Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


- Hồ Điệp, bên này làm túi vỏ cây thế nào rồi?

Mấy nàng Hồ Điệp đã được dạy cách làm túi vỏ cây sau bữa tối hôm qua, gần như đám người Hồ Điệp đã hoàn thành xong chiếc túi vỏ cây đầu tiên trước giờ đi ngủ hôm qua.


Nói thẳng ra thì hiệu suất và độ thành thạo của các nàng đã tăng lên rồi.


Thành thật mà nói, dưới tiền đề không bị ảnh hưởng bởi cánh cửa kiến thức, hắn tin chắc rằng hiệu quả học tập của người nguyên thủy cao hơn nhiều so với người hiện đại.


Lấy mấy nàng Hồ Điệp làm ví dụ, khi dạy họ cách làm đồ, bằng mắt thường có thể thấy được sự nghiêm túc của bọn họ.


Mà sự nghiêm túc của bọn họ hoàn toàn khác với sự nghiêm túc của người hiện đại.


Bởi vì các nàng không còn đường lui nữa, chuyện này liên quan trực tiếp tới sinh tử tồn vong của các nàng.


Vì vậy, mỗi khi bọn họ làm điều gì đó đều sẽ luôn làm hết sức mình!

Chu Tự lấy một chiếc túi vỏ cây do mấy nàng Hồ Điệp làm ra, kiểm tra một lượt sơ qua.


Nói đơn giản thì trông thô hơn cái của hắn, chủ yếu là về vấn đề kỹ thuật thủ công, nhưng dùng cơ bản thôi thì đã không có vấn đề gì rồi.


- Làm tốt lắm, tất cả mọi người đã học xong rồi chứ?

Trước câu hỏi, cả năm thành viên của đội thủ công, bao gồm cả Hồ Điệp đều gật đầu.


- Tốt lắm, từ nay trở đi hai người các ngươi có trách nhiệm tiếp tục làm chiếc túi vỏ cây này.

Ba người Hồ Điệp các ngươi theo ta học làm đồ mới.



Mài rìu đã chắc chắn nằm trong lĩnh vực thủ công rồi, công việc này tốn nhiều thời gian và sức lực hơn.


Theo ý nghĩ của Chu Tự, cả bộ tộc bọn họ tối thiểu cũng phải mỗi người một cây mà đúng không?

Theo tiền đề này, rìu đá là vật tư tiêu hao điển hình, ngay cả khi rìu đá đã qua mài dũa càng bền hơn nhưng cũng bị hạn chế, phải cân nhắc đến vấn đề rìu đá dự phòng.


Bằng cách này, Chu Tự ước tính sơ bộ cần có bốn mươi chiếc rìu đá trong giai đoạn đầu.


Hiệu quả không thể được cải thiện nếu chỉ dựa vào một hoặc hai người.


- Chúng ta làm từng bước một, bắt đầu bằng việc nhặt những tảng đá, chỉ loại đá này thôi…

Không nhiều lời, bắt tay vào quá trình hướng dẫn.


Bản thân việc mài dũa một chiếc rìu đá không khó, xét về độ phức tạp thì có thể không phức tạp như việc đan một chiếc túi vỏ cây.


Nhưng quan trọng bây giờ hơn là sau khi có được một số túi vỏ cây nhất định, Chu Tự trực tiếp yêu cầu đội thủ công tập trung vào việc mài dũa rìu đá.


Một buổi chiều là đủ để mỗi người hoàn thành một cây.


Không biết có phải do tác dụng từ thiên phú Khéo Tay của Hồ Điệp hay không, ban đầu còn lóng ngóng, Hồ Điệp nhanh chóng quen tay dần, chiếc rìu đá đã dũa xong, thế mà còn tốt hơn cả chiếc rìu mà hắn đã mài nữa.


Nếu không phải nữ nhân có nhược điểm về sức lực và thể lực thì toàn bộ hiệu quả sản xuất có lẽ sẽ vượt qua hắn.


"Hưừ…"

Điều này khiến Chu Tự cảm thấy phức tạp.



Về lâu dài, có một người giỏi như vậy có thể giải quyết vấn đề trang bị của bộ tộc mình là điều tốt.


Nhưng với tư cách là thủ lĩnh của bộ tộc, vừa chế tạo ra rìu đá đã bị Hồ Điệp vượt mặt ngay lập tức, điều đó chẳng phải sẽ làm suy yếu uy tín thủ lĩnh của hắn sao?

Nghĩ đến đây, Chu Tự đột nhiên ho khan một tiếng.


- Hồ Điệp ngươi làm rất tốt, từ bây giờ sẽ giao nhiệm vụ này cho ngươi!

Mặc dù trốn tránh là đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu ích! 

Sáng sớm hôm sau, Chu Tự dứt khoát đi theo đám người Đại Sơn vào rừng đen thực hiện nhiệm vụ thăm dò.


Về cơ bản, bọn họ đã khám phá xong khu vực ngoại vi sau khi tách khỏi đội săn bắn do Phi Tước phụ trách, bọn hắn đi thẳng vào sâu trong rừng đen.


Trong khoảng thời gian này, bao gồm cả Đại Sơn, năm người hiện tại trong đội thu thập đều được trang bị những chiếc rìu đá mới được mài dũa, chỉ có người thứ sáu là Chu Tự vẫn cầm một cây cốt thương trong tay.


Tại thời điểm này, chỉ có năm chiếc rìu đá được mài dũa xong, đây chỉ là một trong những lý do.


Theo quan điểm của Chu Tự, sự xuất hiện của rìu đá không thể thay thế hoàn toàn vị thế của cốt thương.


Xét cho cùng, loại trước là vũ khí cán ngắn mà loại sau là vũ khí cán dài, vị trí của chúng trong trận chiến về cơ bản là khác nhau.


Là một nam nhân hiện đại chưa có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hắn vẫn cảm thấy phạm vi tấn công mà vũ khí cán dài có thể mang lại khiến hắn cảm thấy an tâm hơn so với các loại vũ khí cán ngắn.


Vào lúc này, Chu Tự đang được bảo vệ ở giữa đi trong rừng đen, có thể cảm nhận được đám người Đại Sơn đang ở trạng thái khá là thoải mái.



Chỉ cần vài ngày là đủ để bọn họ có những hiểu biết sơ bộ về nơi này.


Khu vực xung quanh đều là đất hoang, những cái cây đen thui hình thù kỳ dị trong rừng cũng trơ rụi, không có sự sống.


Mặc dù gần đó có một cái hồ nhưng vì là hồ nước mặn nên động vật không thể đến đây uống nước.


Không có gì ngoài lũ côn trùng và chuột ngoan cường.


Ở một mức độ nào đó khá an toàn, nhưng không thích hợp để con người sinh sống lâu dài.


Theo suy nghĩ của Chu Tự, bộ tộc muốn phát triển thì trước tiên phải có được lương thực ổn định, một mình đi săn chắc chắn sẽ không có tác dụng.


Chưa kể ở đây cũng chỉ có thể ăn côn trùng và chuột.


Hắn cần gì? Hắn cần trồng trọt! Bắt đầu nền văn minh nông nghiệp!

Nhưng nhìn mức độ hoang tàn của vùng đất gần đó, liệu hắn có thể trồng loại cây nào trên vùng đất này?

Nói cho cùng, bây giờ hắn vẫn chưa tìm được cây nông nghiệp nào cả!

Vì vậy, bộ tộc của hắn sẽ không bao giờ ở lại đây mãi mãi để tồn tại, bọn họ phải di chuyển.


Nhưng chắc chắn không phải bây giờ!

Nhiệm vụ chính của bọn họ lúc này là dự trữ một lượng lương thực nhất định, đồng thời khám phá hết mức có thể trong khả năng của mình để tìm địa điểm di chuyển phù hợp.

Thay vì di chuyển mông lung vô định.


“Động Sát Chi Nhãn.



Nhìn vào rừng đen trước mặt, hắn nhớ ra ngày hôm qua bản thân đã phát hiện ra sự tồn tại của chân ngôn trên tế đàn thông qua “Động Sát Chi Nhãn”, mang theo tâm lý thử xem, Chu Tự kích hoạt chân ngôn đi quan sát.



Lúc này nhìn thoáng qua, tuy rằng hắn không nhìn thấy bất kỳ chùm sáng kỳ lạ nào, nhưng khung cảnh trong rùng đen xuyên qua nhiều cây đen đã thu hút sự chú ý của hắn.


“Đó là…”

- Đại Sơn, chúng ta qua đó đi, hình như có thứ gì đó ở đó.


Lúc Chu Tự sử dụng chân ngôn của mình cũng không tránh né đám người Đại Sơn, vì vậy đối với mệnh lệnh của hắn, đám người Đại Sơn đều tin tưởng không chút nghi ngờ, không nói nhiều mà đi theo hướng hắn chỉ.


Sau khi đi sâu gần hai đến ba trăm mét, dần dần, một vết nứt lớn trên mặt đất bắt đầu xuất hiện trong tầm nhìn của đám người Đại Sơn.


- Thủ lĩnh?

Mấy người Đại Sơn phát hiện ra vết nứt trên mặt đất này đã rất lo lắng, đồng thời vô thức quay lại nhìn Chu Tự, chờ đợi hắn ra lệnh.


- Đừng lo lắng, loại vết nứt trên mặt đất này dường như không phải do người tạo ra, hẳn là do vỏ đất di chuyển mà tạo thành.


Mặc dù không biết “vỏ đất di chuyển” trong miệng thủ lĩnh của bọn họ thực ra có nghĩa là gì, nhưng những lời này cũng có tác dụng an ủi nhất định đối với bọn họ.

Khi đang nói, Chu Tự dường như phát hiện ra điều gì bèn xua tay ra hiệu cho bọn Đại Sơn đi theo.


Sau khi đến gần một lúc, hắn đã tìm được vị trí chính xác, dựa vào sức mạnh của “Động Sát Chi Nhãn” để nhìn về phía vết nứt trên mặt đất.


Môi trường tối tăm trên mặt đất không ảnh hưởng nhiều đến hắn.


Khi tầm nhìn của hắn sâu hơn, một tấm lưới tựa như lụa khổng lồ nhanh chóng hiện ra trước mắt, mang đến cho hắn một linh cảm chẳng lành.


Mà vào lúc này, một cá thể to lớn và hung dữ trực tiếp xông vào tầm nhìn của hắn trên tấm lưới lụa!

Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận