Vận Mệnh Tuyệt Bút

[ Đệ Nhất dịch trạm Thất Liên, Vương Đô, An quốc ]

[ Đệ Nhất Dịch Trạm Thất Liên là dịch trạm xa hoa bật nhất Vương Đô, chuyên giành để tiếp đãi các quan lại quyền quý có nhiều tiền hay các Vương Công Quý Tộc ở các đất nước khác nhau đến. Nơi đây đầy đủ các loại dịch vụ khác nhau như phòng ca vũ, phòng trà, phòng sách, phòng đaiix rượu và đặc biệt hơn là có nơi vui chơi cá cược. ]

[ Hạ Trác Quân và Tử Điệp vừa vào cửa ông chủ ra đón ]

Ông Chủ Dịch Trạm: Ây da vị công tử này không biết là khách quý phương này đại giá quan lâm ạ?

Tử Điệp: Đây là Thái Tử điện hạ Đại hạ, ngươi còn không mau hành lễ

Ông chủ Dịch Trạm: Thì ra là Thái Tử Điện Hạ của Đại Hạ, là lão nô có mắt không tròng ạ, Lão Nô tham kiến Thái Tử Điện Hạ. Không biết Điện Hạ có cần gì để Lão Nô chuẩn bị ạ?

Hạ Trác Quân: Chuẩn bị cho ta hai phòng loại tốt nhất ở đây. Chuẩn bị thêm nước ta muốn tẩy trần, Chuẩn bị thêm một bàn thức ăn cho ta.

Ông Chủ Dịch Trạm: dạ

Hạ Trác Quân: Còn nữa, chuẩn bị nơi ở và thức ăn cho người và ngựa của ta, Họ đi đường cũng mệt rồi.

Ông Chủ Dịch Trạm: Lão Nô tuân lệnh ạ, Điện Hạ mời bên này ạ. A Tiến mau chuẩn bị phòng tốt nhất bày thức ăn ngon và nước tẩy trần cho Điện Hạ mau lên.

A Tiến: Vâng thưa ông chủ. Điện Hạ mời bên này ạ.


[ Cả hai cùng đi lên lầu nhận phòng ]

[ Hạ Trác Quân và Tử Điệp vào phòng xem xét ]

Hạ Trác Quân: Không tồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, à đúng rồi, phái người theo dõi nhất cử nhất động của An Thiếu Kỳ có động tĩnh gì báo lại ta.

Tử Điệp: Vâng.

[ Nói rồi Tử Điệp lui ra ngoài ]

[ Hạ Trác Quân cởi đồ vào ngâm mình trong nước, hắn ngơ người nghĩ về Vũ Thiên Vân rồi cười ]

Hạ Trác Quân: Vị cô nương này thú vị thật.

[ CHUYỂN CẢNH ]

[ xe ngựa của An Thiếu Kỳ đến cổng phủ, hắn xuống xe trước, Vũ Thiên Vân bước ra An Thiếu Kỳ xoay người đưa tay đỡ cô bước xuống. Bạch Ngọc Chi thấy vậy cũng tưởng An Thiếu Kỳ cũng sẽ đỡ cô nên vô thức đưa tay ra. Hắn ta không nhìn một cái liền quay đi đưa cô vào trong. Bạch Ngọc Chi mặt sượng lại tự mình bước xuống xe ]

An Thiếu Kỳ: Mộc Phi, Mộc Tử đưa hai người họ vào phòng khách nghỉ ngơi đi.


Mộc Phi: Vâng

Mộc Tử: Vâng

[ An Thiếu Kỳ nắm cổ áo cô kéo vào trong phòng cô ]

Vũ Thiên Vân: Ấy ấy, nè ngài làm gì vậy, thả ta ra ta tự đi được, đừng có kéo vậy chứ.

[ Vừa vào phòng hắn khóa cửa lại đôi mắt hắn chuyển sang màu xanh dương nhạt, lông mày và môi hắn như sắp đông lại, tay chân hắn ta đều lạnh như băng, hắn ta đè cô xuống giường không nói gì thêm liền cắt vào cổ cô một phát, hút máu của cô. Một lúc sao sắc mặt Vũ Thiên Vân xanh xao và môi cô nhạt đi do mất nhiều máu, An Thiếu Kỳ mới dừng lại.]

An Thiếu Kỳ: đây coi như là sự trừng phạt của cô.

Vũ Thiên Vân: trừng phạt? ta đã làm gì sai mà trừng phạt ta chứ? Ngài có bệnh à?

An Thiếu Kỳ: hừ…tự mình suy nghĩ đi.

[ Hắn vung tay trị vết thương cho cô nhưng Vũ Thiên Vân không biết ]

[ Vũ Thiên Vân xoa xoa cổ mình ]

Vũ Thiên Vân: ah…tên điên này, không biết nổi điên gì nữa chứ.

[ Vết bớt hình một cánh hoa mai trên cổ cô do lần trước An Thiếu Kỳ để lại đột nhiên sáng đỏ lên, nhưng Vũ Thiên Vân không biết và cũng không có cảm giác gì ]

[ An Thiếu Kỳ chạy về đến phòng, trông hắn ta có vẻ rất đau đớn, An Thiếu Kỳ ôm ngực ngồi xuống giường, Hắn vạch áo ra để lộ một vết bớt ở ngực hình một cánh hoa mai y như cái trên cổ Vũ Thiên Vân ]

Nội tâm An Thiếu Kỳ:" ta đây là,…động tâm rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận