[ Trù Phòng, Nam Thanh Vương Phủ, Vương Đô,An Quốc ]
[ Tiếng nổ lớn vang cả Vương Phủ khiến mọi người tò mò, Tiểu Tứ dìu Tiểu La cùng tiến ra xem. Ngay cả Hàn Thiệu Huy sức khỏe yếu cũng được Bạch Ngọc Chi đỡ đi ra ngoài xem thử ]
Tiểu tứ: Có Chuyện gì sao?
Bạch Ngọc Chi: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
[ Vũ Thiên Vân và Mộc Tử bị nổ đến ngơ người, cả hai bưng bát canh nóng hổi ra với bộ dạng mặt dính đầy bụi tro và khói đen, tóc rối bời, cả người còn dính những sợi lông gà vừa nảy ở chuồng, Quần áo cả hai đều nhem nhuốc hết cả. Trên tay cả hai cầm bát canh vài cái chén, muỗng và đũa nhìn An Thiếu Kỳ với vẻ mặt ngây thơ ]
Vũ Thiên Vân: Vương…Vương gia.
Mộc Tử: Chủ…Chủ tử à, ngài cũng nếm thử canh đi.
[ Mộc Phi nhìn thấy hai người ở bộ dạng này hắn cười đến nổi không giấu được, tay bất giác bịt miệng lại ]
[ Mọi người đều nhịn không nổi mà cười, Hàn Thiệu Huy nhìn cô cười với ánh mắt trong trẻo, hắn bất giác nói ]
Hàn Thiệu Huy: Vân cô nương thật khả ái.
[ Bạch Ngọc Chi nghe thấy tự hiên trong lòng có chút không vui và đố kị ]
[ Ngay cả An Thiếu Kỳ cũng nhìn cô với bộ dạng thê thảm này mà cười buôn lời trêu chọc ]
An Thiếu Kỳ: Cô đây là vừa đánh lộn với nhà bế xong sao?
Vũ Thiên Vân: cái gì mà đánh lộn chứ? tay nghề của ta cũng rất ổn đó, không tin ngày cứ nếm thử đi. Nà~
[ Vũ Thiên Vân đến bàn ngồi cạnh hắn, Mộc Tử tiến lại đặt nồi canh gà hầm thuốc xuống. Mọi người đều tiến lại xem. Vũ Thiên Vân mở nấp nồi ra khói bay nghi ngút, pha lẫn với mùi hương ngọt thanh của dược liệu, Làn khói dày bay mất dần hiện lên một con gà đen ]
Mộc Phi: Vân cô nương à? Cô chắc là cái này có thể ăn không?
Vũ Thiên Vân: Đương nhiên rồi, đây là canh thuốc giúp bổ khí huyết mà ta và Mộc Tử cực khổ cả buổi mới làm ra được đó. Nào mọi người nếm thử xem.
[ An Thiếu Kỳ dù có chút nghi ngờ nhưng vẫn nếm thử thịt gà, Thịt gà tuy mềm nhưng bên ngoài đã khét vị đắng khiến An Thiếu Kỳ nhăn mặt, hắn bèn húp một muỗng canh, vừa nếm thử canh hắn cuối đầu xuống vò trán im lặng không nói gì ]
Nội Tâm An Thiếu Kỳ:" Sao mà mặn quá vậy?"
[ mọi người thấy hắn im lặng nên cũng lần lượt nếm thử, Bạch Ngọc Chi nếm nhẹ một phát liền phun ra hết với vẻ mặt chê bay. Tiểu La và Tiểu Tứ nhăn hết cả mặt, Cả Hàn Thiệu Huy cũng không nói nên lời, Mộc Phi và Mộc Tử thử liền đơ cả người ra không đam nhìn thẳng vào cô ]
Vũ Thiên Vân: Mọi người sao thế? Rất ổn mà đúng không? sao không ai trả lời ta vậy?
[ Vũ Thiên Vân ngơ ngác nhìn mọi người ]
Mộc Phi:à, đúng rất ổn hahaha, ổn mà đúng không Mộc Tử?
Mộc Tử: à hahaha đúng đúng.
[ Vũ Thiên Vân nhìn Hàn Thiệu Huy và Huynh đệ Tiểu Tứ ]
Hàn Thiệu Huy: Rất ngon…
[ Vậy sao để ta nếm thử một miếng xem nào ]
Vũ Thiên Vân: Ây da~
[ mọi người ngăn cản ]
Mộc Tử: Không được!
Vũ Thiên Vân: Vì sao không được?
Mộc Tử: à thì cái này…
Mộc Phi: Cô nên vào thay đồ đi đã ăn mới ngon haha.
Mộc Tử: Đúng, đúng vậy thay đồ trước đã
[ Vũ Thiên Vân nhìn lại y phục mình suy nghĩ rồi trực tiếp múc canh ra bát để thử. Lần này mọi người cản không kịp nên đành thôi ]
Vũ Thiên Vân: Các người định lừa ta đi để ăn hết đúng không? ha~ ta không dễ mắc lừa vậy đâu.
[ Vũ Thiên Vân ngồi xuống húp thử một muỗng canh, vị mặn khiến cô phun ra ngay lập tức. Vũ Thiên Vân liền chịu không nổi liền quơ tay lấy chén trà của An Thiếu Kỳ uống sạch ]
Vũ Thiên Vân: khụ khụ…ha mặn như thế mà các người còn bảo ngon là sao chứ, thật là.