Vạn Năm

"Vì ta muốn bảo vệ nàng, còn có.... con của chúng ta". Thừa Mạc nói, lời cuối ẩn chút hơi thở ám muội.
Tử Lan mỉm cười trong bóng tối, nàng dụi đầu vài ngực hắn đáp: "Nếu vậy thì việc gì phải băn khoăn, đại trượng phu cứ phóng tay hào sảng mà làm, đừng tự hỏi để rồi phiền muộn, đừng mua dây buộc mình. Ta lúc nào cũng bên cạnh chàng, dù là đầm rồng hang hổ." Lời nàng nhẹ nhàng buông ra nhưng đánh thật sâu vào tâm hắn.
Thừa Mạc yêu thương hôn lên trán nàng, nhẹ nhàng than: "Có nàng thật tốt".
Tử Lan khúc khích cười: "Chàng đây là làm sao? Lo lắng?".
Thừa Mạc đáp: "Ta chỉ thấy gặp được nàng là điều may mắn nhất".
Nương theo ánh trăng nhập nhoè ngoài cửa sổ không đủ để Tử Lan nhìn thấy nét mặt Thừa Mạc. Nàng dùng tay khắc hoạ khuôn mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Mạc, ta yêu chàng".
Giọng nói u linh của nàng trong đêm làm cho tim hắn run lên, hắn chính xác đặt một nụ hôn lên môi nàng, thiên ngôn vạn ngữ hoá thành ôn nhu, lưu luyến, ngọt ngào.
"Thực ngọt". Giọng Thừa Mạc khàn khànđầy quyến rũ, kèm theo là tiếng cười rất khẽ.
"Chàng.... vô lại". Tử Lan đánh yêu hắn một cái. "Ngủ đi".
"Ừ". Thừa Mạc ậm ừ rồi lại thêm một lần nữa lần tìm đến môi nàng, chậm rãi khơi lên từng chút nhiệt tình của nàng.
Sáng hôm sau, Tử Lan thức dậy tương đối trễ, người bên cạnh đã dậy, hắn đang dặn dò Tử Y đem thức ăn lên. Thừa Mạc nghe tiếng động từ phía sau thì gật đầu cho Tử Y đi ra, tiến lại gần Tử Lan. Tử Lan tựa vào thành giường, mái tóc dài xoã một bên vai, con ngươi hắc bạch phân minh nhìn hắn có ý trách móc nhè nhẹ, người này thật không bao giờ biết đủ, Tử Lan oán thầm.
"Dậy ăn sáng thôi". Thừa Mạc ý cười thư sướng bên môi nói.
Tử Lan không nói, chỉ lườm hắn một cái rồi vươn tay bắt hắn ôm dậy đặt lên chiếc ghế gần chậu rửa mặt. Thừa Mạc lấy một chiếc áo choàng phủ lên người nàng. Mất khoảng nửa canh giờ dùng điểm tâm và chuẩn bị, lúc Tử Lan và Thừa Mạc đến nơi tổ chức đại hội thì mọi người đã đến khá đông. Tử Lan chỉ dẫn Bạch Dạ và Tử Y đi theo. Nàng đưa thiệp mời cho gia nhân của Bích Kiếm sơn trang. Họ cẩn thận dẫn nàng và Thừa Mạc lên đài cao. Nơi đây được bố trí như một đấu trường, ở giữa là sàn đấu, hướng chính đông có một đài cao với những hàng ghế sang trọng dành cho những người có uy vọng trong giang hồ, xung quanh sẽ là chỗ ngồi cho khán giả muốn đến xem. Dựa theo thực lực, Tử Lan và Thừa Mạc ngồi hàng thứ hai từ trên đếm xuống, chỉ sau hàng ghế của tứ đại danh môn và Bích Kiếm sơn trang. Sư phụ và sư nương nàng đã đến trước. Vô Hà Tuyết thu liễm tính tình, ngồi bên cạnh Lam Trì, vô tình lộ ra khí thế ngạo ngễ. Tử Lan và Thừa Mạc một thân bạch trang cao nhã xuất trần. Trên mặt Tử Lan mang một mặt nạ ngọc hình con bướm che khuất một nửa dung nhan, Thừa Mạc cũng có một mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt. Họ vẫn không muốn người khác biết chân diện mục.
Những người khác thấy hai nhân vật mới tiến đến thì tập trung nhìn. Mặt nạ bạc là đại diện cho Ngân Diện Tu La của Đoạt Mệnh lâu. Còn người bên cạnh thì không có người biết, chỉ đến khi Tử Lan chào hỏi Vô Hà Tuyết người ta mới biết Tử Lan là đệ tử Vô Hà Tuyết, tân cung chủ Linh U Cung. Sau chừng hai khắc, Tiêu Vĩ đã đứng giữa sàn đấu, dùng nội lực nói: "Bích Kiếm sơn trang hân hạnh chào đón các vị tới đây hôm nay, lí do lần này tại hạ tổ chức lần đại hội này là vì ba lý do, thứ nhất là tạo điều kiện cho mọi người có dịp cọ xát với nhau, đồng thời tuyển người cho nhóm cận vệ cho nhóm nguyên lão. Thứ hai là tại hạ vô tình có được Huyết Ảnh Kiếm Phổ đã thất truyền của Huyết Ảnh Môn trước đây, nếu người nào thắng được đại hội lần này, Huyết Ảnh Kiếm Phổ sẽ là của người đó. Thứ ba là tại hạ cũng có chút lòng riêng, muốn kén rể cho đứa con gái bất hiếu nhà ta. Sau đây sẽ là cách thức đấu, mong mọi người chú ý lắng nghe”.
“Mạc”. Tử Lan nhỏ tiếng bên tai hắn. “Chàng giải thích cho ta một chút được không, có một số chỗ ta chưa rõ lắm”.
Thừa Mạc cười nhẹ. Tử Lan mang tiếng là cung chủ Linh U Cung nhưng chưa từng để tâm vào tin tức trên giang hồ. “Võ lâm bên cạnh Minh chủ còn có một nhóm nguyên lão, nàng có thể thấy họ ngồi bên trên, điều này là tránh cho Minh chủ lộng quyền, nguyên lão được lập ra để cân bằng thế lực cũng như giải quyết những vấn đề lớn. Nhóm nguyên lão này mặc dù võ công cao nhưng cần một nhóm những người bảo vệ gọi là đội cận vệ. Đội cận vệ này khả năng cao là sẽ được truyền thụ võ công tử nguyên lão, vì vậy rất nhiều người muốn tham gia. Tuy nhiên yêu cầu nhóm này rất khắt khe, bên cạnh đó nhóm nguyên lão này vốn đã có sẵn đệ tử trong môn phái đi theo nên đội cận vệ này bên cạnh chức năng bảo vệ còn có mục đích là giúp họ giữ liên lạc cũng như là một cách để Minh chủ giám sát ngầm nguyên lão. Nhìn chung là giám sát qua lại nhau thôi”. Thừa Mạc mỉm cười giải đáp, sau đó lại hỏi Tử Lan. “Nhưng sao Tiêu Vĩ lại có được bộ kiếm phổ đó? Chẳng phải sư tẩu nàng là truyền nhân của Huyết Ảnh Môn sao?”
“Theo sư tẩu nói thì Huyết Ảnh Kiếm Phổ này bị thất lạc trong lần diệt môn đó, lúc đó tẩu ấy còn khá nhỏ nên cũng chưa luyện được”. Tử Lan khẽ đáp.
Thừa Mạc gật gù. “Nhưng mà Huyết Ảnh Kiếm Phổ bị đem rêu rao như vậy, sư tẩu nàng không sao chứ?”.
Tử Lan hơi liếc nhìn sư tẩu, thấy thần sắc nàng ấy vẫn bình thường thì đáp. “Không biết, theo ta thấy thì sư tẩu khá bình tĩnh, nhưng mà vật phải hoàn chủ cũ mới phải đạo đúng không?”.
“Cung chủ mà ra tay thì có hơi…”. Tử Y bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Mặc dù là Cung chủ nhưng trong võ lâm cũng chỉ là người mới chưa có danh tiếng thôi”. Tử Lan mỉm cười đầy toan tính. “Nhân tiện xây dựng danh tiếng, vậy mới có càng nhiều khách hàng tới Huyết Tích lâu mà đặt hàng chứ”.
Thừa Mạc nghe vậy thì mỉm cười đầy cưng chiều, hắn khá thích suy nghĩ này của nàng, xem ra việc đến đại hội này để làm gì nàng đã tính toán trước hết rồi. “Như vậy cũng tốt”. Thừa Mạc nhẹ giọng nói, đưa một quả vải được bóc sạch sẽ cho nàng.
Tử Lan mỉm cười, để lộ một má lúm đồng tiền rất nhẹ bên má phải. Khi trên này đang nói chuyện thì ở dưới Tiêu Vĩ đã giải thích xong. Tất cả đều có quyền ghi danh, sau đó sẽ chia thành bốn nhóm. Quyết định thắng thua bằng cách so tài trực tiếp. Một vài người nếu có thể thông qua nguyên lão chấp thuận sẽ được vào thẳng vòng hai. Vòng hai sẽ bao gồm những người đừng đầu bốn nhóm thi đấu, cùng với một vài người được nguyên lão quyết định. Chia cặp đấu loại trực tiếp, cuối cùng sẽ tuyển ra bốn người vào vòng ba, bốn người này sẽ là thành viên đội cận vệ, và sẽ tranh tài ở vòng cuối, người nào đứng nhất sẽ có được Huyết Ảnh Kiếm Phổ.
Tử Lan để cho Tử Y đi ghi danh, đồng thời nhờ sư phụ nàng nói một tiếng với hội đồng Nguyên lão, Tử Lan nghiễm nhiên được vào vòng hai. Bên cạnh Tử Lan còn có ba người nữa là Trần Thành, Liễu Khách cùng với một người nữ tên là Lưu Linh Đan. Hai người kia một người là Tiêu Diêu công tử, một người là Vô Hàn công tử đại danh đỉnh đỉnh nên vào vòng trong không có gì lạ. Riêng chỉ có Lưu Linh Đan là một cái tên không mấy nổi tiếng lại được vào vòng trong không khỏi khiến nhiều người suy nghĩ, lại càng mong đến lúc người này thể hiện năng lực.
Theo như lịch, đại hội sẽ nghỉ hai ngày, một ngày để đăng kí và chia nhóm, một ngày sẽ dành cho Bích Kiếm sơn trang quyết định cặp đấu bằng cách bốc thăm. Theo như dự kiến, vòng một sẽ diễn ra trong vòng ba ngày, người tham dự sau khi trải qua vòng một được nghỉ ngơi một ngày rồi tiếp tục chiến đấu hai ngày của vòng hai. Tiếp theo còn bốn người sẽ được nghỉ ngơi hai ngày rồi diễn ra vòng cuối cùng chọn người mạnh nhất.
Ba ngày đầu tiên Tử Lan không phải tham gia đại hội, tuy nhiên ngày cuối cùng nàng có ghé qua đại hội, nàng muốn biết những người trong nhóm này có ai có tài năng vượt trội không. Trong nhóm người cuối cùng có hai người làm nàng chú ý. Một người có khả năng dung kiếm rất điêu luyện, hơn nữa bộ chiêu thức tương đối lạ mắt, hơn nữa nội công lại thâm sâu không lường được, người này tên là Nhậm Vân Tường. Người nữa là một nữ nhân, một nữ nhân đẹp tuyệt trần, thường mặc đồ trắng nên người khác hay gọi nàng ta là Phiêu Diêu Tiên Tử. Không ai biết nàng ta tên gì, đến từ đâu, chỉ biết võ công cực kì cao thâm, khuôn mặt lạnh lùng như trích tiên. Nếu Tử Lan giống như một đóa hoa anh túc nở trong vườn trúc thanh lãnh thì nàng kia là một đóa tuyết liên cao quý, xuất trần. Tử Lan làm người khác cảm thấy say đắm nên dù biết là độc dược cũng muốn nhứng chàm, còn nàng ta lại cho người khác cảm giác e dè cùng kính ngưỡng.
“Ta cảm thấy nghi ngờ than phận hai người này, cho người đi điều tra đi”. Tử Lan nói với khoảng không, từ phía sau lưng có người đáp lời: “Thuộc hạ tuân mệnh”
***
Thấm thoắt đã đến ngày nàng lên sàn đấu. Hôm đó Tử Lan mặc một bộ y phục đỏ như lửa, mái tóc được vấn một cách hết sức đơn giản, cố định bằng một cây trâm bằng bạch ngọc, mang mặt nạ. Nhìn nàng vô cùng nổi bật nhưng cũng cực kì bí hiểm. Tiến lên rút thăm, nàng đấu ngay buổi chiều, gặp phải Lưu Linh Đan. Tử Lan nhếch môi cười, chầm chậm đi về phía Thừa Mạc, nàng nhìn thấy đối thủ của mình đang nhìn Thừa Mạc với ánh mắt nóng rực, nàng không thích chuyện đó chút nào. Thân phận người này nàng cũng đã tra ra, là cháu gái của một trong số những nguyên lão. Tử Lan nắm tay hắn lên khán đài ngồi. Trận chiến đầu tiên là của Nhậm Vân Tường và Liễu Khách.
“Chàng nghĩ ai sẽ thắng?”. Tử Lan hỏi Thừa Mạc.
“Nhậm Vân Tường”. Thừa Mạc trả lời.
“Lần này hẳn là Thiên Kỳ lâu sẽ kiếm được không ít”. Tử Lan nhếch mép cười, mấy ngày này Thiên Kỳ lâu vẫn làm ăn phát đạt nhờ việc lập sòng cá độ những trận đấu. Những ngày vừa rồi còn ít người chơi nhưng vòng này quan trọng như vậy hẳn là sẽ nhiều người chơi. “Chàng đang nghĩ gì vậy?”. Tử Lan cảm nhận được tầm mắt của Lưu Linh Đan ngồi phía sau lưng, nàng quay sang thấy Thừa Mạc đang đăm chiêu suy nghĩ thì cất tiếng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui