Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


Sau cái chết của thủ lĩnh địch, những tù nhân còn lại giờ đây nghe theo Đại Thạch, coi hắn như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.

Vừa nhìn thấy Đại Thạch đầu hàng, tất cả họ đều làm theo và thề trung thành.

Chu Tự hoàn toàn không hề ngạc nhiên trước chuyện này.

Một trận chiến giữa họ vừa kết thúc, vậy mà đã yêu cầu những người này hết lòng hết dạ đi theo mình? Điều này không thực tế.

Đối với những người này mà nói, yêu cầu hiện tại của Chu Tự rất đơn giản, chính là chỉ cần thành thật làm việc cho hắn, ngoài ra hắn không cầu gì khác xa vời.

- Doanh trại ở đằng kia có xa đây không?

- Không xa.

Nếu khoảng cách giữa hai bộ tộc quá xa, không thể nào đối phương chỉ sáng sớm đối đầu rồi ngay giữa trưa đã tập hợp người lại tấn công địch được.

Trên thực tế, hiệu quả di chuyển của họ khá chậm, dù sao thì họ cũng phải hợp tác với tư duy chiến thuật của người lãnh đạo ban đầu.

Mỗi người trong số họ đều phải mang một tấm chắn và tấm khiên lớn trên lưng, còn phải vác cả hài cốt khô lâu khiến di chuyển bị giảm đi đáng kể.

Nhận được câu trả lời này, Chu Tự quay đầu nhìn Phi Tước.

- Phi Tước, dẫn đội người này theo rồi ổn định cho họ một chút.

Đại Sơn, ngươi mang theo những bộ xương đó theo ta đến doanh trại bên kia một chuyến.

Chỉ bằng một câu nói đơn giản, Phi Tước liền hiểu ngay ý.

Thủ lĩnh bảo hắn “ổn định” thực chất là muốn hắn để mắt đến những tù nhân này, đề phòng họ gây rắc rối.


Kế đó, mười người do Đại Sơn dẫn đầu nhanh chóng tập hợp lại với nhau, tác phong nhanh nhẹn, nhanh chóng tập kết lại, cuối cùng lên đường.

Trong trại của đối phương hẳn vẫn phải còn một ít lực lượng phòng thủ.

Trong tình huống bình thường, chỉ mang theo mười người thực sự không đảm bảo được lợi thế cho họ, nhưng Chu Tự lại không hề sợ hãi.

Sự tự tin của hắn lúc này đến từ hai khía cạnh.

Một mặt là sức mạnh của chính mình sau khi có được chân ngôn “Thao Khống Khô Lâu”, một mình hắn có thể điều khiển được hơn chục bộ xương tác chiến.

Chiến lực của nó không phải là thứ mà các cá nhân thông thường có thể so sánh được.

Mặt khác, là vì hắn có Đại Sơn.

Sức chiến đấu thực tế của Đại Sơn ở giai đoạn này đã được phô diễn đầy đủ trong các trận chiến trước đó.

Thành thật mà nói, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Theo suy nghĩ ban đầu, mặc dù giới hạn tăng trưởng “vũ dũng” của Đại Sơn là bốn sao, nhưng hiện tại mới đạt hai sao, cho dù có thêm thiên phú, cũng chỉ mạnh hơn một số thành viên hai sao bình thường, nhưng có lẽ vẫn còn hạn chế.

Nhưng sự thật đã chứng minh là hóa ra hắn quá ngây thơ.

Biểu hiện của Đại Sơn trong những trận chiến trước đó rõ ràng đã nói cho hắn biết, cho dù cùng là hai sao thì thực lực chiến đấu chênh lệch cũng có thể rất lớn.

Điều này buộc Chu Tự phải hình dung lại cách xếp hạng sao này.

Giới hạn của hai sao phải là giới hạn mà người bình thường có thể đạt được mà không cần có thêm thiên phú nào và chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân.


Nhưng trên thực tế, hầu hết những người bình thường trên thế giới đều không thể đạt đến giới hạn này.

Họ chỉ có thể duy trì một mức giá trị trung bình và sống cuộc đời của mình một cách bình thường mà thôi.

Về phần Đại Sơn, Chu Tự không hề nghi ngờ là hắn ở trên mức trung bình này, thậm chí còn vượt xa hơn một chút!

Trừ khi đối thủ có sức chiến đấu ngang bằng Đại Sơn, bằng không, với mười chiến binh bộ tộc trong đội do Đại Sơn đứng đầu, cộng với “Thao Khống Khô Lâu” của hắn, cho dù đối phương có hai mươi ba mươi người, nhất định vẫn có thể đấu lại được!

Điều đáng nói ở đây là câu chân ngôn “Thao Khống Khô Lâu” nhận được từ bên kia khác với những gì hắn mong đợi ban đầu.

Theo suy nghĩ của Chu Tự lúc đó, sau khi thi triển chân ngôn, bộ xương sẽ trực tiếp bò lên khỏi mặt đất, hoặc đơn giản là mở một ma pháp trận hay thứ gì đó và đi ra khỏi ma pháp trận chẳng hạn.

Đây là pháp thuật triệu hồi khô lâu trong quan niệm của bản thân hắn.

Nhưng hóa ra không phải vậy.

Thứ mà bên kia có không phải là “Triệu Hoán Khô Lâu” hay đại loại là thứ gì đó tương tự, mà là “Thao Khống Khô Lâu”.

Đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Tiền đề của “Thao Khống Khô Lâu” là phải có khô lâu mới “điều khiển” được.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn nhất định phải mang mấy bộ xương cốt theo, nếu không chân ngôn của hắn sẽ không có tác dụng.

Tất nhiên, dù có hơi phiền phúc thì điều này cũng không thể làm mờ đi giá trị của câu chân ngôn đó.

Một khô lâu binh không sợ chết, ngay cả khi bị đánh thành từng mảnh, vẫn có thể đứng dậy nhờ sức mạnh của chân ngôn và tiếp tục chiến đấu.


Cho dù nó không thể được triệu hồi từ hư không thì giá trị của nó trên chiến trường là không thể chối bỏ.

Trên đường đến địa điểm mục tiêu, Chu Tự không hề nhàn rỗi, liên tục lấy thêm thông tin về bộ tộc từ Đại Thạch.

- Ngươi là thủ lĩnh ban đầu của bộ tộc này sao?

- Đúng vậy.

Đánh giá phản ứng của những người bị bắt lúc đó, không khó để nhận ra địa vị vững chãi của Đại Thạch trong bộ tộc.

- Vậy tại sao ngươi lại chọn triệu hồi Thần Tuyển Giả?

- Bộ lạc của chúng ta đã chiến đấu với các bộ lạc lân cận, xung đột nổ ra quá lớn và bộ tộc của chúng ta không thể đánh bại họ…

Và những diễn biến về sau hẳn là nhờ vị Thần Tuyển Giả được triệu hoán tới kia đã giúp họ lật ngược tình thế và giành chiến thắng.

Đồng thời, bên kia đương nhiên trở thành thủ lĩnh mới của họ nhờ vào địa vị là Thần Tuyển Giả.

- Vậy tại sao các ngươi lại tập hợp người của mình và đến chỗ của chúng ta?

- Chúng ta cử người thăm dò đã phát hiện một khu rừng kỳ lạ nên quay về báo cáo, thủ lĩnh cũ có chân ngôn Thao Khống Khô Lâu, cho nên đối với chúng ta mà nói thì việc trực tiếp cử đám xương cốt đó đi khám phá là an toàn nhất.

Chu Tự hoàn toàn đồng tình với ý kiến này.

Nếu có những bộ xương như vậy, hắn cũng sẽ ưu tiên phái bộ xương đi thực hiện những nhiệm vụ tiềm ẩn nguy hiểm, vừa tiết kiệm nhân lực vừa tiết kiệm tài nguyên của chính mình.

Chỉ là…

- Có điều nếu chỉ là “thăm dò” thôi thì ngươi không cảm thấy chiến trận các ngươi bày ra hơi lớn hả?

Chu Tự vừa nói lời này, trong giọng điệu không khỏi có chút phàn nàn.

Đại Thạch cũng có phần bối rối không biết phải đáp lại như thế nào.


Không thể nói xấu rằng thủ lĩnh của mình là một kẻ hèn nhát, phải không?

Mặc dù Đại Thạch khá bất mãn với một số cách hành xử của thủ lĩnh cũ, nhưng xét cho cùng, chính người đó đã giúp họ vượt qua cơn khủng hoảng, đồng thời mang lại cho họ một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Hiện tại thủ lĩnh đã chết, hắn tất nhiên không muốn buôn chuyện.

Nhìn thấy phản ứng của Đại Thạch, Chu Tự cũng không quá lo lắng, chuyện này hiện tại không còn quan trọng nữa, điều mà hắn quan tâm hơn chính là vấn đề sau.

- Vậy câu chân ngôn kia là của bộ tộc các ngươi phải không?

- Không phải.
Đại Thạch lắc đầu.

- Cựu thủ lĩnh tự mình tìm thấy nó trên thảo nguyên.

Câu trả lời này hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của Chu Tự.

Lúc đầu, hắn nghĩ rằng bộ tộc nào cũng có một câu chân ngôn như một “phúc lợi” dành cho những Thần Tuyển Giả, nhưng giờ đây có vẻ như điều này không phải lúc nào cũng đúng.

Từ cuộc đối thoại đơn giản này, Chu Tự lại nắm bắt được một tin tức mới, đủ để khiến hắn vui lên.

- Thảo nguyên? Gần trại của ngươi có thảo nguyên sao?

- Đúng vậy, gần trại của bộ tộc chúng ta có một thảo nguyên.

Sau khi biết tin, Chu Tự không còn giấu được nụ cười trên mặt.

Trước đây hắn từng lo lắng về rừng đen quá khắc nghiệt, cộng thêm nhân lực hạn chế, hiệu quả thăm dò không thể tăng lên, doanh địa bộ lạc cũng không biết dời đi nơi nào.

Giờ đây, một khu vực có môi trường tốt hơn đã dần xuất hiện trước mặt hắn, thật là một tin tốt lành!

Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận