Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


Gần như ngay khi ý nghĩ này lóe lên, một đoạn nội dung giống như cốt truyện xuất hiện trong đầu Chu Tự.


Bộ tộc của bọn họ đã bị các bộ tộc khác tấn công cách đây một tuần, sau một trận chiến ngắn ngủi, bọn họ đã bị đánh bại, cuối cùng phải chạy trốn đến đây.

Tuy nhiên, cựu thủ lĩnh bộ tộc đã không may chết trong cuộc tấn công trước đó, những thành viên bộ tộc còn sống sót đã chạy trốn đến đây và tình cờ tìm thấy một tế đàn cổ đã được truyền lại, bọn họ dùng tế đàn để tổ chức nghi thức triệu hoán, đã triệu hoán đến “Thiên Tuyển Chi Tử” là hắn để làm thủ lĩnh mới, dẫn dắt bọn họ đi tiếp.


Sự tồn tại của hệ thống mang lại cho hắn một cảm giác không thực tế, cảm giác không thực tế này vô tình làm cho trạng thái của Chu Tự trở nên thả lỏng hơn chút
Là một sinh viên đại học xã hội hiện đại vừa mới tốt nghiệp, Chu Tự đã từng chơi rất nhiều game và đọc rất nhiều tiểu thuyết.


Thực sự không lạ gì với những thứ như xuyên không hay hệ thống.


Lúc đầu đầu óc bối rối quá, nhưng bây giờ khi đã bình tĩnh lại, mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn.


Chỉ là hắn thực sự không ngờ rằng thứ này vậy mà rơi trúng đầu hắn.

Mặc dù hắn đã chết ở thế giới kia, may mà vẫn có thể sống sót, sau khi xuyên qua vẫn còn sống được, nhưng bây giờ đối mặt với thế giới hoàn toàn xa lạ này, hắn không khỏi cảm thấy có chút lo lắng trong lòng.


Hít một hơi thật sâu chấp nhận hiện thực, trong lòng Chu Tự tự biết phải nhanh chóng phấn chấn lên.


“Tóm lại, nhiệm vụ đầu tiên của mình bây giờ là tìm một nơi thích hợp để dựng trại và định cư.



Chu Tự vừa nghĩ vừa nhìn đám người nguyên thủy đang quỳ bên dưới, kiểm tra sơ bộ thì chắc có khoảng hai ba mươi người.


Khi còn chơi game ở ký túc xá, những trò chơi yêu thích của hắn là mấy game chiến lược chiến tranh và phát triển kinh doanh, hắn đã chơi gần như tất cả các game trên thị trường.


Tình huống trước mắt có phần giống với một số trò chơi.


Là một sinh viên đại học ở xã hội hiện đại vừa mới tốt nghiệp, hắn không thể nào có kinh nghiệm sinh tồn trong thế giới nguyên thủy, nhưng dưới tình cảnh tham gia vào trò chơi một cách thích hợp, hắn có thể nắm bắt được một số lối đi.


“Trong trò chơi, trước tiên phải đảm bảo xung quanh bản thân ngay từ đầu đã có những tài nguyên sinh tồn cơ bản nhất, đó là nước ngọt và thức ăn, từ tiền đề này, có gỗ và đá sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho việc xây dựng sau này…”


Tuy nhiên, ngay từ lúc này, hắn đã nhận ra xung quanh mình là một vùng đất hoang!

“Đây có phải là con đường đưa ta đi cạp đất không?”

Chu Tự rõ ràng đang cần thêm thông tin vào lúc này, tầm mắt nhìn đến người nam nhân trước mặt.


- Ngươi có tên không? Gọi là gì?

Lúc này, chỉ thấy người nam nhân có gương mặt sợ hãi kia tỏ vẻ hoảng loạn…

- Đại Sơn, thủ lĩnh ngươi có thể gọi ta là Đại Sơn.


“Nghe thô đấy, suy nghĩ trong đầu mình không hoàn toàn giống với những người nguyên thủy, nhưng thế giới này cũng không giống một thế giới nguyên thủy bình thường.



- Đại Sơn, các ngươi vừa đến đây à? Có nghía qua khu vực gần đây chưa?

Lúc đầu việc đó không khó thực hiện, nhưng bây giờ là do môi trường xung quanh quá tệ nên áp lực đặt lên người Chu Tự tăng gấp đôi.


Đối mặt với vấn đề này, Đại Sơn trực tiếp lắc đầu.


- Vẫn chưa, chúng ta đã bị bộ tộc khác tấn công, khi chúng ta chạy trốn đến đây và tìm thấy tế đàn này, mọi người đều mệt đến mức không thể chạy được nữa.


Khi Đại Sơn nói những lời này, phần phía sau đó, Chu Tự cơ bản có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.


Đồng thời, theo những gì Đại Sơn nói đã nhắc nhở hắn, vẫn còn phải đối mặt với bộ tộc đã tấn công bọn họ.


Nếu những người thuộc bộ tộc thù địch tiếp tục truy sát, chẳng phải bọn họ sẽ chẳng thể sống yên bình đến hết đời sao?

“Khởi đầu quần què gì vậy?”

Lúc này, Chu Tự không khỏi than thở trong lòng, nhanh chóng hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất.


- Bộ tộc đó vẫn đang truy sát các ngươi à?


Sau khi nghe điều này, Đại Sơn lại lắc đầu.


- Chắc không có đâu, chúng ta đã trốn chạy được một quãng đường khá xa, nếu theo chúng ta nữa sẽ rất nguy hiểm, cũng không có đủ thức ăn.


- Các ngươi chạy từ hướng nào tới?

- Hướng này.


Sau khi hình dung đơn giản, Đại Sơn chỉ vào một hướng.


- Chắc chứ?

- Chắc chắn!

- Được, dẫn mọi người đi theo ta.


Nói xong, Chu Tự trực tiếp dẫn thành viên bộ tộc của mình đi theo hướng ngược lại.


Khu vực này trong mắt hắn đều là đất hoang, không phải là nơi tốt để dựng trại.

Đã như vậy, ngang dọc gì cũng đi hết rồi, vậy tại sao không đi cách bộ tộc thù địch kia xa hơn nữa?

Chu Tự có thể nhìn thấy các thành viên bộ tộc bên dưới đều có vẻ mệt mỏi, nhưng sau khi nhận được mệnh lệnh, bọn họ vẫn nghiến răng nghiến lợi đứng dậy di chuyển cùng Chu Tự, trên mặt không có bao nhiêu bất mãn hay phàn nàn.

Tình huống này khiến Chu Tự cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Mặc dù trước đây những người này kính trọng hắn như thủ lĩnh của mình, quỳ xuống tôn thờ và tỏ ra vô cùng kính trọng, nhưng hắn có thể chỉ huy bọn họ được hay không lại là chuyện khác.


Đặc biệt là khi bọn họ rõ ràng đã quá mệt mỏi để tiếp tục đi tiếp nữa.

Chu Tự chắc chắn hài lòng với kết quả trước mắt.



- Ta còn cần một ít người đi dò thám con đường phía trước, ai còn sức?

Đối mặt với vấn đề này, tất cả thành viên trong bộ tộc đều nhìn nhau.


Không phải là bọn họ không muốn đi, mà là bây giờ chỉ đi theo thôi đã mệt quá rồi, làm sao còn sức để chạy về phía trước dò đường?

Khi Đại Sơn nhìn thấy vậy, hắn đã lập tức đứng dậy đưa ra đề nghị.


- Thủ lĩnh, nếu không để ta đi cho?

Khi Đại Sơn nói câu này, một bàn tay vươn ra từ đám đông.


- Ta đi dò đường.


Khi hắn nói xong, một nam nhân gầy gò, khuôn mặt xám xịt bước ra khỏi đám đông.


- Ta còn sức, ta sẽ đi dò đường.


- Ngươi tên là gì?

- Phi Tước.


Trong lúc này, ánh mắt của Chu Tự quét qua đám người lần nữa, không thấy còn thành viên nào trong bộ tộc lên tiếng nữa, đã chuyển sự chú ý sang Phi Tước.

- Được, Phi Tước, chuyện này ta giao cho ngươi, ngươi không cần phải chạy quá xa, ưu tiên sự an toàn của bản thân, nếu phát hiện có tình huống gì hãy quay lại báo cáo ngay cho ta.


- Vâng!

Phi Tước nhanh chóng đáp lại, vội vàng tách ra khỏi đám đông để đi dò đường.

Đại Sơn vốn muốn đi theo, lại bị Chu Tự ngăn lại.


- Đại Sơn ngươi đến đây, ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi.


- Vâng.


Sau khi cử một người đi trước để dò đường, đám người vẫn tiếp tục di chuyển.

Chu Tự cũng tận dụng thời gian di chuyển để hỏi Đại Sơn.



- Bộ tộc còn có thức ăn không?

- Chỗ mọi người chắc đều còn chút thức ăn, nhưng không nhiều.


Đối mặt với Thiên Tuyển Chi Tử là Chu Tự này, đối phương không có gì phải giấu giếm, trực tiếp lấy ra một vài thứ bẩn thỉu từ cơ thể mình.


Chu Tự nhìn thoáng qua, đại khái có thể đoán được đó là một thứ gì đó tương tự như rễ cây, có lẫn một vài mảnh vỏ cây.


“Chả trách mọi người đều đói đến mức chỉ còn da bọc xương, áp lực lương thực lớn hơn mình nghĩ, nhưng điều này có thể liên quan đến môi trường nghèo nàn xung quanh.



Ngay khi Chu Tự đang suy nghĩ điều này, Phi Tước được phân công thăm dò con đường phía trước, chạy nhanh trở lại.


- Rừng, đằng trước có khu rừng!

- Dẫn đường!

Chu Tự nghe vậy bèn vui vẻ, nhanh chóng bảo Phi Tước dẫn đường.

Khoảng cách không quá xa, đi được khoảng mười phút, phía xa có một khu rừng lọt vào tầm mắt của Chu Tự.

Vốn dĩ tìm được một khu rừng hẳn là một chuyện tốt, nhưng khi nhìn khu rừng đó khiến Chu Tự cau mày.


“Khu rừng” ở phía xa hoàn toàn khác với khu rừng trong ấn tượng của hắn, cây cối trơ trụi, hầu như không nhìn thấy lá.


Cùng lúc đó, toàn bộ thân cây đều toàn là một màu đen, toàn bộ khu rừng toát ra một bầu không khí kỳ lạ.


Bình thường, Chu Tự sẽ không bao giờ muốn đến gần một khu rừng như vậy, nhưng nhìn xung quanh vùng đất hoang vắng, tình hình hiện tại dường như không cho hắn sự lựa chọn nào khác…

“Thôi bỏ đi, đến đó xem thử rồi nói.



- Mọi người đề cao tinh thần nào, cẩn thận một chút, 

Trong lòng nghi ngờ, sau khi nhắc nhở mọi người cẩn thận, đám người đã di chuyển đến vùng ven bìa khu rừng kỳ lạ này một cách thuận lợi.


Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận