Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


- Hồ Điệp, các ngươi bây giờ tạm thời ngừng đan giỏ lại, xử lý những con côn trùng mà đám người Đại Sơn mang về, ta sẽ quay lại sau, dạy các ngươi cách đan những thứ khác.


Hiệu suất đan giỏ của đám người Hồ Điệp còn chậm hơn hắn rất nhiều, nhưng vào lúc này, mỗi người trong số bọn họ đã đan một chiếc giỏ, tổng cộng bọn họ đã có thêm năm chiếc giỏ.


Tính tám giỏ đã đưa vào sử dụng thì hiện nay mười ba giỏ là đủ.


Vì bẫy này cần nhiều nhân lực nên mỗi giỏ phải có người canh gác.


Bộ tộc của bọn họ, bao gồm cả Chu Tự có tổng cộng ba mươi hai người.


Nếu gần một nửa dân số giăng bẫy để bắt mồi thì sẽ không còn đủ nhân lực cho những việc khác.


Vì lý do này, đương nhiên phải có sự đánh đổi ở đây.


Đánh giá từ vị trí của mặt trời trên đầu, có lẽ là một hai giờ chiều, công việc trong ngày của đám người Đại Sơn rõ ràng không thể kết thúc ở đây.


Đặt nguyên liệu thu thập được vào buổi sáng xuống, để các thành viên trong đội thu gom uống nước, một lúc sau Chu Tự lại đưa họ vào rừng đen.


Trên đường tới đó, Chu Tự dường như nghĩ tới điều gì đó bèn hỏi Đại Sơn.


- Đúng rồi Đại Sơn, cái đầu mà ngươi đưa cho ta lúc ở tế đàn đó, từ đâu mà có vậy?

Đối mặt với câu hỏi này, Đại Sơn im lặng trong hai giây.


- Đó là đầu của thủ lĩnh cũ, hắn đã chết trong đợt tập kích trước đó, ta đã cố gắng hết sức để mang đầu hắn ra.



“Đậu xanh rau má!”

Nghe được lời nói của Đại Sơn, Chu Tự gần như muốn xỉu ngang tại chỗ.


- Thủ lĩnh cũ của các ngươi kia… Không phải cũng được triệu hoán ra đó chứ?

Khi nghe điều này, Đại Sơn sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng lắc đầu.


- Không phải không phải, đây là lần đầu tiên bộ tộc chúng ta tổ chức tế tự, việc tế tự không thể tùy tiện tổ chức, chúng ta phải tìm lại tế đàn do Cựu Thần để lại.


Về cái chết của thủ lĩnh cũ, trong lòng Đại Sơn ít nhiều cũng có chút thương cảm, giọng nói càng về sau càng trầm hơn.


Sau khi nhận được câu trả lời này, Chu Tự âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


Nếu người tới trước hắn cũng là một người xuyên qua, không chừng cái đầu đó sẽ có thể biến thành kết cục của hắn.


Tất nhiên, không có gì đảm bảo rằng sau khi chết, đầu của hắn sẽ không bị chặt đi rồi trao cho người kế nhiệm cả.


- Ngươi liều chết mang đầu ra là bởi vì… Luồng sức mạnh bên trong đó?

Xét tình hình lúc đó, Chu Tự không tin Đại Sơn không biết đến sự tồn tại của Động Sát Chi Nhãn.


Về vấn đề này, Đại Sơn không giấu diếm mà trực tiếp gật đầu.


- Đó là chân ngôn được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong bộ tộc của chúng ta.


Thành thật mà nói, Chu Tự không nghĩ tới sẽ nghe được từ “chân ngôn” từ miệng của Đại Sơn.


Ngay khi nghe được lời này, hắn thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ về nó, bèn hỏi ra câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu mình.


- Rốt cuộc chân ngôn là cái gì?

- Truyền thuyết lưu truyền trong bộ tộc chúng ta, chân ngôn là ngôn ngữ của các vị Thần, chứa đựng sức lực mạnh mẽ.


- Vậy tại sao vào thời điểm đó ngươi không giữ lại chân ngôn này cho mình đi?
Đối với câu hỏi này, Đại Sơn cũng không có cố kỵ gì.


- Chân ngôn sẽ chọn chủ nhân của nó, nó đã không chọn ta.


- Cựu Thần trong miệng của ngươi là gì? Còn cả tế đàn Cựu Thần để lại nữa?

- Cựu Thần là những vị Thần nguyên thủy của thế giới này, truyền thuyết kể rằng bọn họ đã chết, cho nên chúng ta gọi bọn họ là Cựu Thần, sức mạnh của bọn họ sẽ bị phân tán khắp thế giới, cũng chính là chân ngôn.


Nói xong, Đại Sơn vừa đi vừa trả lời câu hỏi của Chu Tự, thoáng hít một hơi.


- Nghe nói tế đàn do Cựu Thần xây dựng nên, chỉ cần tìm thấy tế đàn rồi cử hành nghi lễ là có thể triệu hoán “Thần Tuyển Giả” xuất hiện.


Nếu như nói “Thiên Tuyển Chi Tử” là lý giải của riêng Chu Tự, vậy “Thần Tuyển Giả” chính là một khái niệm càng chính thống hơn ở trong xã hội này.



“Có vẻ như việc xuyên qua của ta có liên quan gì đó đến cái gọi là 'Cựu Thần'”…

- Ngươi đã từng gặp những Thần Tuyển Giả khác chưa?

Đại Sơn lắc đầu mình.


- Vậy ngươi hiểu được bao nhiêu về sức mạnh chân ngôn này?

- Thủ lĩnh cũ trước đó nói rằng sức mạnh của chân ngôn này có thể cho phép hắn nhận lấy được sức quan sát mạnh mẽ…

Nói đến đây, Đại Sơn lại rơi vào im lặng, lúc cất tiếng lần nữa, trong giọng nói hiện lên một nỗi buồn và tức giận không thể che giấu.


- Mặc dù chân ngôn đã chọn hắn, nhưng lại không quan tâm đến hắn, ngay cả sử dụng đơn giản cũng sẽ mang lại gánh nặng rất lớn cho thủ lĩnh đời trước, khi bọn ta bị tập kích, hắn đã sử dụng sức mạnh của chân ngôn để chỉ ra đường sống cho bọn ta, nhưng bản thân đã bị sức mạnh chân ngôn đó đánh ngã, không thể sống sót chạy ra ngoài.


Chu Tự khó có thể đồng cảm với nỗi đau buồn và tức giận của Đại Sơn, nhưng hắn đã học được rất nhiều điều qua câu chuyện của đối phương.


“Đánh giá theo những gì Đại Sơn đã nói, giữa chân ngôn này là con ngươi có tồn tại độ phù hợp, chỉ những người đạt được đủ độ phù hợp thì mới nhận được sức mạnh chân ngôn.



“Việc sử dụng chân ngôn bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khác, ít nhất thì ngày hôm qua mình đã sử dụng sức mạnh này, mặc dù cảm nhận được mức tiêu thụ nhưng không đến mức gục ngã.



Thông tin tình báo không ngừng được cải tiến, tiếp tục củng cố niềm tin của Chu Tự.


“Còn có tế đàn kia, nếu tế đàn đó là yếu tố then chốt để mình xuyên qua thì sau này mình sẽ phải dành chút thời gian để đến đó nghiên cứu, nhưng điều quan trọng nhất lúc này là giải quyết vấn đề thức ăn trước, lấp đầy bao tử rồi nói.



Ngay khi Chu Tự và Đại Sơn đang hỏi đáp, hai người rất nhanh đã đến vùng ngoài rìa rừng đen.


- Đi nhẹ nhàng chút, đừng ảnh hưởng đến đám người Phi Tước.


Chỉ cần ở đây cử động thêm một chút, có thể sẽ xua đuổi con mồi sắp mắc bẫy, đây là điều mà trước đây Chu Tự đã yêu cầu người thu thập thực hiện, nguyên nhân chính khiến đội phải đi đến các khu vực khác để thu thập tài nguyên.


Khi Chu Tự vừa nói lời này, Phi Tước ở đằng xa đột nhiên giật sợi dây trong tay, sau đó hưng phấn lao về phía trước, tóm lấy con chuột trong giỏ, bẻ gãy cổ nó.



Động tác đó không hề cẩu thả mà còn thuần thục hơn Chu Tự trước đây rất nhiều.


Mãi đến sau khi làm việc xong mới nhận ra sự tồn tại của đám người Chu Tự.


Phi Tước đưa mắt nhìn đến đã biết nhất định có chuyện cần hắn làm, bèn vội vàng chạy tới.


- Thủ lĩnh.


- Sao rồi? Bắt được bao nhiêu rồi?

Chuyện này vừa được nhắc đến, Phi Tước hiển nhiên trở nên hưng phấn, đồng thời động tác gọn gàng lấy ra chiến lợi phẩm của mình.


Tính cả con Chu Tự bắt được lúc đầu, trong tay Phi Tước tổng cộng có ba con chuột, vậy là hắn đã bắt được hai con.

Đặt bẫy ôm cây đợi thỏ sẽ khá lo lắng về vấn đề hiệu quả, vì bản thân vấn đề này cũng bị ảnh hưởng bởi may mắn ở mức độ lớn.


- Lần đầu tiên, vô tình để chạy mất một con, nếu không bây giờ sẽ có thêm một con nữa rồi.


Mặc dù việc sử dụng cái bẫy này rất đơn giản nhưng không có nghĩa là không có khả năng bỏ sót.


Thành thật mà nói, Chu Tự ngay từ đầu đã chuẩn bị tinh thần.


Hiện tại, thành quả này của Phi Tước khiến hắn khá hài lòng.


Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận