Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


Một đêm yên bình cứ thế trôi qua, không biết có phải do quá mệt mỏi hay không mà đêm đó Chu Tự ngủ rất ngon.

Cho đến khi tiếng ồn ào từ ngoài lều đánh thức hắn dậy.

Còn chưa kịp mở mắt, cái bụng đói đã bắt đầu kêu lên, khiến Chu Tự nhanh chóng tỉnh dậy.

Ngay lập tức, như sực nhớ ra chuyện gì, hắn đột ngột ngồi dậy, suýt đập vào chiếc lều phía trên đầu.

“Chết tiệt, mình thực sự đã ngủ say như chết rồi sao?”

Mặc dù các thành viên bộ lạc bên ngoài tôn trọng hắn như thủ lĩnh, cũng nghe lời hắn, nhưng đừng quên rằng họ chỉ mới quen nhau chưa đầy một ngày.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, những rủi ro tiềm ẩn có thể tồn tại đủ để khiến hắn toát mồ hôi lạnh.

Nhưng Chu Tự cũng phải thừa nhận, hôm qua hắn quá mệt mỏi, thực ra bây giờ đầu óc hắn vẫn còn choáng váng, cho nên nếu để hắn phải thức suốt đêm cảnh giác như vậy thực sự là không thực tế.

Khi bước ra khỏi lều, bỗng thấy một người phụ nữ đang đợi bên cạnh, nhìn thấy hắn bước ra, nàng nhanh chóng quỳ xuống.

Chu Tự vốn muốn đỡ nàng dậy, ngăn không cho nàng quỳ xuống, nhưng do hắn đang thực sự đói và ngái ngủ nên phản ứng có chút chậm chạp, không kịp đỡ nàng lên.

- Được rồi, mau đứng dậy đi, ngươi làm gì ở đây thế?

- Chúng ta không dám quấy rầy thủ lĩnh nghỉ ngơi, cho nên ở đây đợi ngài tỉnh dậy thu xếp công việc.

Không biết có phải vì ngày hôm qua cách làm việc của hắn có vấn đề hay không mà những thành viên trong bộ tộc này bây giờ không dám hành động liều lĩnh nếu không có mệnh lệnh của hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời vẫn chưa sáng.

Đoán chừng bây giờ mới khoảng năm sáu giờ sáng.

Tuy nhiên, hôm qua vừa chập tối cả bọn đã đi ngủ ngay lập tức, cho nên chắc hẳn cũng đã ngủ khoảng chín đến mười tiếng rồi.

Đứng ngoài lều hít thở không khí buổi sáng se lạnh, Chu Tự lập tức trở nên sảng khoái, phấn chấn hơn vài phần.

- Ngươi tên là gì?

- Ta tên Hồ Điệp.

Chu Tự gật đầu, hắn vẫn có chút ấn tượng với người phụ nữ tên Hồ Điệp này.

- Người ở trên tế đàn lúc đó là ngươi phải không?

Nếu hắn nhớ không lầm thì lúc đó chính nữ tử tên Hồ Điệp trước mặt đã đưa cho hắn tấm da động vật.

Đáp lại thủ lĩnh, Hồ Điệp chỉ ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt có chút khẩn trương.

Chu Tự tùy ý hỏi một câu sau đó ngẩng đầu đi về phía đống lửa vẫn đang cháy.

- Được rồi, đừng quỳ nữa.

Nhìn thấy các thành viên trong bộ tộc đứng hai bên lại quỳ xuống, Chu Tự cảm thấy nhức đầu, lập tức ngăn cản họ.

- Sau này gặp ta các, ngươi chỉ cần cúi đầu như vậy là được, coi như là hành lễ.

Vừa nói, Chu Tự đưa tay trái ra sau thắt lưng, dùng tay phải tạo thành nắm đấm đặt trước ngực, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, làm động tác cúi đầu.

( ps: xem aatack on titan sẽ biết kiểu chào này nha mn)

Hắn không ngăn cản các thành viên trong bộ tộc tỏ ra thần phục mình, dù sao củng cố quyền thống trị của mình vẫn rất quan trọng đối với hắn.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn đều phải quỳ xuống, việc này quá vất vả hơn nữa cũng ảnh hưởng đến hiệu quả.

Các thành viên trong bộ lạc nhìn thấy lập tức học làm theo.

Lúc đầu thì hơi khó xử, nhưng vốn thao tác không khó, sau khi thực hiện vài lần, về cơ bản mọi người có thể quen và thấy rằng phương pháp này quả thực tiện lợi hơn rất nhiều.

- Cái gì? Mọi người sau khi thức dậy nước cũng không có mà uống sao?

Nhìn những chiếc bát trống không để bên đống lửa, Chu Tự ngẩng đầu nhìn những thành viên bộ tộc xung quanh mình.

Đồng thời, hắn cũng nhận ra lúc này các thành viên bộ tộc đều đang nhìn mình một cách háo hức.

Lúc ấy hắn mới hiểu ra rằng ở một bộ tộc như thế này, nguồn vật tư quá khan hiếm, nên ngay cả nước cũng phải đợi thủ lĩnh là hắn phân phát.

Không nói thêm nhiều, Chu Tự trực tiếp bưng bát nước uống một ngụm, làm ướt cổ họng mới bắt đầu phân công.

- Phi Tước, bắt đầu từ hôm nay ngươi sẽ chịu trách nhiệm mỗi buổi sáng phát nước cho mọi người, phát nước xong phải tiếp tục đun sôi...

Nhân dịp tất cả các thành viên trong bộ tộc đang tụ tập uống nước, hắn trực tiếp phân công nhiệm vụ cho 31 người dưới trướng.

- Hồ Điệp, hôm nay năm người các ngươi tiếp tục phụ trách đan giỏ và bện dây thừng trong bộ lạc.

Xét về dân số của bộ tộc, tám cái giỏ là không đủ.

Muốn có đủ lương thực, họ phải giăng lưới rộng hơn mới được.

Chính vì thế mà họ cần nhiều bẫy chụp bằng giỏ hơn.

Năm người, bao gồm cả Hồ Điệp, chính là năm người có kỹ năng thủ công đã được hắn công nhận ngày hôm qua.

- Hai người có trách nhiệm xé vỏ cây, canh lửa đun nước.
Trong bộ lạc, Chu Tự đang vừa gật đầu vừa đưa ra chỉ thị.

- Đại Sơn, nhiệm vụ chính của mười người các ngươi là nhặt cành cây, đá và bắt côn trùng.

Chi tiết cụ thể lát nữa ta sẽ phân công cho các ngươi.

Nhặt cành cây, nhặt đá và bắt côn trùng nghe có vẻ không nhiều nhưng thực tế là rất nhiều việc.

Đặc biệt là vấn đề nhặt cành cây.

Ở giai đoạn này, suy nghĩ tới vấn đề duy trì nước uống, lấy cành cây làm nhiên liệu chính chắc chắn đã trở thành vật tiêu thụ lớn nhất của bộ tộc họ.

Với tiền đề đó, việc chỉ dựa vào nhân lực để nhặt các nhánh cây là không hiệu quả lắm.

Điều đó cũng dẫn đến việc họ cần đầu tư thêm nhân lực vào việc này để đảm bảo rằng nhóm củi của bộ tộc họ có thể tiếp tục cháy và cung cấp cho họ nguồn nước ngọt ổn định.

- Còn Phi Tước, tám người các ngươi, mỗi người cầm một giỏ, đầu và nội tạng côn trùng thu được ngày hôm qua rồi chia đều ra.

Nói xong, hắn liếc nhìn các thành viên trong bộ lạc có vẻ nóng lòng muốn nếm thử, liền nhanh chóng nhắc nhở.

- Chỗ đó không phải để cho các ngươi ăn, cái này không ăn được.

Biết là thủ lĩnh đang nói mình, các thành viên bộ tộc nghe vậy đều không tự chủ được mà căng thẳng cơ thể, đồng thời ham muốn nhét đồ vào miệng trong lòng cũng lập tức lắng xuống.

Nếu đổi lại là trước kia, ham muốn ăn uống của họ chưa bao giờ yếu đến thế, nhưng sau khi được ăn những con côn trùng nướng thơm ngon ngày hôm qua, bây giờ nhìn lại những đầu côn trùng và nội tạng này...

Không có so sánh sẽ không có đau thương, khiến cho cảm giác thèm ăn của bọn họ lần này thực sự không mạnh như xưa.

- Sử dụng như thế nào, chúng ta cứ đợi đến khi tới nơi ta sẽ giải thích.

Nói xong, Chu Tự dừng lại một chút, đang suy nghĩ nên sắp xếp cái gì nữa.

Kỳ thật còn có rất nhiều việc cần sắp xếp, nhưng có nhiều việc cần đến sự giám sát của hắn, khả năng cao là tự các thành viên trong bộ lạc cũng không thể làm tốt được.

Trong khi đó hắn chỉ có một mình.

Vì vậy, trong thời gian có hạn, trước tiên hắn chỉ có thể đảm bảo làm một số việc cần thiết.

Dù sao những việc đó bản chất cũng không khó, chỉ cần dành thời gian dạy họ thì hắn có thể đi làm được những việc khác.

- Sáu người các ngươi tổ thành một đội ba người, đi tuần tra gần bộ lạc, bảo đảm an toàn cho bộ tộc, nếu có chuyện gì thì chạy đến khu rừng đen bên kia báo cho chúng ta biết.

Được rồi, những người còn lại đi theo ta.

Nói rồi Chu Tự dẫn đầu và đi về phía khu rừng đen cách đó không xa.

Trên đoạn đường đi ngắn ngủi này, Chu Tự cũng sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Mặc dù hôm qua hắn đã thu xếp xong tất cả các kế hoạch lớn trước khi đi ngủ, nhưng lúc đó thực sự quá mệt mỏi, đầu óc quay cuồng cho nên đối với một vài sắp xếp cụ thể cho ngày hôm nay chưa được rõ ràng cho lắm.

Vốn dĩ, xét theo yêu cầu thời gian, hắn nên đi bố trí bẫy trước, dù sao săn mồi cần có thời gian.

Nhưng cũng chính vì lý do đó mà hắn cần phải trình diễn quá trình bắt mồi bằng bẫy trước, để các thành viên trong bộ tộc biết chính xác phải làm gì trước khi rời đi làm việc khác.

Chiếu theo suy nghĩ trên, nếu con mồi mãi không dính bẫy, chẳng phải sự sắp xếp của hắn sẽ bị mắc kẹt sao? Nghĩ tới đây, Chu Tự vì lý do cẩn thận nên đã thay đổi kế hoạch, đầu tiên dẫn theo một đại đội thăm dò một lượt vùng ngoại ô của rừng đen, đồng thời thu thập vật tư.

Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui