[ nhà hoang ngoài bìa rừng Thiên Lâm, An Quốc ]
[ Vũ Thiên Vân sức thuốc và băng bó vết thương ở tay cho Bạch Ngọc Chi ]
Vũ Thiên Vân: hơi đau một xíu cô ráng nhịn một chút.
Bạch Ngọc Chi: Được.
[ Vũ Thiên Vân thoa thuốc lên, thuốc thấm vào da Bạch Ngọc Chi đau đến nhăn hết cả mặt nhưng vẫn không kêu lấy một lời ]
Vũ Thiên Vân: Xong rồi, tới hắn ta thôi.
[ Vũ Thiên Vân không nghĩ nhiều liền bước tới cởi áo hắn ra làm An Thiếu Kỳ và Hạ Trác Quân hoảng hốt ngăn lại ]
An Thiếu Kỳ: Cô đây là làm gì vậy?
Vũ Thiên Vân: Chữa vết thương cho hắn ta chứ làm gì?
Hạ Trác Quân: Chữa vết thương cần cởi y phục sao? Cô là nữ nhân, hắn ta là nam nhân, nam nữ thụ thụ bất thân…
Vũ Thiên Vân: ây da không cởi thì làm sao xem vết thương hắn như thế nào mà chữa, được rồi các người ra ngoài hết đi ta tự chữa được rồi. Nhiều người quá làm ta mất tập trung.
[ An Thiếu Kỳ và Hạ Trác Quân đông thanh nói ]
An Thiếu Kỳ: Không được! ta ở đây với cô.
Hạ Trác Quân: Không được! ta ở đây với cô
[ Vũ Thiên Vân nhìn hai người họ với vẻ bất lực ]
Vũ Thiên Vân: được rồi, được rồi đều ở lại cả đi.
[ Vũ Thiên Vân định cởi tiếp nhưng An Thiếu Kỳ tiến đến giúp cô cởi y phục hắn ra. Lộ ra các vết đao chém lớn nhỏ ]
Vũ Thiên Vân: Chậc, nhiều vậy sao.
[ Vũ Thiên Vân dùng nước muối và rượu rửa sạch các vết thương trên người y, tuy hắn ta bất tỉnh nhưng khi rửa bằng nước muối và rượu thì hắn cũng cảm nhận được nổi đau cả người run nhẹ lên, mặt tái nhợt, đổ mồ hôi ]
Vũ Thiên Vân: Tiểu tứ, ngươi lấy số thuốc ta đặt trên bàn đi bâm nhuyễn ra giúp ta đi.
Tiểu tứ: được
Vũ Thiên Vân: Mộc Tử có thể làm phiền huynh ra ngoài chặt giúp ta hai nhánh cây đẽo nó thành hình dẹp dài tầm này được không?
[ Mộc Tử nhìn An Thiếu Kỳ, hắn ta gật đầu Mộc Tử liền đi ]
Mộc Tử: Vân cô nương đợi một chút.
Vũ Thiên Vân: được
Tiểu tứ: thuốc tới đây.
Vũ Thiên Vân: ah, cảm ơn.
[ Vũ Thiên Vân rắc một ít thuốc bột của Hạ Trác Quân đưa rồi đấp thảo dược đã bâm lên vết thương, giúp cầm máu và giảm đau ]
Hạ Trác Quân: Thảo dược đó là gì vậy?
Vũ Thiên Vân: Là kim bất hoán là một loại sâm mà ngài đem theo vừa nảy ta lấy của ngài đấy.
Tử Điệp: Cây sâm kim bất hoán này đã được 50 năm tuổi đó, nó rất quý vì những cây bình thường phát hiện được có tuổi đời từ 5 đến 7 năm thôi, cao lắm cũng chỉ được 10 năm. Hơn nữa, nó chỉ mộc ở những nơi núi cao, rất khó hái. Vậy mà cô dùng một phát hết cả cây.
Hạ Trác Quân: ây, chỉ là một cây Kim bất hoán thôi mà không sao, nếu Vân cô nương thích thì ngoài xe vẫn còn một vài loại thuốc, cô có thể tùy ý ra lấy dùng.
Vũ Thiên Vân: Thật sao? nhưng ngài tặng ta nhiều thảo dược vậy nhưng mà ta cũng không có gì tặng ngài, cái này…nếu lấy nữa thì ngại quá.
Hạ Trác Quân: Cô nương không cần khách sáo, số thảo dược đó xem như là quà gặp mặt ta tặng cho cô. Cô cứ việc lấy dùng đi.
Tử Điệp: Điện Hạ à…
Hạ Trác Quân: Không cần nói thêm nữa, ý ta đã quyết.
nội tâm Tử Điệp:" không phải chứ?, Điện Hạ xưa nay làm việc đều có chừng mực, rõ ràng số thảo dược đó dùng để tiến cống, vậy mà nói tặng là tặng, thật không hiểu nổi mà"
Vũ Thiên Vân: Vậy thì ta đa tạ ngài rồi.
Hạ Trác Quân: Không cần khách sáo.
[ An Thiếu Kỳ nhìn hai người nó chuyện mặt y có vẻ không được vui ]
Mộc Tử: Vân cô nương, ta đã đẽo hai khúc cây này theo ý cô rồi nè.
Vũ Thiên Vân: Đa tạ ngươi nha Mộc Tử.
[ Cô nhận lấy hai khúc cây, nẹp khúc tay bị gãy của Hàn Thiệu Huy lại, rồi xé mảnh vải trên y phục hắn quấn chặc để cố định hai cây vào tay hắn ]
Vũ Thiên Vân: Phù~ xong rồi mọi người ra ngoài nghỉ ngơi đi, ta đi sắc thêm cho hắn một bát thuốc và còn sắc cho Tiểu La một bát nữa.
[ Nói rồi cô ra xe của Hạ Trác Quân lựa thảo dược, Bạch Ngọc Chi ngồi cạnh Hàn Thiệu Huy nhìn hắn một lúc ]
Nội tâm Bạch Ngọc Chi:" Đây là Hàn Thiệu Huy đệ đệ của Hàn Yến sao? Hắn anh tuấn thật…"
[ Bạch Ngọc Chi vô thức đưa tay ra định chạm vào mặt Hàn Thiệu Huy nhưng cô bị tiếng ồn bên ngoài làm giật mình, nên đi qua chỗ khác nằm nghỉ ]