Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Tọa Bản Dịch


Cảm nhận được sự tôn kính của những người nguyên thủy xung quanh mình, còn phát hiện thành công nguồn nước, Chu Tự cảm thấy mọi chuyện đang càng ngày càng tốt lên.


Nhưng khi hắn tiến lại gần, nhìn thấy tình hình ven hồ, Chu Tự đột nhiên cau mày.


- Có ai đã uống nước ở đây chưa?

Trước câu hỏi này, tất cả thành viên trong bộ tộc đều lắc đầu.


Sau khi phát hiện thành công nguồn nước, độ tin cậy từ lời nói của Chu Tự với các thành viên trong bộ tộc đột nhiên tăng lên hai cấp.


Nhớ lại lời nhắc nhở của Chu Tự lúc đó, mỗi người trong số bọn họ tạm thời đã kiềm chế được bản thân.


Chu Tự thấy vậy vội vàng đi đến bên hồ, dùng tay múc một ít nước trong hồ, nước trong vắt, sau đó ngửi thử.


Con người thực sự là loài rất nhạy bén, trong nhiều trường hợp, khứu giác và thị giác của bọn họ đủ để đánh giá xem thứ gì đó có ăn được hay không.


Bằng chứng rõ ràng nhất là thực phẩm đã để trong tủ lạnh không biết bao lâu, nhiều người sẽ mở ra rồi ngửi trước khi vứt đi.


Về cơ bản, miễn là không có mùi và trông ổn thì hầu hết vẫn có thể ăn được, ít nhất là không chết.


Chu Tự đương nhiên cũng có kỹ năng này.


Nếu có thể, tất nhiên hắn muốn đun sôi nước trước khi uống, nhưng điều kiện cho việc này là ở đâu?

Trên đường tới đây, hắn đã hỏi Đại Sơn là bọn họ có biết nhóm lửa không.


Đại Sơn nói với hắn rằng bọn họ không có thời gian để mang lửa đi theo vào đêm bọn họ bị tấn công, bây giờ không có cách nào để nhóm lửa.


Điều này cho thấy khả năng tạo lửa của đám người Đại Sơn vẫn ở mức tìm lửa tự nhiên rồi giữ lại, bọn họ hoàn toàn không thể tự mình tạo ra lửa.


Về phần hắn à…


Nếu hỏi hắn có phương pháp gì tạo lửa không, chẳng hạn như chà sát hai thanh gỗ vào nhau để tạo lửa, hay là đánh lửa bằng cách cọ sát dây cung vào gỗ… Vậy thì hắn chỉ cần mở miệng là có ngay cách.


Nhưng vấn đề bây giờ là hắn chưa từng làm qua!

Phương pháp tạo lửa này không hề dễ dàng như người ta tưởng.


Hiện tại bọn họ đang mệt, đói và khát chỉ cần có nước uống là có thể cảm thấy dễ chịu hơn không ít.


Với suy nghĩ đó, Chu Tự nhúng đầu ngón tay vào một ít nước hồ rồi cho vào miệng.


Sau đó hắn cau mày rồi “phì phì” phun ra.


"Quả nhiên là mặn.

"

Sau khi bước đến nơi này, Chu Tự nhận thấy xung quanh hồ có một vòng tròn giống như vành đai muối nên đã đoán được đây chắc chắn là hồ nước mặn.


Bây giờ suy đoán đã được xác nhận, tâm trạng hiện tại của hắn thực sự có hơi không biết hình dung ra sao.


Cơ thể con người cần muối, đương nhiên muối rất quan trọng, nhưng vấn đề là bây giờ hắn lại càng cần nước ngọt hơn!

Cả đường đi này hắn khát đến nỗi cổ họng sắp bốc khói.


Trong lúc đó, nhìn phản ứng của Chu Tự, những thành viên bộ tộc xung quanh cũng nhận ra có thể nước có vấn đề.


Nhưng nhiều người trong số bọn họ vẫn đưa mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ trong vắt, rõ ràng là không thể kìm nén được cảm giác muốn uống nước.


Chu Tự bình tĩnh đứng dậy sau khi nhìn thấy cảnh tượng này.


- - Ta xác nhận với các ngươi là nước này không được uống, càng uống sẽ càng khát.


Nhưng ta cũng thấy rất nhiều người vẫn muốn uống nên ta cho phép các ngươi uống một hớp nhỏ, muốn uống thì đi đi.


Lời này vừa nói ra, rất nhiều người ở đây sốt ruột lao tới bên hồ.


Kết quả là, trong vòng một giây sau khi uống nước hồ, bọn họ đã phun ra ngay tại chỗ, thậm chí một số người còn khó chịu nôn ói.


Cảnh tượng này chắc chắn khiến những người chưa kịp uống nước khiếp sợ.


Trong lúc nhất thời, ánh mắt bọn họ lại nhìn về phía Chu Tự, lòng kính sợ đối với hắn càng tăng cao lên.


Nhưng lúc này Chu Tự không có nhìn bọn họ, lực chú ý của hắn hoàn toàn đổ dồn vào Phi Tước.


Hắn nhìn ra được Phi Tước cũng muốn uống nước, nhưng sau khi nói với hắn nước này không thể uống được, Phi Tước hiển nhiên đã từ bỏ ý định.


Xét theo biểu hiện lúc này, Phi Tước là ứng cử viên phù hợp hơn để trở thành hầu cận thân thiết của hắn.


Còn Đại Sơn…

Vẫn phải quan sát thêm nữa.


Với suy nghĩ này, ánh mắt của Chu Tự lại rơi vào các thành viên trong bộ tộc.


Khi hắn mới đến, đối mặt với những người nguyên thủy, chỉ là muốn ngăn cản bọn họ, khiến bọn họ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của hắn là không thực tế.


Khi cần thiết, cũng phải để bọn họ chịu đau khổ một cách thích đáng, chẳng hạn như bây giờ.


Phản ứng của những người này chắc chắn đã chứng minh sự đúng đắn của hắn.


Vô hình chung, uy tín của hắn được tích lũy lên.



Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời lúc nào cũng xám xịt, khiến hắn không thể phán đoán thời gian hiện tại một cách chính xác.


Nhưng tính ra thời gian từ khi xuyên qua đến nay, có lẽ cũng không còn sớm nữa.


“Việc rời khỏi đây bây giờ, đi tìm một địa điểm dựng trại mới là điều không thực tế, quan trọng nhất là không có nước cũng không đủ thức ăn, còn không có phương hướng và mục tiêu rõ ràng, tìm kiếm vô định là việc làm ngu ngốc.



“Dưới tiền đề này, mặc dù nước trong hồ muối này không thể uống trực tiếp, nhưng sau khi chưng cất đơn giản, vẫn có thể đồng thời thu được nước ngọt và muối, chỉ cần tốn thêm một chút công sức.



“Vị trí địa lý này… Rừng đen mặc dù trông hình thù kỳ quái, nhưng có lẽ dùng gỗ được, có thể dựng trại nằm ngay giữa rừng đen và hồ muối, ở mức nào đó thì cũng tạm được mà.



Nghĩ tới đây, Chu Tự đã đưa ra quyết định.


- Truyền lệnh xuống, chúng ta dựng trại ở đây!

Sau khi ra lệnh, Chu Tự nhanh chóng quay đầu lại nhìn Phi Tước.


- Phi Tước, ngươi dẫn mấy người đến bìa rừng nhặt mấy cành khô mang về…
Nói đến đây, Chu Tự dừng lại.


- Còn côn trùng hay chuột gì đó, cũng tiện tay bắt về luôn, nhưng đừng đi sâu vào rừng một cách hấp tấp.


- Đã hiểu.


Trả lời xong, Phi Tước bắt đầu hành động ngay.


Sau khi nhìn Phi Tước chạy đi, Chu Tự quay lại nhìn Đại Sơn, hỏi Đại Sơn trong tay bọn họ có những đồ dùng hay dụng cụ gì.


Lúc đó bọn họ đã bị tấn công, đều là bỏ của chạy lấy người, bọn họ không có thời gian để mang theo nhiều thứ bên mình.


Nhưng vẫn có một chút.


Trong khi nói chuyện, Đại Sơn tìm thấy một số cái chén có cạnh không đều nhau nhưng bên trong khá tròn, mỗi chiếc có kích thước bằng một chén cơm.



“Cái này trông giống như vỏ của một số loại trái cây, tương tự như quả dừa, nhưng không giống lắm.



Chu Tự vừa nghĩ vừa gõ thử, tiếng “cộc cộc cộc” nhẹ nhàng vang lên.


Một trong số chúng khá lớn, giống như một cái chậu nhỏ.


- Đại Sơn, thứ này có thể nướng trên lửa được không?

Mặc dù không biết tại sao Chu Tự lại hỏi điều này, Đại Sơn vẫn gật đầu.


- Có lẽ được.


Nhận được câu trả lời, hắn lại ngẫm nghĩ, đại khái có chủ ý.


- Dù sao thì chúng ta cứ nhóm lửa trước đã, Đại Sơn ngươi dẫn hai người đi cùng ta để nhặt vài tảng đá.


Hiện tại, nhóm lửa đã trở thành một vấn đề mà bọn họ phải giải quyết, Chu Tự không có kinh nghiệm nên chỉ có thể cắn răng thử.


Đá rất dễ tìm, với sự giúp đỡ của đám người Đại Sơn, Chu Tự đã nhanh chóng chế tạo được một chiếc bếp đá đơn giản.


Trong quá trình này, đầu của Chu Tự vang lên một giọng nói…

[Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng “Chu Tự” đã thành lập doanh trại bộ tộc đầu tiên!]
[Hệ thống nhắc nhở: Ngươi có muốn đặt tên cho doanh trại bộ tộc mới thành lập không?]

Trên đường đi, hắn phải xác nhận quá nhiều thứ, vốn dĩ hắn muốn đợi cho đến khi ổn định cơ bản rồi mới nghiên cứu hệ thống.


Không ngờ rằng hệ thống này lại tự phát triển.


Về vấn đề đặt tên, Chu Tự không chút do dự.


- Vậy gọi là bộ tộc Diêm Hồ đi.


Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận