Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


Thu hồi ý nghĩ đang bay xa của mình, ánh mắt Chu Tự lại tiếp tục tập trung vào Đại Thạch trước mặt.
 
- Được rồi, Đại Thạch, ta có vài câu hỏi muốn hỏi ngươi.

Nếu trả lời trung thực, ta sẽ không làm khó ngươi.
 
Nói xong, Chu Tự tạm dừng một lúc rồi mới bắt đầu hỏi câu đầu tiên…
 
- Người sở hữu câu chân ngôn “Thao Khống Khô Lâu” có phải là thủ lĩnh của các ngươi không?
 
Câu hỏi này rất quan trọng.

Nếu không, chứng tỏ vấn đề này có lẽ vẫn chưa kết thúc.
 
Đối với câu hỏi này Đại Thạch lập tức gật đầu.
 
- Đúng, hắn là thủ lĩnh của chúng ta.
 
Dựa vào sức mạnh quan sát của “Động Sát Chi Nhãn”, Chu Tự có thể nhạy bén nắm bắt bất kỳ thay đổi tinh vi nào trên khuôn mặt đối phương.
 
Thông qua quan sát này, hắn có thể xác định đối phương không hề nói dối.
 
Sau khi nhận được đáp án, Chu Tự thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai.
 
- Hắn có phải là Thần Tuyển Giả? Là do các ngươi đã triệu hồi hắn tới từ tế đàn đúng không?
 
Khi Đại Thạch nghe câu hỏi này, trên mặt liền hiện lên một tia kinh ngạc.
 
Rõ ràng, từ góc độ của Đại Thạch mà nói, chỉ có họ biết về việc Thần Tuyển Giả.

Cho dù hắn có cố đập vỡ đầu mình, cũng không thể hiểu được Chu Tự làm sao biết được chuyện này.
 

Trên thực tế, những người bối rối vào lúc này không chỉ có Đại Thạch, mà còn có cả bọn Phi Tước.
 
Bởi vì chuyện này rất giống với trường hợp của nhóm Phi Tước nên họ cũng không ngờ rằng thủ lĩnh của phe đối diện cũng là một Thần Tuyển Giả.
 
Lúc này, mặc dù Đại Thạch không trả lời, nhưng Chu Tự từ phản ứng của hắn đã biết đáp án.
Sau đó hắn vẫy tay về phía Phi Tước.
 
Không cần phải nói Phi Tước liền hội ý.
 
- Thủ lĩnh của chúng ta cũng là Thần Tuyển Giả.
 
Vừa nói, Phi Tước vừa nâng cằm lên.
 
Cho dù thủ lĩnh của phe đối diện cũng là Thần Tuyển Giả thì sao? Đối thủ đã chết rồi và kết quả đã chứng minh hóa ra thủ lĩnh của họ vẫn mạnh hơn một bậc! Lời nói của Phi Tước chắc chắn đã gây nên một hồi náo động trong giới tù nhân địch do Đại Thạch dại diện đứng đầu.
 
Đột nhiên, cách họ nhìn Chu Tự cũng thay đổi nhiều hơn.
 
Sự xuất hiện của Thần tuyển Giả bản thân nó vốn đã giống như một truyền thuyết, nhưng không ai ngờ rằng những “truyền thuyết”' như vậy lại liên tục xuất hiện trước mắt mình! Tình huống trước mắt có thể nói là hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
 
Nhưng Chu Tự lại không quan tâm những tù nhân kia bây giờ đang nghĩ gì.
 
- Tế đàn đó nằm ở đâu?
 
Điều này hiện giờ vấn đề Chu Tự hiện tại quan tâm nhất.
 
Nhưng đừng quên, hắn đã lấy được một tự phù chân ngôn trong tế đàn mà mình được triệu hồi.

Nếu có thể tìm thấy một tế đàn hoàn chỉnh, nói không chừng hắn có thể nhận được câu chân ngôn hoàn chỉnh trên đó.

Mà câu chân ngôn này biết đâu lại đưa hắn quay trở lại thế giới hắn sinh sống trước kia!

Tuy nhiên, câu trả lời tiếp theo của Đại Thạch đã làm ý tưởng của hắn nhanh chóng không thành.


- Tế đàn đã sụp đổ sau khi chúng ta triệu hồi thủ lĩnh.

“Chẳng nhẽ ta đã đoán nhầm, những tế đàn đó có thực sự là đồ dùng một lần?”

Chu Tự hiện tại không có cách nào xác nhận đáp án vấn đề này.

Nhưng rõ ràng hắn không chịu từ bỏ.

- Tàn tích của tế đàn ở đâu?

Theo Chu Tự đoán, cho dù chỉ tìm được một tự phù thôi cũng tốt.

Đối mặt với câu hỏi của Chu Tự, Đại Thạch không có ý định che giấu điều gì.

- Nằm trại của bộ lạc chúng ta.
 
- Ta muốn ngươi đưa ta đến đó.

Chu Tự vừa nói lời này liền nhìn thẳng vào mắt Đại Thạch, như muốn nhìn thấy điều gì đó trong mắt hắn ta.

Suy cho cùng, đứng từ phía quan điểm của Đại Thạch, việc đưa hắn đến khu phế tích cũng tương đương với việc đưa đến vị trí trại của bộ tộc mình.

Kể từ giây phút đó, sự sống chết của cả bộ tộc sẽ hoàn toàn rơi vào tay Chu Tự! Theo Chu Tự suy nghĩ, đối phương có lẽ sẽ không nhanh chóng đồng ý, chắc chắn sẽ phải chật vật suy nghĩ một phen.

Kỳ thật trong đầu hắn cũng đã nghĩ ra câu đối đáp lại để thuyết phục đối phương.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, câu trả lời của Đại Thạch đã vượt quá sự mong đợi của hắn.

- Ta có thể đưa ngươi đến đó.


- …

Đại Thạch trước mặt trả lời ngắn gọn, khiến người bị làm cho sửng sốt trong giây lát ở đây lại là Chu Tự.

- Thành thật mà nói, ngươi làm ta khá ngạc nhiên đấy.

Nghe xong Đại Thạch im lặng hai giây, sau đó chậm rãi đáp…

- Khi chúng ta ra ngoài chuyến này, lực lượng chiến đấu lưu lại trong bộ lạc rất hạn chế, mà lại hiện tại chúng ta đều là tù nhân.

Theo tình hình hiện tại của bộ tộc, một khi bị bộ lạc khác tấn công, chúng ta không có cơ hội chiến thắng.

Thay vì như vậy, không bằng để ngươi thôn tính, bằng cách đó, ít nhất người trong bộ tộc chúng ta vẫn có cơ hội ở cùng nhau.

- Ngươi quả là một người sáng suốt.

Mặc dù giới hạn tăng trưởng trí lực của Đại Thạch chỉ là ba sao, nhưng nó đã vượt qua hầu hết người bình thường.

Nếu đã có thể đưa ra lựa chọn cùng sự phân tích như thế thì hắn thực sự là một người thông minh.

Điều này cũng khiến Chu Tự càng muốn thu phục hắn về dưới chướng chỉ huy của mình.

- Ta cần những người như ngươi.

Ngươi có muốn gia nhập quân đội của ta và nguyện trung thành với ta không?

Lúc này, Chu Tự đột nhiên ném ra một cơ hội khiến Đại Thạch kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng có chút kỳ quái.

Do dự một chút, Đại Thạch cuối cùng lựa chọn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

- Ta có lựa chọn nào khác không?

- Có chứ.

Chu Tự khẳng định chắc nịch, sau đó mặt không biểu cảm nói...

- Ngươi cũng có thể lựa chọn cái chết.


- …

Nói xong, Chu Tự trực tiếp đứng dậy, kèm theo âm thanh “tách, cạch, cạch”, những bộ xương cốt trắng bệch xung quanh co giật xương của mình và bò lên từ mặt đất, đứng quanh chờ lệnh khiến hắn trông giống như một vị lãnh chúa Vong Linh nào đó.

Chu Tự liếc mắt nhìn qua những tù nhân đang quỳ ở đó như thể không có chuyện gì xảy ra.

- Các ngươi cũng vậy! Nếu không muốn trung thành với ta, ta sẽ cho ngươi quyền “được chết”.

Câu nói có phần điên cuồng này của Chu Tự phát ra với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, nhưng lại mang đến cho tất cả những người bị giam giữ một cảm giác áp bức chưa từng có.

Hắn dùng cách thẳng thắn nhất để nói cho đám người kia liệu mà biết cách ứng xử.

Nếu không sẵn lòng thần phục hắn ngay cả cho đến lúc chết…

Thế thì có thể xuống địa ngục được rồi!

Là một người hiện đại bình thường, mặc dù vô tình xuyên không và trở thành Thần tuyển Giả, nhưng giờ đây hắn đã phát hiện ra rằng mình không phải là Thần Tuyển Giả duy nhất.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình đặc biệt, và cũng chưa từng cảm thấy bản thân có mị lực hay cá tính độc đáo nào.

Vì thế cứ dứt khoát một chút, trực tiếp sử dụng sức mạnh để khiến họ đầu hàng, và sau đó để họ đưa tay trung thành lên cho mình là được! Đây là một xã hội nguyên thủy, nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu và tôn trọng kẻ mạnh.

Trong hoàn cảnh này, đây hẳn là cách đơn giản và hiệu quả nhất.

Chỉ ngay sau đó, nhìn Chu Tự đứng sừng sững ở đó vững chãi như một ngọn núi, trong mắt Đại Thạch thoáng hiện lên một tia kỳ lạ.

So với thủ lĩnh đã chết trong trận chiến vừa rồi, người trước mặt họ có thái độ hống hách và bá đạo mà thủ lĩnh trước đây của họ hoàn toàn không có!

Đại Thạch phải thừa nhận rằng thủ lĩnh ban đầu đã mang lại những thay đổi to lớn cho bộ tộc và khiến cuộc sống của họ trở nên tốt đẹp hơn.

Nhưng lúc này hắn muốn xem người trước mặt có thể làm được gì! Với suy nghĩ này trong đầu, Đại Thạch theo bản năng thần phục và quỳ xuống.

- Ta, Đại Thạch, nguyện ý trung thành với ngươi! Thủ lĩnh!

Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận