Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


- Chu Trọng Sơn…

Im lặng lẩm bẩm cái tên mới của mình, Đại Sơn nở một nụ cười rạng rỡ.

- Cám ơn thủ lĩnh! Từ nay về sau tên của ta sẽ là Chu Trọng Sơn!

Ở thời kỳ nguyên thủy này, tên người cơ bản sẽ được đặt theo tên núi, sông, chim hoặc thú.

Với tiền đề đó, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự bất phàm của cái tên mới kia.

Ngay lúc ấy, những thành viên bộ tộc đi theo nhìn Đại Sơn với ánh mắt ghen tị không thể che giấu được.

- Thôi, chúng ta vào trong xem xem.

- Rõ!

Lúc này, Chu Trọng Sơn vừa nhận được một cái tên mới đang trong tâm trạng hưng phấn, trực tiếp làm người tiên phong cho Chu Tự.

Bộ lạc của họ nằm trên một đồng bằng.

Đi được vài bước, Chu Tự nhanh chóng dùng nhãn lực nhìn thấy trại bộ lạc đóng quân của đối phương.

Quy mô cũng tương tự như bộ tộc của họ, cả hai đều chỉ là những bộ tộc nhỏ với quy mô hạn chế.

Trên thực tế, ở thời đại này, do ảnh hưởng của thức ăn nên hầu hết các bộ tộc đều không lớn hơn nhau bao nhiêu.

Nếu muốn mở rộng hơn nữa quy mô của mình, phải có được nguồn lương thực ổn định vững mạnh hơn.

Và nếu muốn làm được điều này, phải bắt đầu thời kỳ trồng trọt!

Tất nhiên, họ vẫn còn nhiều vấn đề cần khắc phục nếu muốn đạt được điều trên.


Việc trồng trọt quả thực đã được đưa vào kế hoạch của Chu Tự, nhưng để chính thức thực hiện thì hắn vẫn còn nhiều vấn đề trước mắt cần khắc phục.

Chẳng hạn như nên bắt đầu trồng cây gì?

Đừng quên, bây giờ họ không có bất cứ hạt giống nào để ra đồ ăn.

Hay nói cách khác là không trồng được gì.

Sau khi hành quân được một đoạn đường, Chu Tự và nhóm của hắn rất nhanh đã chính thức đến được nơi đóng quân của bộ lạc.

Cùng lúc đó, trong đầu Chu Tự vang lên một tiếng nhắc nhở từ hệ thống…

Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng “Chu Tự” đã chiếm lĩnh được Hắc Nguyệt doanh.

Sự xuất hiện của hệ thống nhắc nhở không làm Chu Tự kinh ngạc.

Hiện tại, sức lực của hắn đang tập trung vào việc quan sát bộ lạc nhiều hơn.

Là một bộ tộc nguyên thủy đã từng được Xuyên Việt Giả ở đây, nắm được kỹ thuật tạo ra lửa nhân tạo được coi là cơ bản.

Đồng thời, Chu Tự cũng có thể nhìn ra, không có gì ngạc nhiên, bọn họ cũng có một số công cụ bằng đá cơ bản.

Nghĩ cũng đúng, tấm chắn bằng đại thuẫn của họ chắc chắn được làm dựa trên các công cụ bằng đá.

Có điều, Chu Tự không có quá nhiều hứng thú đối với những thứ này, vấn đề hắn quan tâm nhất hiện tại chính là…

- Đại Thạch, nguồn nước gần đây ở đâu? Vấn đề lương thực giải quyết như thế nào?

Trong thời đại này, các trại của bộ lạc phải được dựng ở gần nguồn nước.

Suy cho cùng, nếu không có nguồn nước ngọt ổn định, họ đơn giản là không thể tồn tại, và vấn đề lương thực cũng vậy.

Lúc này, đối mặt với câu hỏi của Chu Tự, Đại Thạch không lãng phí chút thời gian nào, trực tiếp dẫn hắn ra ngoài doanh trại.

- Cách trại của chúng ta không xa, có một cái hồ, nước trong hồ đó có thể uống được.

Về vấn đề lương thực, chúng ta chủ yếu dựa vào câu cá để giải quyết.

Ngoài ra, chúng ta cũng đang đi săn.

Chu Tự không hề ngạc nhiên chút nào khi nghe được thuật ngữ “câu cá” từ miệng Đại Thạch.

Dù sao thủ lĩnh tiền nhiệm cũng là Xuyên Việt Giả, so với tung tích khó đoán và không dễ bắt của các loài động vật trên thảo nguyên, cá trong hồ này chắc chắn thuận tiện cho bọn họ xử lý hơn.

Bọn hắn vừa nói chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một cái hồ ở phía xa hiện ra trước mắt.

Nhìn thoáng qua, hồ có kích thước lớn hơn so với hồ nước mặn trong trại của họ.

Hai chiếc bè trông rất đơn sơ đang đậu ở ven hồ, trên bờ có dựng vài chiếc giả gỗ, một trong số đó đang được treo một tấm lưới lớn.

Đại Thạch đứng bên nhìn thấy vậy, đang định giải thích thì lại bị giọng nói của Chu Tự cắt ngang.

- Ngươi lấy những chiếc bè đó, chèo vào hồ, sau đó dùng lưới đánh cá này để bắt cá trong hồ.

Lưới đánh cá này dùng cỏ bện làm thành dây thừng.

Những điều này ta đều biết, ngươi không cần phải giải thích với ta.


Phớt lờ Đại Thạch đang chưa thích ứng kịp, Chu Tự tiếp tục nói.

- Lưới đánh cá của các ngươi làm có chất lượng quá kém, phương pháp dệt và thắt nút có vấn đề.

Mỗi miệng lưới đều lỏng lẻo, có lẽ là do cá trong hồ này khá lớn, bằng không, với chiếc lưới đánh cá như vậy chỉ có thể câu được không khí lên mà thôi.

Nói xong, Chu Tự quay người liếc nhìn Đại Thạch đang ngượng ngùng.

- Sau này ta sẽ làm cho các ngươi cái tốt hơn.

- …

Tại thời điểm này, Đại Thạch mới hoàn toàn nhận ra rằng những đồ vật này chỉ làm bọn hắn kinh ngạc, còn trong mắt vị thủ lĩnh mới hoàn toàn là những thứ bình thường và thậm chí còn tệ nữa…

Nhìn chung, Chu Tự lúc này tâm tình khá tốt.

Có một hồ nước ngọt đã triệt để giải quyết vấn đề nguồn nước, thêm vào nguồn cá dồi dào trong hồ cũng khiến vấn đề lương thực được giải quyết một phần.

Chỉ riêng với cái hồ này, chuyến đi của hắn lần này đã rất đáng giá.

- Nào, đưa ta đến tế đàn đó.

Lưu lại năm người đóng quân tại Hắc Nguyệt doanh, sau đó gọi thêm Chu Trọng Sơn, nhờ Đại Thạch dẫn đường trước khi mặt trời lặn, cả đám người phải nhanh chóng tới được tế đàn.

Tế đàn này cách Hắc Nguyệt doanh khá xa, sau khi tới nơi, nhìn đống đổ nát, Chu Tự không lãng phí thời gian, trực tiếp mở “Động Sát Chi Nhãn” thăm dò.

Sau một hồi cẩn thận kiểm tra, Chu Tự không hề phát hiện ra gì, hiển nhiên vẫn là có chút không cam lòng, thế là bèn đi lên cầm lên một ít sỏi, rồi quan sát ở bên trong vài lần.

Tuy nhiên, kết quả không khác gì lúc trước.

Nhìn tình huống này, rất có thể chuyến đi này đã công cốc, khiến Chu Tự không khỏi âm thầm thở dài trong lòng.

- Phải rồi, Đại Thạch, ngươi nói hắn đã tìm thấy chân ngôn trên đồng cỏ.

Cụ thể nằm ở đâu? Có gần đây không?

Mặc dù ngay từ đầu Đại Thạch không biết thủ lĩnh mới của mình đang làm gì, nhưng hắn vẫn trả lời các câu hỏi rất ngắn gọn và tích cực.

- Không xa lắm, chỉ quanh đây thôi.


- Dẫn đường.

Theo lời nói của Đại Thạch quả thực cách đây không xa, Chu Tự ước chừng đi bộ không đến một cây số, sau đó rất nhanh đã đến thảo nguyên nơi Đại Thạch nhắc tới.

- Nó ở ngay đây! Đúng, nó ở đây.

Ta nhớ là hòn đá này!

Đại Thạch chạy đến một tảng đá lớn, sau khi nhìn quanh trái phải một hồi, mới xác nhận vị trí.

- Lúc đó có một bộ xương trắng dựa vào tảng đá này.

Chính từ bộ xương đó mà cựu thủ lĩnh đã phát hiện ra chân ngôn.

Thông qua sự mô tả đơn giản của Đại Thạch, Chu Tự đã đại khái hiểu được tình hình lúc đó như thế nào.

Bộ xương đó hẳn là chủ nhân ban đầu của câu chân ngôn.

- Còn bộ xương thì sao?

- Lúc đó nguyên thủ lĩnh đã dùng sức mạnh của chân ngôn để khiến bộ xương di chuyển.

Trên thảo nguyên này có rất nhiều bộ xương, bộ xương mà hắn sử dụng cơ bản đều tìm thấy ở đây, mà bộ xương kia cũng ở trong đó, nhưng nó ở đâu thì ta thực sự không biết.

Sau khi nghe Đại Thạch nói, Chu Tự đang ngồi xổm trước tảng đá quan sát nó và khẽ gật đầu.

Hắn vỗ nhẹ lớp bụi trên đá, mặc dù tảng đá trước mặt đã trải qua sự xói mòn của thời gian và gió mưa, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó chắc chắn không phải là đá tự nhiên, nó giống như một phiến tường vỡ hơn!

Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận