Vạn Năm, Vạn Năm

Mùng bảy tháng bảy … Trời mưa. Không phải mưa ngâu mà là mưa lớn.

Ta không biết thời điểm này Ngưu Lang Chức Nữ ra đời chưa nữa, nhưng có lẽ dù họ không tồn tại, trời vẫn có thể mưa như một quy luật tất yếu
của thời tiết… Mùa này là mùa mưa bão…

Mà quỳ dưới trời mưa giông buốt giá thực sự không dễ chịu gì. Như ta đây, đang quỳ chịu phạt trước Miếu Nữ Oa.

Đêm qua sau khi đột nhập vào doanh trại của Thanh Long Thánh Quân bị
phát giác, sự việc nhanh chóng được làm ầm ĩ lên khắp cõi Thiên Giới.
Khắp hang cùng ngõ hẻm, kẻ kẻ ra vào bàn tán, mấy ấn phẩm cải bắp kiểu
Lục Giới tân bảng xuất bản ầm ầm, bán chạy như tôm tươi, nội dung nhả ra nuốt vào nhai lại chuyện Diễm Hồ Tiên Tử vì quá yêu mà phát cuồng, lại
lo sợ Thanh Long Thánh Quân thay lòng đổi dạ nên không biết liêm xỉ tiết hạnh, ban đêm vi phạm thiên quy, đột nhập vào quân doanh, muốn dụ dỗ
Thanh Long Thánh Quân “ăn cơm trước kẻng”…. Lần này tiếng xấu của ta còn thêm một tội danh – “dâm dật”. Thanh Long Thánh Quân thêm một phẩm chất tốt – “chính nhân quân tử”.

Tuy nhiên, dư luận lúc nào cũng có nhiều luồng. Cũng có một luồng nhỏ với quan điểm ngược lại. Thanh Long
Thánh Quân dù sao cũng là nhân tài trong vòng mười vạn năm trở lại đây,
công danh lên như diều gặp gió, không hẳn không có ai ghen ghét hắn. Một số kẻ cũng tham gia đơm đặt, Thanh Long Thánh Quân không phải là giữ
danh tiết gì, chẳng qua là “miếng ăn đến miệng mà đớp không được”. Sau
đó thiên hạ bàn tán lý do Thanh Long Thánh Quân liên tiếp muốn trì hoãn
hôn sự với Diễm Hồ Tiên Tử. Phe đối nghịch này cũng dùng những lập luận
vô cùng sắc bén và thuyết phục, đủ sức dìm hàng Thanh Long Thánh Quân,
rằng: Thanh Long Thánh Quân năm xưa tại sao tiếp nhận chỉ hôn của Thiên
Đế, chẳng phải là có tiếp nhận chỉ hôn đó thì mới chắc chắn vị trí
truyền nhân, ngồi lên cái ghế trưởng tộc Thanh Long đó sao? Thứ hai,
Diễm Hồ Tiên Tử tuy tính nết khó chịu thật nhưng nhan sắc cũng thuộc
hàng tốp lục giới. Như trong Lục Giới tân bảng đề cập, gương mặt của
Diễm Diễm tuy không phải diễm lệ xuất chúng nhất nhưng số đo các vòng
lại là tỷ lệ vàng tuyệt đối, nàng lại là em gái Thiên Hậu, xuất thân tứ
đại danh tộc. Thôi thì dù là vì lợi danh đã đành, dù cưới một cô nàng
đỏng đảnh nhưng vẫn là tuyệt thế giai nhân hắn cũng không thua thiệt gì, cùng lắm sau này tìm thêm vài thục nữ khác về làm thê thiếp tâm giao
bầu bạn. Chẳng qua Thanh Long Thánh Quân “lực bất tòng tâm” thôi, bản
tính sĩ diện, liên tiếp xin thoái thác hôn sự là vì không muốn cho thiên hạ thấy, mình bề ngoài mạnh mẽ cường tráng, cao to đồ sộ nhưng bên
trong lại khiêm tốn… Chưa kể đến phe này còn lôi ra dẫn chứng độc ác,
mấy năm gần đây Thanh Long Thánh Quân thường một mình đến Ngũ Hành Sơn
thỉnh thuốc Vạn Hạnh Y Tiên, mặt ngoài nói là xin thuốc cho muội muội…
Nhưng khắp Lục giới đều biết, Vạn Hạnh Y Tiên này y thuật căn bản so với Vô Cực Chân Nhân còn không với tới mép áo, lão ta chỉ nổi danh “Y
Tiên”, vênh váo tự đắc căn bản bởi mấy thứ “Âm Dương hòa hợp tán” , “bổ
thận tráng dương đan” bí truyền…

Hôm nay Thanh Long Thánh Quân bực bội nổi giận, nên trời mới mưa lớn như thế này ~.~

Quỳ dưới mưa chịu phạt, còn phải đọc Nữ Oa Kinh sám hối, thực vẫn có phần oan trái ta không ngờ tới.

Sau khi ta bị phát giác tống ra khỏi doanh trại, Thiên Phi lập tức rót
vào tai Thiên Đế, nói Thiên Hậu quá nuông chiều muội muội, gây ra chuyện tày đình vi phạm Tam tòng tứ đức, tam cương ngũ thường. Chưa kể đến tội danh xâm nhập vào doanh trại Đại quân là một tội vô cùng nghiêm trọng…
Nàng kêu phải xử phạt làm gương, nếu không thì tiết hạnh của giai cấp
tiên nữ, tiên tử Thiên Giới bị ta làm ô uế hết. Thiên Hậu cùng nàng đấu
khẩu bảy bảy bốn chín hiệp, sau đó Hoa Thiên Phi vì lợi thế cái bụng đã
thắng thế, Thiên Hậu ném cho nàng và Thiên Đế một ánh mắt như chảo lửa
Hỏa Diệm Cốc rồi nhấc đuôi áo rời khỏi Đại Điện.

Chung cuộc, ta phải quỳ trước miếu Nữ Oa thần sám hối, đọc kinh, tự lĩnh ngộ lại đạo hạnh của nữ giới.

Có một điều an ủi rất lớn, khi bạn chịu phạt, có một người cũng chịu phạt như bạn thì sẽ không thấy tủi thân…

Chính là lúc này, quỳ trước miếu Nữ Oa cùng ta đây, là Vô Cực Chân Nhân thanh đạm mà u sầu.

Lúc Thiên Hậu và Thiên Phi còn cãi nhau sắp sang hồi kết, Vô Cực Chân Nhân
có đứng ra trước Thiên Đế, bộ dạng vô cùng đau khổ bất hạnh nói một câu
rất dài và đậm chất học thuyết, đại thể là : Tôn sư ví như phụ mẫu, phụ
mẫu ta đã mất, Thiên Hậu bận trăm công nghìn việc không thể để mắt đến,
thân làm sư phụ như y mà không quản giáo được môn đồ, thực hổ thẹn với
lương tâm, hổ thẹn với tổ tông Huyền Đạo Thần Giáo, hổ thẹn với Thiên
Đế, cho nên việc vi phạm luân lý đạo đức ta gây ra hôm nay, y cũng có
tội lớn, nên nếu Thiên Đế và Thiên Phi có tuyên phạt, y cũng xin lĩnh
phạt tương đương…

Ta biết y quảng đại bác ái, muốn cứu vớt ta,
muốn dùng vị thế của mình lấy cớ miễn hay giảm tội cho ta…. Tiếc thay sư phụ ơi là sư phụ, Ba mươi vạn năm đạo hạnh của người cũng không sánh
nổi cục thịt đeo trên bụng Hoa Thiên Phi…

Ta nhìn sang bên
trái, Vô Cực Chân Nhân quỳ song song với ta, bộ dáng nghiêm túc tuyệt
đối, không như ta nãy giờ hết lắc người qua trái lại qua phải, nhấp nhổm không yên, thỉnh thoảng lại lén duỗi chân, kinh thư đọc câu được câu
chăng, chung quy trời mưa cũng làm mục nát cuốn Nữ Oa Kinh trước mặt
rồi…

Vô Cực Chân Nhân một thân thon dài, tóc màu lam thấm nước
bết lại trên gương mặt thanh tú, từng lọn từng lọn phủ trên y phục trắng tinh không lấm bụi trần, y nhắm khẽ đôi mắt thường ngày u tịch. Lông mi mắt cũng rất dài, đường nét gương mặt thanh tú hoàn hảo đến chi tiết,
không hổ danh đệ nhất mỹ nam lục giới một thời…

Ta mải nhìn
giọt nước mưa trong suốt chảy từ trán Vô Cực Chân Nhân xuống sống mũi,
thấm qua đôi môi tĩnh lặng rồi nhỏ xuống cằm… Giọt nước lưu luyến gương
mặt tuyệt thế kinh thiên nhưng vẫn không cưỡng nổi trọng lực, đau khổ
rớt cái “tách” rồi tan dưới mặt đất… Trong đầu ta liên tưởng đến một vài ý tưởng thời trang kết hợp giữa “mỹ nam đẹp như hoa” , “nước” và “số
mệnh”…

Ánh mắt soi mói bất kính của ta có lẽ đủ để người có đạo hạnh cao thâm như y không nhìn cũng cảm nhận được, Vô Cực Chân Nhân nhẹ nhàng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của ta:

- Đồ nhi, đọc tiếp đi…

Hai chữ “đồ nhi” của y khiến ta thoáng ngỡ ngàng giật mình rồi thở dài. A ha, thì ra sau sự việc vi phạm nghiêm trọng đạo đức luân lý, không
biết xấu hổ câu dẫn nam nhân của ta, ngay cả Vô Cực Chân Nhân cũng đã
cảnh giác với ta. Hai chữ đồ nhi kia có phải y khéo léo nhắc nhở ta biết giữ ranh giới, đạo nghĩa sư đồ… không nên tơ tưởng đến y không?

- Kinh đã ướt hỏng rồi sư phụ… – Ta vỗ vỗ cuốn sách xuống mặt đất,
thoạt trông là vẩy nước nhưng thực chất lại càng làm nó nát bươm hơn –
Hơn nữa, mưa thấm vào người lạnh quá, ta cũng không có khí lực mà đọc
đâu…. Ách xì !

Ta cố tình hắt xì hơi một cái, nhưng quả thật
dầm mưa lâu lạnh thật, cho dù là thân thể của tiên nhân nhưng với một kẻ mất hết linh lực như ta, sức chịu đựng cũng không hơn mấy phàm nhân.

Vô Cực Chân Nhân mở ra đôi mắt, thăm thẳm sâu như đáy cốc, vời vợi như trời đêm…

- Sư phụ dù là đích thân đến giám sát hay sám hối cùng ta, ta đều vô
cùng cảm kích… nhưng tội chi phải đày đọa mình dưới trời mưa như thế –
Ta nhoẻn miệng cười, giọng điệu tôn kính chân thành – Sư phụ tuổi tác đã cao, không nên để âm hàn thấm vào ngọc thể, đệ tử thấy sư phụ nên về
nghỉ ngơi trước đi!

Miếu này thanh vắng tĩnh mịch không có ai, đợi y về rồi ta sẽ vào trong miếu đốt lửa sưởi ấm, ngủ một giấc cho sướng. ~>~

Nào ngờ, Vô Cực Chân Nhân kia một chút cũng không nhúc nhích, trái lại
còn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng một vài giây thì chậm rãi lên tiếng:

- Đồ nhi, nhắm mắt lại… thả lỏng tinh thần… ban đầu ngưng khí tại Đan Điền…

Hả? Vô Cực Chân Nhân muốn hướng dẫn ta luyện khí công, pháp thuật ngay
tại đây? Oh, nhìn y xem, lúc nãy mưa còn thấm vào người, bây giờ lại
thấy thân ảnh y như trong suốt kì diệu, nước mưa xuyên qua, không hề
thấm ướt…

Thật là kỳ diệu, nếu có thể lập tức học được thuật pháp có ích này thì ta cũng muốn học. Chỉ là…

- Sư phụ… – Giọng ta có khuynh hướng mè nheo – Nhưng mà… sơ đồ huyệt
đạo căn bản người chỉ dạy cho ta, ta còn không có thuộc… – Cuối cùng là
kết thúc bằng một nụ cười trừ đau khổ, giống như là vạn bất đắc dĩ.

Vô Cực Chân Nhân thở ra, tiếng thở dài não nề, dường như phản ánh tất cả sự u buồn bất lực vì môn đồ ta đây.

Rốt cuộc y cũng đứng lên, ta nghĩ là y bỏ đi, không ngờ y bước ra phía
đằng sau ta, chậm rãi quỳ xuống. Khoảng cách khá gần, ta nghe được tiếng trái tim đập đều đều trong lồng ngực y.

Hai bàn tay thon dài
của y nhẹ nhàng vén những lọn tóc lòa xòa trên trán ta gọn ra sau, ngón
tay trỏ hợp với ngón tay giữa, từ hai bên thái dương của ta truyền đến
một luồng chân khí kì lạ. Chân khí truyền vào người, đầu tiên là ngưng
tụ tại Đan Điền ( ta biết mỗi vị trí cái đó ) Sau đó luồng chân khí bắt
đầu di chuyển khắp người ta. Ban đầu là theo mạch máu về tim, sau đó lại theo máu lan đi khắp cơ thể theo một trình tự.

- Ghi nhớ trình tự chân khí lưu chuyển trong người ngươi, sau này dù không thuộc tên
huyệt đạo cũng có thể nhớ cách vận khí theo bản năng… – Vô Cực Chân Nhân bên tai ta nói.

Ta cảm thấy thân thể đang lạnh lẽo bỗng thần
kì ấm áp trở lại, những giọt nước mưa cũng không còn thấm vào người ta
nữa. Oa, kì diệu! Quả nhiên tu tiên dù rất phức tạp nhưng cũng không phí hoài…

Vì quá cao hứng, ta vui vẻ há miệng cười, ngoảnh đầu ra sau, vô tư mà reo lên:

- Lợi hại quá, sư phụ!

Lúc cổ quay lại phía sau, vì quá vô tư mà không để ý, khiến cho gương
mặt ta vừa vặn ngẩng lên, chóp mũi chạm với cằm y, khoảng cách rất sát,
ta còn thấy gương mặt mình in trọn vẹn trong đôi đồng tử màu đen thẳm
man mác đạm sầu đó…

- A… ! Xin lỗi sư phụ! – Ta tự giác cúi đầu thấp xuống.

Ánh mắt Vô Cực Chân Nhân còn chút ngỡ ngàng, trong khoảnh khắc đôi mắt
như ánh lên một chút tinh quang, không phải là ánh sao lấp lánh rực rỡ,
chỉ là chút ánh sáng suy yếu, giống như một ngôi sao sắp tàn lụi cố sáng lên một chút, một chút rồi chìm vào tuyệt vọng…

Vô Cực Chân
Nhân hay u uẩn, u uẩn khiến cho người khác nhìn vào cũng động tâm suy
tư, hoặc ngay cả hoa cỏ thấy y cũng phải thấm buồn…. Chính vì thế mà mỗi nghi vô tình chạm phải ánh mắt y, ta tất yếu liên tưởng đến những hình
ảnh sầu não như thế…

- Không sao…! – Vô Cực Chân Nhân nói, y nhắm mắt, hơi nhíu mày, dường như có chút khó chịu trong người.

Y nhanh chóng đứng dậy, lại vận khí điều hòa. Haiz, chẳng hay truyền
cho ta một chút chân khí mà y cũng hao tổn như vậy? Vô Cực Chân Nhân
đúng là có tuổi rồi, có tuổi rồi…

Vô Cực Chân Nhân điều khí
xong lại trở nên hồng hào, bộ dạng khôi phục vẻ bàng quan tĩnh tại như
cũ, y lại quỳ xuống bên trái, song song với ta.

- Nếu đã không lo lạnh, mau tiếp tục đọc kinh…

- Sư phụ, ta không muốn đọc Nữ Oa Kinh này nữa, ta muốn học Đạo kinh của sư phụ, cái nào khiến ta có thể trở nên hữu dụng ấy!

Ta phát hiện ra một đặc điểm tốt nữa của Vô Cực Chân Nhân, không những
quảng đại bác ái mà còn rất hiền hậu, rất dễ đạt được thương thuyết, quả nhiên là bậc Thánh nhân không so đo chấp vặt. Sau khi ta nói không muốn đọc Nữ Oa kinh, y liền lập tức đọc Đạo kinh chỉ dạy cho ta. Nhưng không như ta mong đợi, không phải phương pháp luyện cấp tốc trở thành thần
tiên, mà vẫn là Đạo học căn bản, đậm chất giáo điều…

“Duy nhất
năng tồn tinh, duy tinh năng tập thần. Nhất giả hà dã? Thành cơ thị dĩ.
Nhất chi tinh thông, thần cố tự toàn, hữu thần cố tự toàn, hữu tinh nhi
hậu thần tùng chi dã. Duy thiên hạ chi chí tinh, năng vi thiên hạ chi
chí thần, bão nhất nhi dĩ, thánh nhân tận thử hĩ. Nhất nhi bất biến giả, tắc thậm chân chi tinh nội bảo nhi bất đãng…”

( Chỉ khi nào ta có Một thì mới bảo tồn được tinh. Chỉ khi nào ta có tinh thì mới tập
trung được thần. Một là gì? Đó là sự tiếp cận được chân tâm. Thông hiểu
được Một thì thần kiên cố và tự bảo toàn. Nói có thần kiên cố và tự bảo
toàn tức là nói phải có tinh rồi sau thần mới kiên cố. Chỉ khi nào người ta có chí tinh thì mới có thể có chí thần, tức là việc ôm giữ Một đã
thành. Thánh nhân nhờ đã giữ Một mà thành thánh nhân. Một không thay
đổi, thì cái tinh rất chân thuần sẽ được bảo tồn bên trong và sẽ không
phóng túng tiết lậu ra ngoài – Đạo Đức Chân kinh)

Giọng Vô Cực
Chân Nhân đúng là ôn nhu đều đều như suối chảy mà, thật khiến người ta
dễ dàng đi vào mộng đẹp… Cái này quả thật buồn ngủ hơn nhiều so với lịch sử lục giới, ta không cố được. Chẳng biết khi sư phụ đọc đến câu thứ
bao nhiêu thì hai mắt ta đã dán keo lại với nhau.

Mộng đẹp ~ Ta đang đến….

Rốt cuộc là ta lim dim, thân thể ngả nghiêng, không biết là ngã về bên phải hay bên trái nữa…

Những ngày sau đó, Thiên Hậu tỷ tỷ thường giam mình trong tẩm cung,
không bước ra ngoài cũng không gặp bất cứ ai ngoại trừ một vài lần thăm
hỏi qua tình trạng của ta. Thiên Giới đồn đại Thiên Hậu vì thất thế mà
sầu não sinh bệnh, lắm kẻ trước đây ở phe Hậu bây giờ lại lo cho tương
lai của mình, chuyển sang ton hót, chạy sang cung điện của Hoa Thiên Phi chúc tụng, quà cáp…

Mấy tiểu tiên, nô tỳ của tỷ tỷ đôi khi lại đứng bên nàng ca thán, nhưng lần này Thiên Hậu chỉ lặng lẽ uống trà.

Ta cho rằng Thiên Hậu sẽ không bỏ cuộc sớm thế. Haiz, ai bảo thần tiên
không có phiền muộn, không có tranh giành, không có thủ đoạn?

Chỉ là, ta ở chốn này không có tham vọng với bất cứ cái gì, không muốn
giành lấy cái gì… chỉ duy nhất ý niệm có thể an toàn trở về thế kỉ 21
hiện đại…

Mấy ngày nay, ngoài chuyện đến lớp học của Vô Cực
Chân Nhân gắng tiếp thu tinh hoa kiến thức, bắt đầu học lại pháp thuật…
thì ta đều tranh thủ chạy đến Tàng Kinh Các nghiên cứu, tra tìm xem có
cái gì viết đến chuyện xuyên qua thời không hay bùa chú hình hoa mạn
châu sa không? Cả một tháp sách bảy tầng được ví như “biểu tượng tri
thức” của Thiên Giới không dễ gì lục tìm trong ngày một ngày hai. Cả
tháng trời mà ta vẫn loanh quanh ở một góc tầng một ~.~

Còn một chuyện đau lòng khác, đó là ta đã thỉnh giáo qua Thiên Hậu xem nàng có
biết hoa mạn châu sa trên ngực ta là gì không? Tiếc thay sau khi cởi áo
cho nàng xem, ta ngộ ra ngoài ta ra thì bất cứ ai cũng không nhìn thấy
bông hoa mạn châu sa nào cả. Thiên Hậu tưởng ta còn có vấn đề vì trí
não…

Xem ra không ai trông thấy, không thể hỏi được ai, ta đành tự lo cho bản thân mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui