13.
Nhà của nhóc con là một căn nhà cấp bốn cũ kỹ, rất lớn, nếu nhà này được quy hoạch hẳn đáng giá không ít tiền?
Giang Kiệt đi ở đằng trước, thấy tôi còn ngó trái ngó phải, cậu ấy chợt cười: “Đừng nìn nữa chị à, nhà này không phá dỡ, giữ lại cưới chị.”
Tôi hơi đỏ mặt.
Trước khi vào nhà tôi liên tục chỉnh lại tóc: “Giang Kiệt, tóc của tôi có rối không? Son môi của tôi còn không? Lông mi có rơi không?”
Giang Kiệt dựa vào khung cửa có chút bất đắc dĩ: “Chị không cần căng thẳng như vậy, ba mẹ em đâu có ăn thịt chị.”
Có thể không căng thẳng sao chứ! Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà!
“Nhóc lại nhìn giúp chị xem..” Nói còn chưa hết câu thì cửa đã được mở ra từ bên trong, một người phụ nữ nhìn ra, trông qua có vẻ được chăm sóc không tệ, phong thái vẫn còn.
Dì nhìn xuống tôi từ trên cao, tôi đứng nghiêm, cả thở mạnh cũng không dám.
Giang Kiệt kêu tiếng mẹ, sau đó liếc nhìn tôi một cái ra hiệu cho tôi chào hỏi, đầu óc tôi rụt lại, kêu theo một tiếng “Mẹ”.
Đôi mắt của mẹ Giang sáng lên, kêu tôi lại gần: “Tới tới tới, Mạt Lỵ đúng không? Vào nhanh đi vào nhanh đi, trên đường đi có lạnh không? Có mệt hay không? Lần này tới dự định ở chơi mấy ngày? Khi nào kết hôn?”
Câu hỏi cuối cùng trực tiếp hỏi đến độ tôi sững người, tôi gửi tín hiệu cầu cứu tới Giang Kiệt.
Cậu ấy nhìn qua rồi đưa thứ trong tay sang: “Mẹ, đây là Mạt Lỵ mua cho ba và mẹ, mẹ mang vào trước đi.”
Mẹ Giang trừng cậu ấy một cái, không tình nguyện thả thay tôi ra, vừa đi vừa nói: “Không có mắt nhìn, đồ vật đợi lát nữa cất không được sao? Con xem con kìa Mạt Lỵ, tới thì tới còn mua đồ làm chi, dì cũng không biết con thích ăn cái gì, chuẩn bị bít tết cho con lát nữa con thử xem, ôi chao thật tốt.”
Giang Kiệt quay lại nhìn tôi, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay của tôi: “Đừng căng thẳng, mẹ rất thích chị.”
Mãi đến khi dùng bữa tối xong, lại ngồi tán gẫu chút ít việc nhà, cuối cùng vẫn nhờ ba Giang lên tiếng thì mẹ Giang mới đi ngủ với sự lưu luyến không rời.
“Mạt Lỵ à, dì thích con rồi, lần sau lại tới nha.” Mẹ Giang vừa đi vừa quay đầu sang bên cạnh căn dặn tôi.
Ba Giang không nói một lời, dẫn mẹ Giang về phòng cứ như xách gà con.
Tôi nhịn cười.
Mãi đến khi ngồi lên giường trong phòng cho khách, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, Giang Kiệt vuốt vuốt tóc của tôi: “Vất vả rồi, tắm rửa rồi thả lỏng một chút đi.”
Tôi ngã lăn lên giường, than nhỏ: “Mẹ của cậu thật sự rất giỏi nói chuyện.”
Giang Kiệt thuận thế nằm xuống bên cạnh tôi, vê tóc tôi thành một lọn quấn trên ngón tay: “Cô Hứa à, người hai mươi bốn tuổi lại nói chuyện không bằng người năm mươi tuổi như mẹ anh à?”
Đến cả trợn mắt tôi cũng không muốn trợn với cậu ấy: “Cậu thử một chút xem? Cậu có thể nói chuyện trọn vẹn với dì một ngày tôi sẽ quỳ xuống hát “Chinh phục” cho cậu nghe.”
Giang Kiệt bật cười: “Hôm nay cũng không phải tất cả những gì mẹ em nói đều là nói chuyện phiếm, ví dụ như…”
Cậu ấy dừng lại một chút: “Mẹ nói một vấn đề mấu chốt, khi nào kết hôn?’
Tôi nghiêng đầu, hai con ngươi của cậu ấy trong như nước, trong mắt toàn bộ đều là sự nghiêm túc.
Cậu ấy đang đợi câu trả lời của tôi.
Khi nào kết hôn? Vấn đề này tôi từng suy nghĩ qua khi nhóc con hỏi lúc trước.
Vốn định đợi đến hai mươi sáu tuổi, nghĩ đến việc lúc đó nhóc con cũng làm việc hai năm rồi, ổn định rồi, có thể bàn bạc về chủ đề này.
Nhưng mà…
Tôi hơi nghiêng người, nắm mặt của cậu ấy: “Chờ nhóc tốt nghiệp.”
Tôi không muốn đợi thêm hai năm, tôi muốn kết hôn với người trước mặt này ngay lập tức, lập tức!
Tôi chắc chắn.
Cậu ấy hơi cong môi, tiến sang hôn khẽ lên môi của tôi, giọng nói cố hết sức khống chế nhưng vẫn phát run như trước: “Được.”
14.
Hiệu suất làm việc của nhóc con cực kỳ cao, hôm tốt nghiệp ấy cậu ấy lập tức cầm hộ khẩu vọt tới nhà tôi đòi đi đăng ký với tôi.
Hôm qua tôi chơi game đến ba giờ sáng, lúc này buồn ngủ không chịu nổi, mắt cũng không muốn mở: “Giang Kiệt, cầu xin cậu buông tha mạng chó này của chị đi, để cho chị ngủ thêm một lát có được không?’
Cậu ấy kéo tay của tôi, gọng điệu nghiêm túc: “chị cũng biết buồn ngủ? không phải hôm qua chơi rất vui vẻ sao? Chơi tới hơn ba giờ sáng cơ.”
Tôi lập tức tỉnh táo tinh thần: làm sao cậu ấy biết tôi chơi tới ba giờ?
Mở to mắt mới phát hiện sắc mặt của cậu ấy khó coi, thậm chí có chút tức giận?
“… Làm sao nhóc biết?”
“Chị cho rằng em không nhìn thấy chiến tích của chị sao? Còn ngọt ngào nữa chứ? Chị…” Cậu ấy cởi cổ áo ra, ngón tay trắng nõn chậm rãi tháo nút áo sơ mi.
Bộ dáng vừa ưu nhã lại vừa chết người.
Tôi túm chăn: “Nhóc con, cậu nghe chị giải thích, chị có thể giải thích!”
Giang Kiệt cũng không tính cho tôi cơ hội giải thích, cậu ấy bóp chặt hai cánh tay của tôi đặt lên đỉnh đầu, nhìn xuống tôi từ trên cao.
Chơi thật? Tôi chết máy rồi.
“Chị không quen tên con trai kia, hai ván trước xếp chung nên chơi cùng nhau, chị xin thề, ngay cả một câu chị cũng không nói với hắn, nhóc tin chị đi!”
Giang Kiệt híp hai mắt lại, cúi người đè xuống, khi cách miệng tôi một centimet thì dừng lại: “Thật?”
“Thật!!!” Tôi dùng sức gật đầu, cực kỳ nghiêm túc.
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi thật lâu, khẽ thở dài một tiếng rồi vùi đầu vào cần cổ của tôi: ‘Chỉ một lần này thôi, lần sau không được như thế nữa.”
“Em cho là… chị không cần em nữa.” Giọng nói của cậu ấy buồn bã, nghe qua vô cùng tủi thân.
Quanh vành mắt của cậu ấy hiện lên màu xanh nhàn nhạt, hẳn là một đêm ngủ không ngon.
Tôi vuốt vuốt tóc của cậu ấy: ‘Không có lần sau.”
Yên lặng một lúc, đột nhiên tôi cảm thấy vạt áo bị xốc lên, mặt tôi cứng đờ, hai bàn tay của nhóc con đã không an phận mà dò vào.
“Thì ra chị đi ngủ… không mặc áo lót.”
Mặt của tôi lập tức đỏ bừng.
Ở bên nhóc con lâu như vậy, ngẫu nhiên có mấy nụ hôn và cái ôm như chuồn chuồn lướt nước, chuyện khác thì thật sự chưa từng vi phạm.
Bây giờ lập tức bắt đầu sao?
“Giang Kiệt…” Tôi gọi cậu ấy một tiếng.
Cậu ấy nhẹ giọng trả lời tôi, động tác trên tay không qua loa chút nào.
“Chị đừng sợ.”
Cũng không phải là sợ… chỉ là trong nhà không có cái kia.
“Giang Kiệt, Giang Kiệt, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, không phải muốn đi đăng ký kết hôn sao?”
Giang Kiệt ngừng tay, bám vào bên tai tôi thở hổn hển, mắng nhỏ một câu: “Mẹ nó.”
“Hôm nay em cứ ghi lại trước, lần sau em sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi.”
Tôi vội vàng gật đầu, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo.
Tôi cố ý chọn một bộ váy có hình cá chép, khi thấy tôi lấy một bộ áo sơ mi cùng mũ từ trong tủ quần áo ra, Giang Kiệt từ chối.
Tôi ngã sấp xuống đè cậu ấy lên ghế salon: “Cậu không thể từ chối!!!”
“Em không thích mặc quần áo hoa hoè!” Cậu ấy tức giận.
Tôi cười híp mắt hôn lên môi của cậu ấy: “Nhưng cậu đã nói chị là cá chép may mắn của cậu, mệnh cậu thiếu chị.”
“Vậy có liên quan gì tới bộ quần áo hoa hoè này?”
“Đây là hình cá chép đó! Áo tình nhân đó! Ngốc sao.”
Cậu ấy nhìn tôi một cái, lại nhìn chiếc áo một cái, cuối cùng từ từ nhắm hai mắt lại thoả hiệp.
Buổi sáng trời trong mây xanh vạn dặ, không ngờ rằng buổi chiều trời mù.
Tôi lo lắng nhìn Giang Kiệt: “Bằng không ngày mai lại đi? Hôm nay thời tiết…”
Cậu ấy ngắt lời tôi: “Chỉ cần chúng ta ở bên nhau thì trời trong hay trời mù có gì liên quan?”
Tôi thở dài, cũng không biết đây là may mắn cá chép gì, nếu sau khi chia tay có vận may giáng xuống, vậy đi đăng ký kết hôn thì sao, có thể nào là vận rủi giáng xuống không? Tôi có một chút không yên tâm, nhưng quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Giang Kiệt, tôi cong mắt: “Đi thôi?”
“Đi thôi!”
Khi chụp ảnh Giang Kiệt vẫn luôn nắm tay của tôi thật chặt.
Thợ chụp ảnh: “Đến đây, chuẩn bị kỹ càng, 1, 2, 3, anh trai, làm phiền kìm khoé miệng lại một chút, khoé miệng của anh sắp vểnh lên trời luôn rồi! Kìm lại một chút!!!”
Tôi nhéo nhéo tay của cậu ấy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Kiềm chế một chút!”
Thực ra trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật.
Tôi rất yêu người đàn ông bên cạnh, mà người đàn ông ấy cũng rất yêu tôi, thật tốt.
Sau khi nhận giấy đỏ và ra ngoài, bầu trời bên ngoài đột nhiên trở nên trong xanh.
Chúng tôi bèn nhìn nhau cười.
“Giang phu nhân, chúng ta về nhà thôi.”
[Ngoại truyện] Vợ chồng cá chép
Một hôm tôi đang ngủ trưa, bỗng nhiên WeChat của tôi điên cuồng vang lên, mở điện thoại ra, là tin nhắn của bạn thân, nhắn kèm ba dấu chấm than thật to.
“Cục cưng! Cậu nổi tiếng rồi!!!”
Ấn mở liên kết mà cô ấy gửi, là một bài viết rất hot, có mấy ngàn bình luận.
Tôi nhìn xem, người viết bài biết lại là bạn trai cũ của tôi.
Tiêu đề: cô nàng cá chép kết hôn rồi!
Hình ảnh đi kèm: ảnh kết hôn của tôi và Giang Kiệt.
Bình luận có rất nhiều âm thanh hâm mộ, xen lẫn một số người kêu rên.
Tôi còn chưa phất nhanh mà nữ thần cá chép của tôi hu hu hu.
Tôi khóc, tôi nên tiên hạ thủ vi cường!
Nữ thần không chấp nhận thêm bạn với tôi, trái tim của tôi rất đau!!
Trời ạ, giá trị nhan sắc của hai người họ đều rất cao!
…
Mà được ghim ở chỗ cao nhất dưới bài viết là một tấm ảnh chụp tin nhắn.
“Nhà quy hoạch chia cho chị một nửa, hy vọng thần tài cho một cơ hội!”
“Anh trai, anh nói thật chứ?”
“Thật.”
Tay cầm điện thoại của tôi đột nhiên siết chặt, đây là tin nhắn lúc trước khi tôi vừa chấp nhận thêm bạn bè với Giang Kiệt, nghĩ đến việc cuối cùng lại ở bên người đàn ông này thật rồi, hồi ức bỗng trở nên ngọt ngào.
?? Lầu một là đương sự sao?? Có người phát hiện ảnh chụp tin nhắn là tự chụp.
Giang Kiệt trả lời đơn giản một câu: “Ừ.”
Mẹ ơi! Tôi ship được một cặp đôi thật sự rồi!!!
Hừ, biết vậy lúc trước tôi cũng ghẹo nữ thần như vậy!
A a a a a, anh trai rất đẹp nha!
Trời ạ, vốn khi đó anh cũng là vì thể chất của nữ thần đúng không?
Giang Kiệt: (che mặt) bởi vì chuyện này mà khi đó suýt nữa mất bà xã.
Ha ha ha, thật là dễ thương ha ha ha.
Giang Kiệt: nhưng… Lâm xx (bạn trai cũ), cậu lại dùng bà xã của tôi cọ nhiệt, cậu có tin tôi đào hình của cậu ra không???
Chủ topic: tôi sai rồi, quỳ xin tha.
Tôi ôm điện thoại cười bò trên ghế salon, lúc trước kết hôn, đầu óc có bệnh nên tôi mời tất cả bạn trai cũ của tôi, gần đầy một bàn.
Mỗi một người đều mang theo rất nhiều phần quà, tiền mừng cưới cũng rất lớn, cầm tay của tôi không ngừng cảm ơn tôi.
Bạn trai cũ: Mạt Lỵ, em có thể gả đi thật sự là quá tốt.
Bạn trai cũ cũ: Mạt Lỵ! Sau này có chuyện gì cứ nói với anh, anh quyết không từ chối!
Bạn trai cũ cũ cũ: Mạt Lỵ! Em đúng là kỳ tích của nền y học mà!
…
Trong tiệc, bạn trai cũ bị dị ứng cà chua, nhưng hôm nay vui vẻ quá mức nên quên mất, hơn nửa đêm mặt sưng phù thành đầu heo nằm truyền nước trong bệnh viện, hắn chưa quen cuộc sống ở đây thế nên cuối cùng tôi cùng Giang Kiệt chỉ phải chăm sóc hắn.
Hắn cảm động đến rối tinh rối mù, lập tức vung tay lên tặng Giang Kiệt một chiếc xe.
Giang Kiệt cười híp mắt nhận lấy, cuối cùng hai người lại lăn lộn thành anh em tốt.
Mà trong điện thoại của Giang Kiệt vẫn còn lưu ảnh chụp đầu heo của hắn.
Cửa chính truyền đến tiếng vang, tôi nhảy xuống ghế salon và chạy chân trần qua, Giang Kiệt vừa mở cửa đã bị ôm chầm lấy thật chặt, ngữ khí của cậu ấy có chút bất đắc dĩ: “Lại không mang giày!”
Tôi cười hì hì ôm cổ của cậu ấy, hai chân bám lên tên lưng cậu ấy: “Ông xã à, em nhìn thấy bài viết rồi.”
Cậu ấy một tay ôm eo tôi đi về phía ghế salon: “Phải không? Trông thấy anh mắng tên xx ngu ngốc kia rồi?”
“Đúng vậy, đồ ngốc cọ nhiệt độ của em kia.”
Giang Kiệt buông tập công văn, ngồi lên ghế salon, dúi mũi vào cổ tôi hít một hơi thật sâu: “Thật thơm.”
Tôi cong cong mắt: “Muốn ăn cái gì? Em đi làm cho anh.”
Sau khi kết hôn, sự nghiệp của Giang Kiệt không ngừng phát triển, thăng chức cao từng bậc, ngắn ngủi nửa năm đã lên tới chức quản lý cấp cao.
Giang Kiệt không cho tôi ra ngoài làm việc, bảo tôi ở nhà như đồ vô dụng là được, mới đầu tôi còn có chút ngại ngùng, sau đó thấy cậu ấy mỗi tháng gửi tiền vào thẻ, tôi trở nên yên tâm thoải mái.
“Anh sẽ không ghét bỏ em đúng không?” Tôi chớp mắt hỏi.
Cậu ấy thân mật sờ sờ mũi của tôi: “Yêu em còn không kịp, sao lại ghét bỏ em.”
Thế là tôi bèn trở thành đồ vô dụng chỉ biết nấu cơm.
Giang Kiệt nhẹ nhàng hít hít xương quai xanh của tôi, giọng nói khàn khàn: “Muốn… Ăn em.”
Mặt tôi từ từ nóng lên, tên này thật đúng là chẳng biết ngày đêm.
Tôi giãy dụa đẩy cậu ấy ra: “Anh tránh ra, đừng làm phiền em nấu cơm!”
Cậu ấy lười biếng nhướng mầy: “Bà xã, sao em còn thẹn thùng như thế? Giống như con thỏ vậy, tối hôm qua cũng thế, anh còn chưa…”
“Im miệng!” Mặt tôi đỏ tới mang tai, tôi che miệng cậu ấy lại, quá lưu manh, người đàn ông này thật đúng là…
Cậu ấy buồn cười nheo nheo mắt, duỗi đầu lưỡi liếm liếm bàn tay của tôi, tôi như bị điện giật mà thu tay về: “Giang Kiệt! Anh bình thường chút giùm em! Bây giờ là ban ngày!”
Náo loạn cùng cậu ấy một hồi nữa cậu ấy mới thả tôi đi.
Mở tủ lạnh ra, trống không.
Tôi xấu hổ sờ đầu: “Buổi sáng em quên mua đồ ăn… Hay là đi siêu thị mua một chút?”
Giang Kiệt nhíu mày, lấy chìa khoá xe từ trong túi ra: “Vậy anh đi nhé?’
Vốn định thay quàn áo, Giang Kiệt chết sống dắt tay tôi ra cửa ngay, tôi hỏi cậu ấy vì sao không để cho tôi thay quần áo và trang điểm, cậu ấy trả lời một cách cây ngay không sợ chết đứng: “Bà xã của anh xinh đẹp bẩm sinh.”
Tôi cười mắng: “Đàng hoàng nào!”
Mua một ít rau và con cá trong siêu thị thì về. khi nấu cơm Giang Kiệt cứ đòi đứng một bên hỗ trợ, một người một cá đấu tranh hồi lâu cũng chưa phân thắng bại, tôi không nhìn nổi nữa, đẩy cậu ấy ra khỏi phòng bếp.
“Đi đi đi, em tự mình làm, anh qua đợi ở một bên đi.”
Đột nhiên cậu ấy cúi người hôn đôi mắt của tôi một cái, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng: “Mạt Lỵ, thật tốt khi có em.”
Trong mắt của cậu ấy hiện lên ánh sáng nhỏ vụn, loá mắt và toả sáng như ngày đầu gặp nhau.
Tôi chậm rãi nhón chân lên, từ từ nhích lại gần môi của cậu ấy.
Người đời thích có ánh sáng quanh người, mà ánh sáng ấy đã chiếu khắp quãng đời còn lại của tôi.
- Hết -