Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


Đối phương nằm trên màn lụa hành động rất nhanh, Chu Tự bị làm cho giật mình, trong lòng căng thẳng.


Vào lúc này, thứ xuất hiện trong tầm nhìn của hắn là một con nhện khổng lồ màu đỏ tím có thể sánh ngang với một chiếc xe hơi địa hình!

Tám cái chân nhện khổng lồ được bao phủ bởi lớp lông mao khiến người ta nổi da gà.


Ngay phía trước đối tượng, trên đầu nhô ra là tám con mắt đen chồng chất lên nhau, chỉ cần nhìn vào cũng đủ khiến bệnh nhân mắc chứng sợ lỗ cảm thấy khó chịu.


Dưới mắt, cái miệng hung dữ không ngừng đóng mở theo một quy luật cụ thể khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng tê cả da đầu.


Đối với một người hiện đại như Chu Tự, đây chính là một con quái vật.


Nỗi sợ hãi tột độ dâng lên như núi lửa phun trào khiến hắn rùng mình không kiềm chế được.


- Đệt! Chạy, chạy mau!

Không kịp suy nghĩ, Chu Tự bỏ chạy đầu tiên, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ lập tức chạy vội theo, không dám dừng lại.


Chu Tự không biết mình đã chạy bao lâu, cho đến khi cảm thấy đầu nặng trĩu, hai mắt tối sầm, hắn mới nhanh chóng đưa tay chống vào cái cây đen bên cạnh rồi tựa vào trượt xuống.


“Chết tiệt, hạ đường huyết…”

Hắn phải mất một lúc mới hồi phục được, rồi ngước mắt lên nhìn đám người Đại Sơn ở xung quanh.


Thấy mấy người Đại Sơn đang nhìn mình đầy vẻ lo lắng.


- Ta không sao.



Nghe thấy giọng nói của Chu Tự , đám người Đại Sơn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhịn được mà hỏi…

- Thủ lĩnh, rốt cuộc ngươi đã thấy thứ gì bên trong vậy?

Câu hỏi của Đại Sơn khiến hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu Chu Tự, cảm xúc của hắn vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.


Sau khi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại bản thân, Chu Tự kể cho mấy người Đại Sơn những gì hắn nhìn thấy trong hang động nứt nẻ khổng lồ.


Sau khi nghe xong, mấy người Đại Sơn đều có nét mặt sợ hãi không thể kiểm soát được.


Rõ ràng, Chu Tự không phải là người hiện đại duy nhất sợ hãi những con quái vật khổng lồ như vậy.


Hắn không bao giờ ngờ rằng một kẻ to lớn như vậy lại sống ở sâu trong rừng đen này!

“Chết tiệt, còn loại con quái vật như vậy trong thế giới nguyên thủy sao?”

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Chu Tự nhanh chóng nhận ra mình đã sai.

Đừng quên, trên thế giới này vẫn còn tồn tại các Cựu Thần và nghi thức triệu hoán, đây quả thực không phải là một thế giới bình thường.


Theo dòng suy nghĩ này, chỉ xuất hiện của một con nhện lớn mà đã cảm thấy ngạc nhiên, vậy là hắn không đúng rồi.


- Chúng ta chạy tới từ bên nào?

- Hướng này.


Theo hướng Đại Sơn chỉ, Chu Tự lại kích hoạt “Động Sát Chi Nhãn” nhìn sang.


Nếu con nhện lớn đó đuổi theo, “Động Sát Chi Nhãn” của hắn không thể không quét được thứ kích thước lớn như vậy.


Sau khi xác nhận đối phương không đuổi theo mình, Chu Tự thở phào nhẹ nhõm.


Nghĩ kỹ lại, chỉ có hắn dùng “Động Sát Chi Nhãn” đơn phương phát hiện đối phương, con nhện lớn chưa chắc đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.


Chính vì sợ hãi trước con nhện quái vật hoàn toàn vượt quá lẽ thường nên hắn đã mất khả năng suy nghĩ trong giây lát.


Bây giờ hắn đã bình tĩnh lại một chút, đầu óc của hắn đã hoàn toàn được mở mang ra…

“Nếu thói quen sinh hoạt của con nhện lớn này giống với những con nhện mà mình biết, thì cách săn mồi của nó hẳn là chủ yếu là ôm cây đợi thỏ, nói cách khác là ít có khả năng chủ động.



“Điều đó có nghĩa là chỉ cần mình không đi sâu vào rừng đen thì tạm thời có thể yên tâm về nó mà đúng không?”

Tất nhiên là hắn không muốn trở thành hàng xóm của một con quái vật đáng sợ như vậy.


Suy nghĩ đầu tiên khi bình tĩnh lại là tìm cách nào đó để giết con nhện lớn.


Ví dụ như đứng ngoài hang nứt, ném đuốc vào trong và thiêu chết con nhện!

Nhưng phương pháp này nhanh chóng bị Chu Tự nghiền nát thành từng mảnh, ném vào thùng rác.


Chưa nói đến việc trong hang động này thiếu vật liệu bén lửa, đừng nói là ném đuốc vào, cho dù có ném lửa vào cũng chưa chắc cháy được.



Cho dù có thể đốt cháy thì con nhện lớn chắc chắn không ngu ngốc đến mức ở yên, động vật luôn có bản năng sinh tồn mà đúng không?

Lửa cháy rồi còn không chạy ra ngoài à?

Muốn trực tiếp thiêu chết đối phương là không thực tế.


Theo tiền đề này, bày ra trước mặt Chu Tự chỉ còn lại hai con đường.


Một là nhanh chóng chuẩn bị, di chuyển cùng mọi người rời khỏi đây.


Còn lại cũng đang nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, nhưng là chuẩn bị nghĩ cách nào đó để giết con nhện lớn này thôi! 

Trong thời gian ngắn, di cư là một phương pháp tương đối an toàn, ít nhất bọn họ có thể tránh được mối đe dọa từ con nhện lớn một cách hiệu quả.


Nhưng hiện tại, vấn đề lương thực và nước ngọt của bộ tộc bọn họ vẫn chưa được giải quyết.


Đồng thời, ngoại trừ rừng đen này, kiến thức hiện tại của bọn họ liên quan đến các lĩnh vực khác về cơ bản là bằng không.


Nói cách khác là căn bản không biết đi hướng nào.


Nếu di chuyển dưới tình huống như vậy, không cẩn thận sẽ rơi vào cảnh hết thức ăn và nước ngọt rồi chết trên đường đi.


Ngược lại, nếu chọn phương án còn lại, bọn họ sẽ phải chịu đe dọa tính mạng từ con nhện lớn, nhưng ưu điểm là khu vực này có thể tạm thời cung cấp cho họ nguồn nước ngọt và nguồn thức ăn tương đối ổn định, cho phép bọn họ tồn tại.


Chu Tự không phản đối việc trốn tránh, dù sao ba mươi sáu chiêu chạy là chiến lược mạnh nhất mà.


Nhưng hắn không thể chạy trốn như thế này mãi được…

Nghĩ đến đây, Chu Tự quyết tâm liều mạng.


- Mợ, chơi chết nó!

Chu Tự vừa đứng dậy vừa nói.



- Đại Sơn, tất cả các ngươi đều vẽ ký hiệu như thế này lên những cái cây xung quanh.


Trong khi nói, hắn nhặt một hòn đá và làm một dấu ấn hình chữ thập trên cái cây phía sau.


- Bắt đầu từ hôm nay, bố trí người hàng ngày đến trông chừng hang động, ngay khi con nhện lớn có động tĩnh gì, lập tức đến báo cáo cho ta liền!

- Đồng thời phái một người đi thông báo cho đám người Phi Tước, mặc dù bọn họ đều ở ngoài rìa, nhưng tốt nhất chú ý một chút, ta muốn trở lại bộ tộc trước một chuyến.


Sau khi sắp xếp mọi thứ ở đây, Chu Tự vội vàng quay trở lại bộ tộc.


Đối mặt với một con quái vật nhện có kích thước như vậy, chiến đấu trực diện thực sự là khiến người ta tự ti, chỉ có thể dùng trí.


Trên đường đi, thực ra trong đầu hắn đã có sẵn một ý tưởng.


Chỉ cần mất một chút thời gian để làm cho ý tưởng này trở nên chi tiết và rõ ràng hơn.


Trong khoảng thời gian ấy, Chu Tự không hề để mình nhàn rỗi, lúc này đang kiểm tra những chiếc bát đất sét khô.


Đúng là hắn có ý định giết con nhện lớn, nhưng nếu không chết thì sao?

Con người phải tự chuẩn bị cho mình một lối thoát, không thể cứ đi vào mặt tối trên con đường như vậy được.


Đồ gốm này cho phép bọn họ trữ nước ngọt một cách hiệu quả.


Nếu không thể giết được con nhện lớn, bọn họ cần phải chạy trốn, nước ngọt chứa trong đồ gốm có thể cho phép bọn họ đi xa hơn, tăng đáng kể khả năng tìm được nơi ở mới!

Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận