Thấy Lý Lệ Mẫn không trả lời, bà ngoại lại gọi một tiếng.
Lý Lệ Mẫn đành phải đi ra ngồi lên chiếc ghế cạnh giường bệnh của bà ngoại.
“Bà ngoại, cháu mới nghe người ta bàn tán, hình như bố Tiểu Khôn bị tai biến vào viện rồi, nhưng chẳng biết vì sao mà mẹ kế cậu ấy không cho bác sĩ dùng thuốc cho ông ấy”, nói xong, Lý Lệ Mẫn lại liếc nhìn Phạm Khôn.
Nếu là người khác thì chắc chắn Phạm Khôn sẽ nổi khùng lên: cô dựa vào cái gì mà gọi con mẹ khốn nạn đó là mẹ kế của tôi?
Nhưng người nói câu này là Lý Lệ Mẫn, Phạm Khôn chỉ có thể giả điếc, vờ như không nghe thấy gì hết.
“Rồi sao nữa?”, bà ngoại hỏi.
“Nghe y tá bảo, Tiểu Khôn ra tay đánh bà ta, đánh luôn cả hai gã côn đồ mà bà ta dẫn đến nữa, cuối
cùng thì báo công an, công an đưa bọn bọ đi hết rồi”.
Bà ngoại nằm trên giường mãi vẫn chẳng lên tiếng, bà bỗng gọi: “Tiểu Khôn, đỡ bà dậy”.
Phạm Khôn vội vàng cùng Lý Lệ Mẫn đỡ bà ngoại
ngồi dậy.
“Bà ngoại”, Phạm Khôn hỏi: “Bà định…”
Bà ngoại thở dài: “Phạm Hồng Sinh có thể bất nhân nhưng chúng ta không thể bất nghĩa.
Đi nào,
cháu đưa bà sang thăm ông ta”.
Phạm Khôn nghe bảo bà ngoại muốn đi thăm
Phạm Hồng Sinh, lập tức ngây ra.
Mười ba năm trước, Phạm Hồng Sinh đổ oan cho vợ của mình là Ngô Mỹ Châu ngoại tình, cũng tức là mẹ của Phạm Khôn, kiên quyết đòi ly hôn, Ngô Mỹ
Châu ly hôn xong về nhà treo cổ tự sát.
Thi thể của Ngô Mỹ Châu còn chưa được hoả thiêu hạ huyệt, Phạm Hồng Sinh đã kết hôn chớp nhoáng với Chu Á Bình, lúc đó chưa kịp chuẩn bị phòng tân hôn nên bọn họ thuê luôn một phòng cao cấp ở khách sạn thành phố Giang, cũng chẳng đến dự lễ tang của Ngô Mỹ Châu.
Nói bà ngoại đã hận Phạm Hồng Sinh đến tận
xương tủy cũng chẳng quá đáng.
Bây giờ tình hình như thế, không mừng đã tốt lắm rồi, còn đi thăm ông ta làm gì?
Như biết Phạm Khôn đang nghĩ gì, bà ngoại mỉm cười, nói tiếp: “Cháu à, cho dù nó đã làm bao nhiêu
chuyện xấu xa với mẹ cháu, với nhà họ Ngô chúng ta,
nhưng dù sao nó cũng là bố cháu, ôi, giờ nó đã thành thế kia rồi, bà chỉ muốn sang thăm nó một chút thôi”.
Nghe bà ngoại nói vậy, Phạm Khôn cúi người bế bà ngoại sang xe lăn.
“Đúng rồi Lệ Mẫn này, ở đây không còn việc gì nữa, cậu về cửa hàng phụ đi”.
Phạm Khôn không muốn để Lý Lệ Mẫn đi cùng, bà ngoại nói thì nói vậy nhưng dù gì cũng lớn tuổi rồi, đã thế còn có thể coi là hận Phạm Hồng Sinh thấu xương, lát nữa lỡ kích động rồi nói hết những chuyện
xấu hổ ngày xưa ra thì Phạm Khôn mất mặt lắm.
Bà ngoại lớn tuổi nhưng không lú lẫn, bà hiểu ý của Phạm Khôn ngay, cũng nói theo một câu: “Tiểu Mẫn à, tối qua cháu ở đây trông cả đêm rồi, cho dù
không phụ Tiểu Vỹ thì cũng nên về mà nghỉ đi”.
“Cháu không mệt đâu bà!”
“Bà biết cháu là đứa bé ngoan, nhưng lát nữa bà sẽ gặp bố Tiểu Khôn, có thể sẽ nhắc đến vài chuyện, cháu đứng cạnh nghe cũng không tiện, vẫn nên về thì
hơn!”
Bà ngoại nói vậy rồi, Lý Lệ Mẫn cũng không thể kiên trì ở lại nữa.
Để bảo Lý Lệ Mẫn mau về, Phạm Khôn lại nhớ ra
chuyện Sở Chiêu Nam, nói ngay: “Đúng rồi, cậu về thì
bảo với Vương Vỹ, bảo cậu ta ra cửa hàng đầu tiên ở ngoài đầu ấy, tìm một ông chủ tên là Sở Chiêu Nam, ông ta đang nợ tiền tôi, cậu bảo ông ta chuyển tiền vào tài khoản của Vương Vỹ trước rồi về tôi lấy sau”.
“Ừ, thế thì tôi về trước nhé?” “Được”.
Lý Lệ Mẫn đi rồi, Phạm Khôn lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Sở Chiêu Nam, bảo ông ta lát nữa sẽ có một người bạn sang lấy tiền, để ông ta chuyển thẳng
tiền vào tài khoản của Vương Vỹ.
Sở Chiêu Nam do dự, đáp tốt nhất là trả tiền trực
tiếp cho anh.
Phạm Khôn bảo mình không có thời gian, còn
đang cần tiền gấp nữa, nói xong là cúp máy luôn.
Khi Phạm Khôn đẩy bà ngoại vào phòng bệnh của Phạm Hồng Sinh, Phạm Hồng Sinh trông thấy hai
người là lại kêu lên đầy kích động.
Phạm Khôn còn chẳng buồn nhìn Phạm Hồng Sinh lấy một cái, chỉ đẩy bà ngoại đến cạnh giường ông ta.
Thấy tay bà ngoại lần sờ khắp nơi, Phạm Hồng
Sinh mới hiểu ra, mẹ vợ mình đã mù cả hai mắt rồi.
Ông ta thắc mắc nhìn Phạm Khôn, kêu ư ư mãi,
muốn hỏi xem rốt cuộc là sao?
Phạm Khôn quay mặt sang một bên, tỏ ra không
buồn để ý đến ông ta, thực ra trong tim lại đang rỉ máu.
Bà ngoại và cái người mà anh không muốn gọi là bố tên Phạm Hồng Sinh kia, là hai người thân thiết nhất với anh về huyết thống trên thế giới này, kết quả, một người mù cả hai mắt, một người bị tai biến nằm trên giường bệnh, nước mắt rưng rưng trong mắt
Phạm Khôn chỉ có thể chảy ngược vào tim.
Bà ngoại lần thấy tay Phạm Hồng Sinh, thở dài thườn thượt: “Thật đúng là nghiệp chướng, gia đình đang êm đẹp giờ lại thành cửa nát nhà tan, mắt tôi mù
rồi, anh cũng bị tai biến, đúng là báo ứng!” Bà ngoại vừa nói vừa bật khóc.
Phạm Hồng Sinh áy náy nhưng vẫn kêu ư ư kích động, ông ta chỉ muốn bảo Phạm Khôn chạm vào tay
ông ta, cho ông ta một cái ôm đã lâu không gặp.
Phạm Khôn cố tình không nhìn ông ta, lấy khăn
giấy trong túi ra lau nước mắt cho bà ngoại.
Bà ngoại nói tiếp: “Năm xưa anh từ nông thôn lên, không một xu dính túi, Mỹ Châu nhà tôi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại bỏ mặc tất cả mà lấy anh, khi anh phát tài rồi, từ một chủ thầu nhỏ trở thành nhà thầu lớn, thành ông chủ lớn rồi, anh lại ruồng rẫy nó,
anh còn có lương tâm không thế?”
Phạm Khôn đã nghe những lời này từ miệng bà ngoại không biết bao nhiêu lần rồi, lần nào nghe cũng thấy tim như bị dao cứa.
Bà ngoại nói tiếp: “Đàn ông có tiền sẽ hư thân, anh kiếm được nhiều tiền, không những ra ngoài rượu chè cờ bạc gái gú mà còn nuôi cả đám bồ bịch, bỏ mặc Mỹ Châu nhà tôi, anh có biết nó đau khổ lắm không? Cho dù nó từng làm chuyện có lỗi với anh, nhưng nể tình con cái, anh cũng nên bỏ qua cho nó chứt”
Phạm Khôn nghe vậy, lập tức sững ra.
Năm xưa mẹ treo cổ, Phạm Khôn vẫn luôn nghĩ là mẹ không chịu được nỗi oan đó, nhưng nghe giọng điệu bà ngoại thì hình như mẹ thực sự đã ngoại tình, làm sao có thể như thế được?Ư
Bà ngoại lại mắng Phạm Hồng Sinh rất lâu, nhưng Phạm Khôn dường như chẳng nghe lọt nửa chữ.
Suy nghĩ trong đầu anh đang chạy loạn hết cả lên: Không lẽ năm xưa mẹ anh đã thật sự làm chuyện có lỗi với bố
anh sao?.