- Họ có phải là những kẻ đã tấn công bộ tộc của chúng ta trước đây không?
Đây là điều đầu tiên Chu Tự cần xác nhận.
Nhận được câu hỏi này, thành viên quay về báo tin lắc đầu.
- Ta không chắc chắn.
Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, hơn nữa quân đối phương rất đông.
Ta cũng không dám chắc liệu đó có phải bộ tộc đã tấn công chúng ta lúc đó hay không.
Chu Tự khẽ gật đầu sau khi nhận được câu trả lời này.
- Ta hiểu rồi, ngươi đi triệu tập người trong bộ lạc tập kết về đây.
Về phần đội đi săn của Phi Tước, ngươi đi thông báo một tiếng, nói cho hắn biết tình hình để hắn tiếp tục đi săn, tùy thời đợi lệnh.
- Rõ!
Người đó đáp lại rồi vội vàng chạy đi truyền mệnh lệnh.
“Trừ khi những người nguyên thủy ở phía đối diện có sức mạnh chân ngôn giống như mình, bằng không thì việc phát giác ra bọn Đại Sơn ẩn náu từ một khoảng cách xa như vậy là không thực tế.”
“Đối phương rất có thể không dám tiếp cận một cách hấp tấp sau khi phát hiện ra khu rừng đen, nên đã quay trở về phục mệnh.”
“Từ góc độ này mà suy ra, đối phương hành động khá thận trọng.”
“Tuy nhiên điều đó còn phụ thuộc vào hành động tiếp theo của phía bên kia ra sao.”
Hắn không thể yêu cầu mọi người trong bộ tộc của mình manh động đi vào rừng đen chỉ vì phát hiện ra sự tồn tại của những người nguyên thủy khác.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bên kia không thực hiện các hành động tiếp theo vào hôm nay, thậm chí ngày mai hoặc ngày mốt? Cả bộ tộc ở đó trực sẽ chỉ lãng phí sức lao động quý giá mà thôi.
Tất nhiên, bây giờ chúng khi đã phát hiện ra có những người từ các bộ tộc khác cũng phát hiện ra khu rừng đen này, bọn hắn mà không có bất kỳ biện pháp phòng ngừa nào sẽ không ổn.
Vì thế sau một hồi cân nhắc trong đầu, hắn đã chọn cách điều chuyển các thành viên trong nhóm thu thập.
Khác với đội săn hiện tại do Phi Tước đứng đầu, đội săn chịu trách nhiệm cung cấp lương thực quan trọng nhất cho bộ tộc của họ, cho nên không thể thuyên chuyển nhân lực.
Một khi họ ngừng việc thì nguồn cung cấp thực phẩm trong bộ tộc sẽ sớm gặp vấn đề.
Nhưng đội thu gom hiện nay chủ yếu chịu trách nhiệm thu gom than, cành cây, đá và côn trùng.
Tất nhiên, bộ tộc của họ cũng cần những tài nguyên này, nhưng vì chúng được thu thập hàng ngày nên bộ tộc của họ đã có chút ít tích trữ.
Nói một cách đơn giản, nếu dừng việc lại hai hoặc ba ngày thì vấn đề sẽ không quá lớn.
Chưa kể, Chu Tự còn có biện pháp khác...
- Các ngươi hãy mang những viên đạn đá đã được mài bóng này đến mỏ trong rừng đen.
Khi về hãy thu thập thêm một số vật tư trên đường.
Hắn gọi vài người trong đội tuần tra ra nhanh chóng giao nhiệm vụ.
Hắn đã xác định được vị trí mà hai người nguyên thủy lạ mặt xuất hiện.
Hắn tính đến hướng tiến công của đối thủ, khu vực chiến đấu đại khái đã được phân định ra.
Trong khoảng thời gian này, với tư cách là bên có lợi thế, suy nghĩ đầu tiên của Chu Tự là lợi dụng địa hình trú ẩn tự nhiên của rừng đen, sau đó dùng dây ném đá để tấn công kẻ địch từ xa!
Để thực hiện hiệu quả chiến thuật đó, việc cung cấp đạn đá phải được duy trì liên tục.
Mà tất cả đều được cất giữ trong trại bộ lạc, nếu tới lúc khẩn cấp mới chuyển chắc chắn sẽ không kịp.
Để so sánh, xét đến vị trí của chiến trường, khoảng cách sẽ gần hơn nhiều nếu cất nó qua mỏ trước.
Lúc này, lợi dụng rìa của khu rừng đen làm tuyến phòng thủ tự nhiên, nhóm Đại Sơn thay nhau năm người theo dõi một ca, đảm bảo có thể phát hiện ra kẻ thù ngay khi chúng xuất hiện.
Lúc này tâm tình Chu Tự có thể nói là rất mâu thuẫn.
Trong trường hợp lý tưởng nhất, hắn hy vọng nếu đối phương đến thì nên đến buổi chiều, vì dù sao hắn cũng không còn cần chuẩn bị thêm gì.
Vì vậy, hắn phải cử đủ người để trông chừng khu rừng đen, tránh việc kẻ thù tấn công và tiền tuyến của họ sụp đổ trước khi lực lượng hỗ trợ tiếp theo của quân mình kịp đến.
Trong trường hợp như vậy, cho dù có để thêm hai hoặc ba ngày nữa, nhân lực có hạn cũng sẽ không đủ để hắn chuẩn bị bất cứ điều gì mới, ngược lại sẽ khiến bọn họ gặp nhiều rắc rối hơn.
Nhưng bất kể lý do là gì, đây thực sự là lần đầu tiên Chu Tự đối đầu với những người thuộc bộ tộc khác kể từ khi xuyên không tới đây.
Không giống như con Nhền Nhện khổng lồ kia, một khi liên quan đến sinh mạng của đồng loại, Chu Tự khó tránh khỏi có chút ý nghĩ trốn tránh.
Còn về việc sau khi gặp mặt đối phương cần đàm phán gì…
Ý nghĩ này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu hắn dù chỉ trong giây lát.
Hắn đâu phải kẻ ngốc.
Cho dù hắn muốn nói chuyện hòa bình cũng không thể đảm bảo rằng đối phương cũng có thiện ý giống hắn.
Hai bên vốn cũng không hiểu rõ lẫn nhau.
Trong hoàn cảnh đó, cách an toàn nhất là đánh bại đối thủ trước, khiến đối thủ mất đi khả năng uy hiếp mình rồi tính!
Trong lúc Chu Tự có chút thấp thỏm chờ đợi, đối phương cũng không làm hắn thất vọng.
Ngay sau giữa trưa, bóng dáng đại quân ở đối diện đã xuất hiện ở ngoài khu rừng đen.
Theo mệnh lệnh của Đại Sơn, một thành viên trong bộ tộc chạy về nhanh nhất có thể để truyền tin…
- Tới rồi, họ đến rồi! Ước lượng bằng mắt thì có khoảng hai mươi người!
Chu Tự nghe xong hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát cầm cây thương đứng dậy.
- Hồ Điệp, các ngươi nấp kỹ và đừng ra ngoài cho đến khi chúng ta quay lại.
Nói xong, Chu Tự nhanh chóng liếc nhìn một thành viên khác trong bộ tộc đang đứng bên cạnh.
- Ngươi đi gọi Phi Tước và những người khác tập hợp lại.
Trước tiên hãy đến khu mỏ và mang những viên đạn đá được mài nhẵn ra bên ngoài nghênh chiến!
Với tư cách là thủ lĩnh của bộ tộc Diêm Hồ, đối mặt với cuộc xung đột bộ tộc sắp nổ ra trước mắt, cho dù trước đó Chu Tự có bất an đến đâu thì ngay lúc này đây, hắn buộc phải đè nén những cảm xúc đó.
Điều trước mắt lúc này chính là vượt qua thử thách!
Bước chân tiến công của đối thủ không nhanh, Chu Tự cần phải đi trước bọn hắn một bước.
Trong khoảng thời gian này, nhóm Phi Tước đã nhận được lệnh của hắn và mang theo đạn đá trên lưng tiến đến đây.
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
- Không biết.
Đại Sơn cau mày khi nhìn địch nhân xuất hiện bên ngoài khu rừng đen.
- Bọn họ di chuyển chậm thật đấy.
Mặc dù tiến về phía trước, nhưng vẫn chưa triệt để đến gần.
Nghe vậy, Chu Tự cũng cau mày.
Sau đó, hắn liền sử dụng sức mạnh của “Động Sát Chi Nhãn” để quan sát tình hình của đối phương.
Dưới sự tinh tường của tầm nhìn phi thường của mình, Chu Tự nhanh chóng phát hiện ra rằng những người đối diện đều đang vác nặng tiến về phía trước, mỗi người đều cõng một tấm ván gỗ lớn trên lưng.
Trong thời đại mà về cơ bản chỉ ăn được một bữa mỗi ngày, ai ai cũng đều đói và gầy, không cần phải nói việc mang theo những thứ như thế này đi một quãng đường dài khó khăn như thế nào.
Mà vào chính lúc này, đại quân ở phía đối diện đã dừng lại.
Địch nhân đi ở phía trước nhất nhanh chóng cởi miếng gỗ lớn phía sau và đặt nó trước mặt rồi dừng lại.
Cái thế trận này về cơ bản đã che tất cả chúng lại phía sau.
Nó giống như một tấm chắn cửa rất điển hình.
Một dãy khiên gỗ lớn được ghép lại với nhau tạo thành một bức tường chắn.
Trận địa khiến Chu Tự càng lúc càng cau mày chặt hơn.
“Những kẻ này rốt cuộc đã phát hiện ra chúng ta chưa?”
Chỉ ngay sau đó, trước khi hắn kịp suy nghĩ tiếp, liền nhìn thấy một khoảng trống vừa đủ để chứa một người đi qua giữa các tấm chắn đó.
Cảnh tượng tiếp theo khiến trái tim của nhóm Chu Tự cùng lúc chậm lại một nhịp.
- Đó là khô lâu?!
Trong hốc mắt trống rỗng, hai con ma trơi màu xanh lá cây đang dập dìu liên tục, lúc này, từ phía sau bức tường khiên bước ra thực chất lại là những bộ xương kỳ quái làm người ta sợ hãi!
Nó trực tiếp đánh thẳng vào thế giới quan vừa mới ổn định của Chu Tự!
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca