Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


Trên thực tế, rất nhiều bát gốm đã bị nung quá lửa dẫn tới nứt, nhưng chỉ cần không bị rỉ nước thì hắn cũng không quan tâm vài vết nứt vô hại đó.

Sau khi nhiệt độ giảm xuống, Chu Tự nhờ Hồ Điệp giúp đỡ chuyển bát gốm xuống hồ, sau đó hắn không ngần ngại dùng nước hồ kì cọ rửa sạch sẽ.

Trong quá trình ấy, hắn đã có thể xác nhận rằng những chiếc bát gốm này hoàn toàn có khả năng chứa nước! Đây chắc chắn là một bất ngờ lớn đối với Chu Tự, mặc dù hắn đã sẵn sàng tâm lý lô đầu tiên coi như bỏ.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, những thứ khác tạm không nhắc đến, so với những người nguyên thủy thời kỳ đồ đá trong lịch sử, tư duy của hắn trong việc đốt lò làm bếp hẳn là rất tiến bộ.

Mà lại ngay cả người nguyên thủy thời kỳ đồ đá cũng có thể nhóm lò, vậy làm sao một người hiện đại như hắn lại không thể?

Chỉ cần hắn đặt ra ngưỡng hoàn thành đủ thấp và lấy việc “có thể sử dụng” làm tiền đề cơ bản nhất, thì bất kể có bị nứt hay không, đối xứng hay không, xấu hay không thì sản lượng của mẻ này vẫn rất ấn tượng.

Đặt hết bát gốm đã rửa sạch sang một bên, Chu Tự nóng lòng muốn bắt tay vào làm bình gốm, mặc dù trời đã gần tối.

- Hồ Điệp, tới đây, khoảng thời gian tiếp theo ngươi sẽ chịu trách nhiệm chính cho việc này.

Lúc này Chu Tự hoàn toàn có niềm tin rằng với bàn tay khéo léo của nàng, chiếc bình gốm làm ra nhất định sẽ tốt hơn so với hắn làm.

Tuy nhiên, đầu tiên hắn vẫn phải làm mẫu cho Hồ Điệp trước, dựa vào kiến thức chơi game còn hạn chế của mình, hắn đã dặn dò nàng một số chú ý quan trọng.

Hiện tại, đồ gốm chỉ cần một mình Hồ Điệp là có thể làm ra, cũng không cần quá nhiều người, nếu không bếp lò của hắn sẽ không kịp nấu.

Đối với các công việc chân tay khác trong bộ lạc, việc đan giỏ và túi vỏ cây để săn bắn thực sự đã trở nên không cần thiết trong khoảng thời gian này.

Bản thân chất lượng của món đồ vẫn rất tốt, tuy nhiên một loạt đồ dự bị đã được bện xong nên tạm thời không cần thêm nữa.


Hiện tại, tất cả nhân sự ngoại trừ Hồ Điệp đều có công việc mới.

Họ đang đánh bóng rìu đá và đạn đá, đồng thời đan những chiếc giỏ lớn phía sau.

Rìu đá và đạn đá không có gì để nói.

Chiếc giỏ lớn này chủ yếu được những người ném đá sử dụng để mang đạn đá.

Vào hôm nay, trời bắt đầu mưa nhẹ, đây không phải là tín hiệu tốt lành đối với nhóm người Chu Tự.

Bởi vì tất cả chuột sẽ tìm chỗ ẩn nấp nên đội săn cơ bản không thể tiếp cận được con mồi.

Đồng thời, thức ăn của bộ tộc họ cũng do đó mà ngay lập tức bị thiếu hụt, họ lại phải nhai vỏ và thân rễ cây để làm thức ăn dự trữ.

Có điều mấy người Đại Sơn từ lâu đã quen với những ngày như thế này, cũng không có gì hiếm lạ đâu.

Thậm chí nếu để kể ra thì mấy ngày nay mỗi ngày đều có một bữa cơm để ăn, mà lại bữa nào cũng có thịt, thực sự chưa bao giờ xảy ra với họ.

Nhưng Chu Tự thì khác.

Là một người ngủ nghỉ ăn uống khoa học, ba bữa một ngày, từ ngày hắn xuyên không đến nay chưa có hôm nào được ăn một bữa ấm bụng.

Bây giờ thì hay rồi, hôm nay thậm chí còn không có được một bữa cơm nào, hắn đang cảm thấy đói đến mức hoa mắt chóng mặt muốn ngất luôn rồi.

Nhưng không còn cách nào khác, cho nên đương nhiên phải gặm vỏ cây và rễ cây để sinh tồn.


Con người ta không thể chết vì đói được, nhưng đối với hắn mà nói thì ăn mấy thứ đó thực sự nhạt hơn nước ốc.

Ban đầu họ hy vọng mưa sẽ tạnh trong nửa ngày, để nửa ngày còn lại vẫn có thể cố gắng đi săn bù.

Nhưng sự thật luôn phũ phàng, hóa ra cơn mưa phùn nhẹ này mới là điều khó chịu nhất.

Nó bắt đầu mưa không ngớt và không có ý định dừng lại.

Nhưng điều chỉnh tâm lý lại mới thấy, mỗi ngày ai ai cũng mệt mỏi như vậy, thỉnh thoảng bị “buộc” phải nghỉ một ngày, nghỉ ngơi thật tốt có lẽ cũng là một điều không tệ.

Đồng thời, nước mưa ngọt lành từ trên trời chắc chắn là nguồn nước ngọt tự nhiên đối với họ.

Chỉ cần đặt hết những chiếc bát gốm đã làm trước đó ra ngoài để hứng nước.

Ít nhất hôm nay có thể uống thêm vài bát nước.

Cơn mưa không ngớt cho đến tận đêm khuya.

Sau một ngày nghỉ ngơi, mọi người đều tràn đầy năng lượng và háo hức với việc đi kiếm đồ ăn, cống hiến hết mình cho một ngày săn bắn mới.

Hiện giờ Chu Tự cũng dẫn theo đám người Đại Sơn chuẩn bị đi săn giết Nhền Nhện khổng lồ trong rừng đen.

Hiển nhiên, sau một hồi suy nghĩ và cân nhắc nghiêm túc, cuối cùng hắn đã quyết định chọn địa điểm săn bắn trong khu rừng đen này.


Môi trường đất hoang trống trải quá nguy hiểm đối với con người và cơ thể yếu đuối của bọn họ cần có đủ nơi che chắn để đảm bảo an toàn.

- Có nhìn thấy cái cây này không? Lúc nguy hiểm các ngươi có thể trực tiếp trốn ở sau thân cây này…

Trong khu rừng đen, Chu Tự đang khoa tay múa chân và truyền đạt lại với đám người Đại Sơn về một số cách bố trí chiến thuật và ý tưởng hành động của mình.

Khi lâm trận cần thực tế, nếu chỉ nói lý thuyết với họ trong doanh địa là làm thế này làm thế kia, họ sẽ không hiểu.

Nhưng khi đến nơi, trực tiếp chứng minh điều đó cho mọi người thấy thì họ sẽ hiểu hắn muốn họ làm gì.

Tất nhiên, dù vậy, nhóm Đại Sơn phải nhớ khá nhiều thứ, dù sao hắn phải cân nhắc đến mọi tình huống có thể xảy ra.

Nghĩ đến bộ dạng của con quái vật đó, đây chắc chắn là một trận chiến nguy hiểm đến tính mạng, cho nên hắn không dám sơ suất một chút nào.

Trong lúc cả đám đang bận rộn thì ở sâu trong khu rừng đen, một thành viên bộ lạc đột nhiên hoảng sợ chạy về phía đồng bọn.

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng này, trong lòng Chu Tự nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

Bởi vì thành viên bộ tộc đó được bố trí ở bên ngoài hang động để trông chừng con Nhền Nhện khổng lồ.

- Không… không xong rồi! Con Nhền Nhện khổng lồ chạy ra khỏi hang rồi!

Vào ngay lúc đó, sự hoảng sợ trong lời nói của đối phương hoàn toàn không thể che giấu được.

Trên thực tế, các thành viên trong bộ tộc không cần người kia cảnh báo, bởi vì họ đã nhìn thấy rồi! Lúc này, thân hình khổng lồ của quái vật Nhền Nhện trực tiếp đập thẳng vào tầm nhìn của bọn họ.

Chu Tự đã từng nhìn thấy con quái vật đó lúc trước đây, nên vẫn có thể bình tĩnh được.

Nhưng Đại Sơn và những người khác rõ ràng là đang trong trạng thái hoảng loạn, toàn thân trở nên cứng đờ.


Suy cho cùng, dù trước đây Chu Tự có miêu tả chính xác đến mức nào về nỗi kinh hoàng và dáng vẻ của con Nhền Nhện khổng lồ thì cũng không sâu sắc bằng những gì bọn họ đang trực tiếp tận mắt cảm nhận.

- Má ơi, đây… đây chính là quái vật Nhền Nhện mà thủ lĩnh nhắc tới?!

Sự xuất hiện đột ngột của con Nhền Nhện khổng lồ có thể nói đã trực tiếp phá hỏng kế hoạch ban đầu của Chu Tự.

Mà vào thời điểm này, hắn vẫn chưa sẵn sàng chút nào.

- Giải tán, mau tản ra!!

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, con Nhền Nhện khổng lồ đã lao tới trước mặt họ.

Thân hình khổng lồ giống như một chiếc xe địa hình linh hoạt hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Vào thời khắc mấu chốt giữa sự sống và cái chết, mọi người đều hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.

“Mẹ kiếp, đã đến mức này rồi thì cũng đành phải liều thôi!”

Chu Tự bị dồn vào thế bị động, sợ quá hóa liều, hắn nhân cơ hội con Nhền Nhện khổng lồ lao sang phía bên kia, nhanh chóng tổ chức đám người Đại Sơn xoay người, phát động tấn công vào con Nhền Nhện khổng lồ.

Vào thời khắc sinh tử, đối mặt với mối đe dọa đoạt mạng từ con Nhền Nhện khổng lồ bất cứ lúc nào, nhiều người có biểu hiện khác thường.

Chỉ có Đại Sơn buộc phải bình ổn tâm trạng và vào vị trí của mình, khi tới thời điểm mấu chốt sau khi xoay chiếc dây ném đá với tốc độ cao, đã hung hãn ném nó về phía trước.

- Xông lên nào!

Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận