mà mẹ thích là ai là người như thế nào nhỉ?

Trịnh Thành Tử nhìn dáng vẻ lúng túng của thỏ trắng thì bất giác mỉm cười.

"Không phải mới lúc nãy thôi em vẫn còn cảm thấy đau lòng về chuyện đó à??"

"Thì đúng là vậy…. ….nhưng mà… …"Thỏ trắng lại chần chừ một chút và tiếp tục nói: "Nghĩ cho cùng thì em không thể cứ để mẹ sống một mình như vậy đến hết đời được đúng không??"

"Nếu như em muốn… …hãy nói chuyện nghiêm túc với mẹ về vấn đề này, và đề nghị bà ấy cho em được gặp mặt người đó được chứ?" Trịnh Thành Tử trầm mặc một lát, sau đó quay sang nói với thỏ trắng: "Mọi chuyện cứ từ từ, khoan vội quyết định, phải xem đối phương là người như thế nào đã…


…"

"Dạ… …" Thỏ trắng gật đầu, vẻ mặt vẫn đăm chiêu suy nghĩ.

Bầu không khí tĩnh mĩnh bao trùm cả căn phòng, thỏ trắng đang ngồi cạnh Trịnh Thành Tử suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên đứng dậy, ánh mặt bừng sáng như vừa mới nghĩ ra vấn đề gì, cô quay mặt vừa chạy ra ngoài cửa vừa nói: "Em về nhà đây, em có chuyện muốn hỏi mẹ Mụ Mụ."

"Em đi về cẩn thận, mong cuộc nói chuyện của hai mẹ con diễn ra tốt đẹp." Trịnh Thành Tử nhìn dáng vẻ vội vàng của thỏ trắng liền mở lời căn dặn: "Có chuyện gì thì lập tức gọi điện cho anh nhé."

"Vâng ạ!" Thỏ trắng hét lớn, dứt lời vội vàng chạy thẳng về nhà.

Hai ngày sau, tại công viên nhân dân, ngay trước cửa tiệm McDonald.

Thỏ trắng vẻ mặt hơi bối rối, khép nép phía sau lưng mẹ của mình mình, từng bước từng bước tiến dần lại gần cổng.


Đêm đó sau khi trở về nhà, thỏ trắng đã dành thời gian tâm sự cùng mẹ, cả hai người thổ lộ hết tâm ý của mình cho nhau nghe, rồi cuối cùng đi đến quyết định, tạm gác chuyện tìm một người bố mới cho thỏ trắng, chuyện quan trọng trước mắt là phải để thỏ trắng biết được người mà mẹ đang thích là người như thế nào đã.

Vì vậy mới có ngày hôm nay, lần đầu tiên Đích Mụ Mụ dẫn con gái theo buổi hẹn hò của mình.

Mẹ thỏ trắng một tay đẩy cánh cửa của cửa hàng McDonald, một tay nắm lấy tay thỏ trắng và đi vào bên trong.

Lúc này không phải là thời gian ăn cơm, nên cửa hàng cũng khá vắng khách.

Hai người vừa mới bước vào, thì một người đàn ông đang ngồi cạnh cửa sổ đột nhiên đứng dậy thật nhanh và đi về phía họ.

Thỏ trắng ngước mặt nhìn lên người đàn ông đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận