Vạn Năng Bảo Bảo

Quan Chính về đến nhà liền đem Bảo Bảo vào phòng ngủ, phát hỏa đem Bảo Bảo đặt lên giường, thấy mình bị nam nhân tức giận mà đặt lên giường Bảo Bảo cũng chỉ trợn mắt nhìn đối phương.

“Bảo Bảo, ngươi biết hôm nay mình là sai gì không?”

“Ta cái gì cũng không có làm, ta chính là cứu ngươi khỏi tay bổn nữ nhân kia, ngươi hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng.”

“Ngươi…….”

Quan Chính không thể nói gì, bắt đầu suy nghĩ có nên hay không giáo huấn Bảo Bảo một chút.

Quan Chính ôm lấy Bảo Bảo đặt lên trên gối, đi tới bên người y, định đánh xuống mông y để giáo huần y một chút, chỉ thấy bàn tay Quan Chính nâng cao lên đến khi gần đến cái mông nhỏ nhắn đó thì ngừng lại.

Nói thật Quan Chính có chút do dự, đã không nói cho Bảo Bảo mình đi thân cận, khi Bảo Bảo đến công ty hắn làm việc mới phát hiện hắn nói dối nhất định trong lòng y bị tổn thương, mới có thể nói dối làm cho hắn khó xử, lại nói tiếp hắn cũng có điểm sai, nhưng chuyện hôm nay đã dọa bao nhiêu người về sau hắn không còn dám đi quán cà phê đó nữa.

Bảo Bảo nằm yên chờ bàn tay kia hạ xuống, qua mốt lâu cũng không có cảm giác đau, y biết Quan Chính đang do dự.

Bảo Bảo hấp hấp cái mũi làm khúc dọa đầu, sau đó bắt đầu khóc rống lên.

“Ta biết ngày mai chính là ngày cuối tuần nên cố ý làm bốn món mặn cùng một món canh chờ ngươi trở về, nhưng ngươi chỉ một cuộc điện thoại lại nói tăng ca, ta sợ ngươi đói nên đã đi xe lên công ty đưa cơm cho ngươi, nhưng lại phát hiện ngươi gạt ta, ta lúc ấy tức giận nên mới có thể nói ra những lời như thế, Bảo Bảo biết nói dối là không đúng, ta quản chuyện của ngươi, ta là vì cái gì?. Nương tử trước đây của ngươi mang ta đến đây làm gánh nặng cho ngươi, thời điểm mụ mụ chết đáng ra ta nên vào cô nhi viện, ngươi hảo tâm phải biết ta nghe lời là để cảm ơn ngươi, ta chọc giận ngươi, ngươi không vui ta sẽ bị đánh, bị vứt bỏ! Ô ô~~!!”

Bảo Bảo càng nói càng thảm, Quan Chính nghe vậy nghĩ tâm địa của mình có phải hay không rất xấu.

Nhìn Bảo Bảo ngày khóc càng lớn, Quan Chính vội vàng ôm lấy thân thể y, dùng lực nhẹ vỗ về y.

“Cục cưng, đừng khóc. Ta sẽ không không cần ngươi, sẽ không đem ngươi vào cô nhi viện, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, ta sẽ không đánh ngươi, ngươi xem vừa rồi nói đánh ngươi, ta chính là chưa hạ thủ a, Bảo Bảo ngoan, đừng khóc”

“Ngươi nói thật sao?”

“Ta thề, chính là thật.”

“Tốt lắm ngéo tay!”

Bảo Bảo còn thật sự cùng Quan Chính vương ngón tay nhỏ bé ngéo tay thề, tiểu cục cưng cũng đã thành công lừa Quan Chính đối với mình hứa hẹn.

Qua một hồi lâu, Bảo Bảo cùng Quan Chính đến bên bàn ăn, trên bàn cũng chỉ còn một ít thức ăn, Bảo Bảo lấy thức ăn ra, sau đó nhét đôi đũa vào tay Quan Chính.

“Phần của ngươi ta đã đem tới công ty cho ngươi, không thấy ngươi ở đó ta đã tặng cho người khác rồi, đây là ta làm cho ta, ngươi có vẻ vất vả, ngươi ăn trước đi, ta làm cái khác.”

Có một hài tử hiểu biết như thế, Quan Chính cảm động đến muốn khóc, vì thế đem Bảo Bảo ôm lên trên đùi mình.

“Không cần phiền toái, cùng nhau ăn luôn là tốt rồi.”

Quan Chính yên lặng ăn cơm, Bảo Bảo đột nhiên nhảy xuống chạy vào phòng bếp lấy cho hắn một lon bia ướp lạnh. Quan Chính nhận lấy, thuận tay sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của Bảo Bảo.

Bảo Bảo vui vẻ đối với hắn cười cười, ngay thời điểm ấm áp này, Bảo Bảo quay đầu lại nhìn Quan Chính thoải mái uống rượu và ăn cơm.

Đột nhiên có một vấn đề.

“Ngươi vội vã thân cận tìm nữ nhân, có phải hay không là do cái chuyện Điệp Phiến kia?”

Hoàn

===========================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui