Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


- Phi Tước.
 
Ý nghĩ sượt qua trong đầu, Chu Tự vẫy tay gọi Phi Tước.
 
Phi Tước ở bên cạnh cũng cầm một cây giáo vừa quét qua một bộ xương, thấy thế lập tức hiểu ra, nhanh chóng tiến lên hai bước áp tai qua đó.
 
Chu Tự nói nhỏ một tiếng, nhanh chóng bàn giao sự tình, sau đó bắt đầu tác chiến.
 
Trong khoảng thời gian này, trong đội hình kẻ thù ở xa, thủ lĩnh của quân địch là “Vong Linh pháp sư” đang cầm một cây giáo trong tay, hoàn toàn cải trang thành một trường mâu binh phổ thông và đang chiến đấu.
 
Không biết có phải vì đã nghiên cứu kỹ tâm lý kẻ địch, nghiêm túc phỏng đoán nguyên nhân nên hắn không lựa chọn làm đại thuẫn binh dù như thế thuận tiện hơn cho việc ẩn nấp hay không.
 
Chỉ khi cần kích hoạt năng lực, hắn ta mới hợp tác với những đại thuẫn binh bên cạnh và thi triển phép thuật dưới sự che chở của những đại thuẫn binh đó.

Lần này cũng vậy, qua khóe mắt, hắn có thể nhìn thấy thủ lĩnh của địch vẫn đang lặng lẽ quan sát đến tình hình chiến đấu ở phía xa, thậm chí còn nhìn thấy những khô lâu binh đang liên tục bị hất tung lên, đánh thành từng mảnh, kế đó nhanh chóng nói...

- Yểm hộ cho ta!
 
Không cần nói thêm nhiều, đại thuẫn binh bước tới, sau đó trực tiếp giơ khiên lên, bao học hoàn toàn hắn sau tấm đại thuẫn binh.

Vào đúng lúc hắn chuẩn bị thi triển một phép thuật khác để kéo những bộ xương lên, Phi Tước ở đằng xa đột nhiên hít sâu một hơi lấy sức rồi hét lên...
 
- Đại Sơn! Đánh kẻ đang trốn đằng sau tấm khiên!!

Chiến trường đang trong tình thế hỗn loạn, nhưng uy lực xuyên thấu trong giọng nói của Phi Tước lại không hề nhỏ chút nào.

Giữa lúc loạn chiến, Đại Sơn dõi theo hướng mà Phi Tước chỉ, ngay lập tức phát hiện một đại thuẫn binh đang lặng lẽ rút lui trong đội hình địch.


Tốc độ không nhanh, đổi lại là trước đó hắn hẳn sẽ không chú ý tới, nhưng được Phi Tước nhắc nhở đột nhiên khiến sự hiện diện của đối phương dễ thấy hơn.

- Cút hết khỏi đây cho ta!

Hắn ngừng hết suy nghĩ lại, giờ đây Đại Sơn đã bạo nộ, hắn gầm mạnh đánh gãy chiếc giáo dài, sau đó mỗi tay cầm một nửa của ngọn giáo bị gãy khiến hắn như thể được tiếp thêm dũng khí hơn trong lần chiến đấu sắp tới.

Sau khi bức lui kẻ thù đang tấn công mình cùng một lúc, Đại Sơn phát huy sức mạnh của mình bằng cả hai chân và lao về phía mục tiêu như một con mãnh thú từ núi xuống vồ mồi.

Trong khoảng thời gian này, với tư cách là mục tiêu, thủ lĩnh của địch nhân thực sự không thể hiểu được mình đã bị lộ như thế nào.

Dù có chút giật mình nhưng vào thời điểm quan trọng, hắn vẫn bình tĩnh lại và nhanh chóng thi pháp để kéo những bộ xương đã ngã xuống khôi phục trở lại, ngăn cản bọn Phi Tước đang định lao tới yểm trợ.

Ngay sau đó đã thấy hắn vội vàng hô lớn...

- Ngăn hắn ta lại!!

Hiển nhiên là vừa rồi hắn đã được chính mắt chứng kiến sự dũng cảm của Đại Sơn kinh khủng như thế nào.

Dù phe của bọn hắn có lợi thế về quân số rõ ràng nhưng mãi vẫn chưa thể đánh bại hoàn toàn đối thủ.

Trong đó sự tồn tại của Đại Sơn chính là nguyên nhân chủ đạo!

Bây giờ Đại Sơn đang lao về phía hắn, nói hắn không hề hoảng sợ chút nào là nói dối.

Chưa kể là hắn, mà ngay tới đại thuẫn binh đứng trước mặt cũng đang hoảng sợ trong lòng.

Nhưng hiện tại thủ lĩnh đã ra lệnh, hắn không còn đường lui, chỉ có thể cầm khiên tiến lên!

Tuy nhiên, trong mắt Đại Sơn lúc này, hành động của đại thuẫn binh kia chỉ đơn giản là rất vụng về và đáng thương.


Chỉ nhìn thấy bóng dáng của Đại Sơn thoắt một cái, trong nháy mắt đã đi vòng qua và tránh được đối thủ! Kế đó lao tới trước mặt thủ lĩnh của địch nhân và đâm cây thương ngắn trong tay ra!

“Thành công rồi!”

Vào thời khắc mấu chốt giữa sinh tử, tên thủ lĩnh trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng động tác khá nhanh nhẹn, xé toạc gói đồ hắn mang sau lưng.

Cùng lúc đó, Đại Sơn nhìn thấy một bộ xương từ phía sau lưng bò ra, giơ tay chắn chiêu, chặn đứng tử cục trước mắt trong gang tấc.

Nhưng thủ lĩnh của địch lại không cảm kích trước ân cứu mạng của bộ xương, hắn ra tay rất dứt khoát và ném bộ xương về phía Đại Sơn, đồng thời lùi lại vài bước, nhặt cây giáo trong tay lên và định đâm về phía trước!

Không ngờ trong tình huống đó, phản ứng của Đại Sơn lại cực kỳ nhanh.

Hắn vừa dùng giáo ngắn chặn bộ xương kia tại chỗ, vừa lật cây giáo ngắn trong tay còn lại và trực tiếp sử dụng làm vũ khí tầm xa, ném vào thủ lĩnh địch cũng đang chuẩn bị tấn công.

Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, vì Đại Sơn đã nhanh hơn một bước.

Khi đó, khoảng cách giữa họ quá gần khiến thủ lĩnh địch không còn chỗ để né tránh.

Ngọn giáo ngắn phóng ra khỏi tay hắn như một mũi tên vang dội, lập tức xuyên vào vai đối phương.

Trong phút chốc, máu bắn tung tóe!

Vẻ mặt thủ lĩnh địch nhân chấn động, cơn đau dữ dội khiến cây thương trong tay rơi xuống đất.

Nỗi sợ chết không thể đè nén trong lòng, buộc hắn ba chân bốn cẳng tháo chạy về phía xa.

Sau một đòn, Đại Sơn cũng đã đánh bay bộ xương kia, một lòng muốn truy đuổi tên thủ lĩnh trốn chạy.


Nhưng đúng lúc ấy, người của phe đối diện lại tiếp tục lao tới chặn hắn lại.

Đại Sơn tuy dũng cảm, đối mặt với bốn năm kẻ địch cùng lúc vây hãm nhưng muốn trốn thoát trong thời gian ngắn không phải là điều dễ dàng.

Bên kia, thủ lĩnh địch đang hoảng loạn đứng dậy khỏi mặt đất, chạy một khoảng rồi lập tức quay lại nhìn xác nhận một cái.

Nhìn thấy Đại Sơn bị mắc kẹt, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có điều ba mươi chưa phải là Tết, ngay lúc hắn cho rằng mình đã thoát khỏi nguy hiểm thành công, một tiếng rít nặng nề đột ngột đập vào tai hắn.

Đây chắc chắn không phải là âm thanh của một loại vũ khí sắc bén cắt ngang không khí, âm thanh đó thậm chí còn bén nhọn hơn.

Không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, thủ lĩnh của kẻ thù cảm thấy dường như mình đã vấp phải thứ gì đó dưới chân và ngay lập tức mất thăng bằng ngã bụp xuống đất.

Sau khi giao việc cho Phi Tước, Chu Tự đã xác định được vị trí của đối phương, lặng lẽ quay về vành đai chờ đợi.

Ngay khi đối thủ bỏ chạy, Đại Sơn đã giúp hắn thu hút sự chú ý của quân địch, nhìn thấy cơ hội và ném sợi dây bay thẳng xuống đất để ngáng đường khiến hắn vấp ngã.

Bây giờ ra đòn đã thành công, Chu Tự lập tức lao tới, ấn cây thương vào cổ đối thủ.

- Ngươi là Xuyên Việt Giả?

Nghe đến đây, thủ lĩnh địch vừa mới hoảng sợ ban đầu tỏ ra vô cùng bối rối, sau khi phản ứng lại liền nhanh chóng gật đầu xác nhận.

- Đúng vậy! Anh bạn, ta là Xuyên Việt Giả, ngươi cũng vậy? Đây không phải là sự trùng hợp chứ?!

Thủ lĩnh địch vừa nói vừa lặng lẽ đẩy cây thương đang ép trên cổ ra, rồi lăn lộn như một con lừa lười biếng, vừa lăn sang một bên, vừa lấy ra con dao găm giấu trên người ra toan đánh lén Chu Tự.

- Chết đi, đồ…

Không ngờ, hai chữ “đồ ngu” còn chưa kịp thốt ra hết, giọng nói của thủ lĩnh địch đột ngột dừng lại.


Với sự gia trì của “Động Sát Chi Nhãn”, tầm nhìn của hắn cũng được mở rộng đáng kinh ngạc.

Gần như cùng lúc đối phương thực hiện động tác nhỏ đó, Chu Tự đã nhanh hơn một bước, sau đó cầm thương đâm ra!

Trong khoảnh khắc, máu nóng bắn thẳng vào mặt, các đốt ngón tay cầm vũ khí trắng bệch vì dùng quá nhiều lực.

Hắn muốn giết đối phương chỉ bằng một đòn, giải thoát cho người đó nhanh chóng không đau đớn dài lâu, đồng thời cũng để cho chính mình yên lòng.

Không ngờ vào giây phút cuối cùng, đối thủ đã né tránh, thương xuyên qua cổ nhưng lại không thể trực tiếp lấy đi mạng sống của hắn.

Hiện tại, lượng lớn máu không ngừng chảy ra, và đối phương vẫn đang thống khổ giãy giụa.

Hắn dùng cả hai tay che cái cổ đang chảy máu của mình và liên tục đá chân xuống đất để cố gắng thoát ra.

Vẻ mặt và đôi mắt đầy sợ hãi cùng sự khẩn cầu không muốn chết.

Tất cả những điều này không ngừng làm lay động ý chí của Chu Tự, khiến hô hấp của hắn trở nên dồn dập.

Ở thế giới nguyên thủy này, nửa tháng sống sót đã biến hắn từ một thanh niên tốt bụng thậm chí chưa từng giết một con gà, thành một người giờ đây có thể bẻ gãy cổ những con vật nhỏ bằng tay không mà chẳng chút do dự, thậm chí còn giết chết con quái vật nhện khổng lồ.

Nhưng thứ mà hắn phải đối mặt lúc này dù sao cũng là một con người sống, hơn nữa đối phương cũng là một Xuyên Việt Giả giống như mình, việc đó áp lực lên tâm lý của hắn vô cùng lớn.

Tuy nhiên, trong lòng Chu Tự cũng biết, kết quả của trận chiến này chắc chắn có ràng buộc với mình, kết quả cuối cùng nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự sống chết của tất cả thành viên trong bộ tộc bọn họ! Do vậy với tình huống này sẽ không còn chỗ cho sự thương xót!

- Chết đi!!!

Chu Tự gầm lên như muốn tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, hai mắt mở to, lần nữa tiến về phía trước, một chân giẫm lên ngực đối phương, rút vũ khí ra cùng tia máu tươi vọt theo sau.

Kế đó lại là âm thanh đâm xuyên qua xương cổ, hoàn toàn dứt khoát tước đi mạng sống của đối phương! 

Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận