Vận Mệnh Ta Nắm Giữ!


Hai kiếp sống, cuối cùng nàng cũng được một lần toàn mắt nhìn thấy Gia Huấn Lụa trọn bộ.

Có những ngày, Dung Nhi Vân từng hoài nghi về dáng vẻ thực chất của nơi này, trong đầu liên tục xuất hiện những dáng vẻ khác lạ liên tục thay đổi.

Nhưng bây giờ, cuối cùng nàng cũng một lần được đặt chân đến vùng đất kỳ lạ không cần thắc mắc.
“Đi hết cầu thang này Vương Phi sẽ thấy một căn phòng duy nhất trên cửa chính được che bằng lụa.

Nơi đấy chính là nơi Huân Minh Tàng dùng để nghỉ ngơi.”
“Hắn nghỉ ngơi?”
Huân Minh Tàng tuy ốm yếu, thần sắc không khi nào có nổi sức sống, kể cả hắn có thực muốn làm gì cũng không có nổi sức để ‘lên’.

Nhưng dù sao cũng là nam nhân, nàng kiêng dè một chút đều vì hợp tình.
Huân Chiến Luân vòng tay sau lưng cẩn thân cung kính nàng như biểu hiện của một hạ nhân thuần phục:
“Vương phi! Người đến đây không phải vì chuyện cấp bách hay sao? Hơn nữa đồ vật người cần tìm e chừng quan trọng hơn phương thuốc cuối cùng trong đơn dược.

Lại không có người đảm bảo lời Vương Phi nói là đúng hay sai…”
Chính là ý, nàng cần bọn họ hơn hẳn, chịu thiệt một chút không tính là gì.

Cầu thang cũng chỉ có như vậy, Gia Huấn Lụa có rộng bao nhiêu, nắm bắt trong tay bao nhiêu thứ cũng không dám tùy tiện thực động vào sợi tóc của Vương Phi Đoạn Vương phủ.
Nàng đi lên cầu thang.

Từng bậc, từng bậc gỗ mục nghe được cả tiếng đàn mọt đang hân hoan mở tiệc.

Mỗi bước chân đều là một lần lượn qua cửa Vãn Sinh đường.

Cái chết gần kề chỉ thiếu thêm một lực.
“Nếu như ta trượt chân ngã tại đây, có chết hay không?”
Huân Chiến Luân cười lớn giọng:
“Bậc thang đó, chúng ta đi lại cả ngàn lần trong ngày không có chuyện gì.

Vương Phi mới đi được một tầng đã nghĩ đến chuyện chúng ta thực khi dễ ngài sao?”
Dung Nhi Vân đứng trên tầng hai, phóng tầm mắt nhìn xuống bên dưới.
Cảm nhận duy nhất của nàng lúc này chính là thốt lên kinh ngạc:
__Thực cao!
Nàng bước lên trên, tầm tay gần hơn với bầu trời.

Thân người sắp hòa quyện với không gian thế gian, nàng như tiên tử được Thiên Giới sai xuống Phàm Gian sắp xếp lại thiên mệnh của nữ nhân mang oán hận: Dung Nhi Vân.

Nhìn cửa lớn Gia Huấn lụa nhỏ bé, đến cả Huân Chiến Luân cũng thực nhỏ bé tựa nắm chặt trong tay sẽ vỡ nát.
“Huân Chiến Luân! Ta muốn ngươi thành người của ta.

Không phụ thuộc liên quan tới Huân Minh Tàng, cũng không chịu sự thúc ép của Huân Minh Tàng.”
Đây chính là chuyện nực cười nhất hắn nghe thấy trong vòng 3 năm trở lại đây.

Chuyện đầu tiên nực cười là Huân Minh Tàng muốn biến Gia Huấn lụa thành phường tin tức toàn Đại Mãn, lấy nội bộ người trong thánh Vạn Uy nắm trọn bàn tay.

Chuyện thứ hai lại nực cười hơn chuyện thứ nhất: từ người quản lý Gia Huấn lụa chuyển thành người trong tay Dung Nhi Vân tùy tiện sai bảo?
“Ta xin từ chối!”
Dung Nhi Vân gật đầu, sớm biết câu trả lời nhưng nghe xong vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng:
“Không vội! Ta nói rồi, ta thích ngươi.

Bên cạnh ta có một tay đao phủ, tất nhiên không biến ngươi thành đao phủ nữa.

Ta chỉ cần một người nấp trong bóng tối, ẩn thân nghe ta sắp xếp theo dõi những an bài ta đã định.”
“Chuyện này nếu Vương phi dùng đến người Gia Huấn lụa cũng đâu có vấn đề?”
“Ta không thích trả giá! Hơn nữa, ta muốn dùng một người, không phải nhiêu người.

Mà ngươi…bỏ đi…không nói nhiều.

Ta đã nói cho ngươi biết ta muốn dùng ngươi làm chuyện gì, sau này ắt hẳn ngươi sẽ tự mình suy nghĩ chu toàn.”
Bởi chính vì sau này Huân Chiến Luân sẽ bị Lã Sử Hoành nắm thóp trong tay.

Hắn muốn Huân Chiến Luân thành đao phủ, đánh đâu giết đó, biến một người vốn thích tự do bị cùm kẹp trong chiếc lồng mang tên ngươi không giết kẻ đó, kẻ đó sẽ giết ngươi.
Nàng không biết thực sự Lã Sử Hoành nắm được bí mật động trời gì của nơi này.

Nhưng ngày trước hắn không có đường lui, còn bây giờ nàng đã tạo trước đường lui.

Nếu hắn không chọn nàng cũng đành coi như duyên định nhất quyết phải đối đầu.
Nói chuyện phiếm chưa được bao lâu, Dung Nhi Vân nàng cũng thực quên bản thân làm sao có thể tiến đến căn phòng che vải cuối cùng trên lầu hai.
Mặc dù là căn phòng cuối, nhưng trời đất thông nhau, căn nhà vốn không có chỗ cho bóng tối nay lại càng gần thêm thiên giới mà phát sáng.

Nàng vừa tới nơi, cánh cửa đã được bên trong mở rộng, sau lớp màn lụa thô mùi dược nồng nàn bao phủ thân thể.

Huân Minh Tàng tự mình luyện dược, tự mình nấu thuốc, tự mình thử và cũng là tự mình chịu đựng những phản phệ càng ngày càng dữ dội của vô số loại dược cuối.
“Vương Phi! Người đến đây rồi không tính vào sao?”
Vén lên tấm lụa, Huân Minh Tàng trong thân y mỏng manh ẩn hiện bên trong một thân thể gầy gò lộ ra hết thảy xương bọc da tạm.

Hắn đang ngồi quạt thuốc, một tay chống lên cằm lim dim nhìn bản thân đang ngày chết dần, một tay phe phẩy quạt nan không có ý định bái kiến theo lễ nghi:
“Vương Phi! Nơi đây là Gia Huấn lụa, là nơi bách tính thường dân, chúng ta không nên câu nệ những tiểu tiết như vậy đúng chứ?”
“Ngươi vẫn gọi ta là Vương Phi nhưng lại nói không câu nệ tiểu tiết? Nói như vậy có phải không đúng lắm hay không?”
“Vậy người thấy thân bệnh như ta, nên rủ chút lòng thương hại không cần tiểu tiết đúng chứ?”
Dung Nhi Vân gật đầu thực không muốn lôi co với tên này.
Kiếp trước, tuy rằng nàng cùng tên này thực sự chẳng có chút nào quan hệ.

Nhưng mỗi khi gặp mặt lúc hắn đại diện cho Lã Diên Mục tiến cung, ngoại trừ khi hành lễ cẩn trọng thì lời nói của hắn thực sự mang nhiều dáng vẻ châm chọc muốn đối địch với nàng.

Đến khi nàng thân thiết hơn với Lã Diên Mục hay gọi thành tri kỷ thì hắn lại càng tỏ ra bất mãn đến mức hành lễ cũng không làm.

Nhìn thấy nàng đi hướng tây, nhất định hắn sẽ vòng qua hướng đông.

Cho dù gặp mặt hướng đông hắn cũng xoay người như thể chưa từng thấy nàng.
Huân Minh Tàng châm thêm một phần nước vào ấm thuốc, nhàn nhã:
“Không biết Vương phi đến đây muốn làm chuyện gì?”
“Ngươi không hỏi ta vì sao biết nơi này?”
“Không cần thiết.

Lúc trước Vương gia có từng hỏi qua: Vương Phi là người thế nào.

Khi ấy, ta cũng đã nói thứ Vương Phi biết chưa hẳn chúng ta không biết, chỉ là Vương Phi biết trước một hồi.

Trong quân doanh, biết trước một hồi cũng là lật ngược tình thế trong gang tấc.”
“Vậy ngươi đồng ý để ta tiếp tục lợi dụng nơi này?”
“Cái giá Vương Phi đã trả cho cuộc giao dịch khi trước là đủ.

Một thương nhân, thuận mua vừa bán có gì không đồng ý?”
“Ngươi không sợ ta sẽ nói với Vương gia chuyện ngươi nẫng tay trên mở một Gia Huấn lụa sau lưng ngài ấy?”
Huân Minh Tàng hiển nhiên mặt không đổi sắc, một chén trà châm thơm ngát lưng trời cũng không mời nàng lấy nửa câu:
“Vương Phi không dám.”
Cảm thấy cuộc trò chuyện tầm phào cũng nên đến hồi kết, Huân Minh Tàng chán ngắt dừng lại quạt nan trong tay:
“Vậy Vương Phi tới đây muốn chuyện gì? Một món quà dành cho tiểu nội tôn Lang Thân Vương khiến người phải đến đây sao? Thực khiến ta cảm thấy tò mò vô cùng.”
Tấm thiệp mời được gửi tới Đoạn Vương phủ sáng nay, hắn đã xem qua.

Bản thân là mưu sĩ đương nhiên sẽ hiểu Kim Thiết Vương nhất định tham gia.

Hơn những tham gia còn tham gia nhiệt tình đến mức ai cũng nghĩ đứa trẻ vừa chào đời kia chính là người trong tương lai hắn muốn nâng đỡ.

Vậy nên chọn qua, ắt hẳn phải là món quà không tầm thường.
Nhưng để nữ nhân, lại là một người sống từng đơn thuần, bây giờ lại mang bộ mặt hơi khác thì có bao phần đáp ứng yêu cầu?
“Ta muốn ngươi tìm một thứ.

Tên của nó là Phá Thiên Nội Sơn Tuyết Ngưng Thành.”
Dung Nhi Vân gõ ngón tay lên bàn, nâng cao một tay che đi khóe miệng:
“Khi ta thấy nó, ta sẽ cho ngươi biết tên vị thuốc cuối cùng trong đơn dược của ngươi.

Chuyện giao dịch này, ta làm với thân phận Kim Thiết Vương phi, còn ngươi là Mưu sĩ của Đoạn Vương Phủ.

Tốt nhất đừng khiến ta thất vọng.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui