Vạn Ngô Chi Linh

Một hàng mười lăm người nhân phân biệt cưỡi bảy chiếc mã xa, học viên tham gia thanh niên tổ tỷ thí phân ngồi tam chiếc, đạo sư Tùng Dương học viện hai chiếc, ma pháp sư hoàng thất phái hai chiếc, bảy xa phu do hộ vệ đảm nhiệm ngồi trước mã xa đánh xe.

Trải qua một ngày lộ trình, bốn chiếc mã xa rốt cục tới ngoại thành Tùng Dương, lúc này mã xa chậm lại tốc độ, Linh ngồi bên trong nhận thấy biến hóa, có chút kỳ quái vén lên rèm cửa sổ, nhìn cây cối hai bên đường, nhìn chúng thong thả lui về sau, không giải thích được hỏi Vạn Thần Dật: “Thế nào đến nơi không có bóng người lại giảm tốc độ?”

Một tháng thời gian không phải rất đầy đủ, huống chi từ Tùng Dương đến Tây Tần kinh đô phải nhiễu qua phân nửa Tử Vong Sâm Lâm, theo y đối Tử Vong Sâm Lâm diện tích lý giải, một tháng muốn nhiễu qua phân nửa Tử Vong Sâm Lâm là không khả năng, cho nên y vẫn suy đoán, bọn họ lần này đi Tây Tần kinh đô hẳn cưỡi phương tiện giao thông đặc thù gì.

Thế nhưng đều là mã xa, giữa đường cũng không đổi xe, quên đi, chính là thế nào tới vùng ngoại thành không có bóng người lại giảm tốc độ? Linh cũng không ngây ngốc cho rằng, đám người La Hồng đạo sư biết đường tắt có thể xuyên qua Tử Vong Sâm Lâm, muốn nói người đối Tử Vong Sâm Lâm quen thuộc nhất, không ai có thể quen thuộc hơn y, y trong rừng rậm sinh sống tròn một năm, biết bên trong căn bản không có đường tắt.

Vạn Thần Dật ngồi cạnh Linh, đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vấn đề của Linh, lộ ra thân thể, quan sát mã xa, tính toán thời gian không sai biệt, trở lại trong xe, đem Linh ôm vào trong lòng, ghé vào lỗ tai y nói: “Tự nhìn đi.”

Linh nhướng mày, y biết mã xa nhất định có chuyện, bất quá, là chuyện gì? Hơi vươn đầu, thời gian Vạn Thần Dật tính toán vừa đúng, Linh vừa vươn đầu, liền thấy bánh xe mã xa đột nhiên bốc lên hỏa diễm cực nóng màu đỏ phiếm màu trắng, trong buổi tối lấp lánh quang mang sáng sủa, sau đó mã xa, rời đất, vọt cao, bay lên!

Linh trừng lớn mắt, đây là, phong hoả luân bản mã xa? Linh hí mắt nhìn kỹ, rất nhanh, y trên bánh xe phát hiện một ma pháp trận khắc hoạ rườm rà, năm khỏa ma hạch xung quanh tản mát huỳnh quang, biểu hiện đang chuyển đổi năng lượng, là ba khỏa hỏa thuộc tính cùng hai khỏa kim thuộc tính trung cấp ma hạch.

Nguyên lai, đây chính là bí mật bọn họ trong một tháng có thể nhiễu qua Tử Vong Sâm Lâm. Linh cười cười, không để ý mã xa phía sau, đám người Hoài Thanh cùng Ly Tịch hoảng to gọi nhỏ, xoay người nhìn Vạn Thần Dật: “Kiệt tác của sư phụ.”

Linh biết, loại kết cấu kỳ quái, tạo hình kỳ lạ này chỉ có cao cấp luyện khí sư như sư phụ có năng lực thực hiện, mà viện trưởng Tùng Dương học viện có tài lực chi cho hành động thực tế.

“Ừ, đây là đắc ý chi tác [1] của Nhuận viện trưởng.” Vạn Thần Dật không quên đương sơ Nhuận Kình Thương luyện chế ra bốn chiếc mã xa này, trên mặt thỏa mãn cùng kiêu ngạo, đây là đạo cụ giao thông ma pháp cao cấp nhất hiện tại luyện khí sư hiệp hội thừa nhận.

Mã xa phía sau Ly Tịch cùng Lê Văn Uẩn gầm rú còn tiếp tục, kinh ngạc mã xa đột nhiên bay lên, hô hoán cùng dụ hoặc Linh: “A! Xe ngựa bay lên! A a! Linh, qua cùng chúng ta ngồi một chiếc…”

Sự tình là như vậy, sau khi từ hoàng cung đi ra, mấy người tuyển chọn mã xa xảy ra một tiểu nhạc đệm, Linh đầu tiên tùy ý hướng một chiếc mã xa, vì vậy, Vạn Thần Dật liền đứng trước chiếc mã xa thứ ba, như môn thần uy nghiêm canh gác mã xa, tới một người trừng đi một người, tới một đôi doạ đi một đôi.

Bởi tổng cộng mười lăm người đi Tây Tần tham gia ngũ quốc ma pháp thi đấu, mà hai người ngồi một xe an bài như vậy tạo thành nhiều ra một người, cho nên trong các học viên không phải có ba người cần chen, chính là một người phải ngồi cùng đạo sư. Ly Tịch một trận trông mong đứng trước cửa chiếc mã xa thứ ba, vô lại không chịu đi, trong miệng ồn ào nói: “Để ta cùng Tĩnh Lan ngồi chung, chúng ta hai đôi tình nhân ngồi một xe, để bọn họ mấy kẻ độc thân đố kị.”

Ly Tịch một phen phế phủ chi ngôn [2], nhận được Lê Văn Uẩn hừ hừ hai cái, sau đó câu một mạt cười xấu xa, túm lấy Ly Tịch liều chết cứng kéo thùng xe không buông lôi đi, vừa đi vừa xua tay: “Nhanh lên xe đi, oa này ta phụ trách đưa về.” Mà Tĩnh Lan từ lâu đứng chờ trước mã xa phía sau.

Cho nên, hiện Ly Tịch đợi được cơ hội, liền giựt giây Linh làm phản, cùng bọn họ ngồi chung mã xa. Chiếc mã xa này cùng mã xa lúc trước Linh cùng Vạn Thần Dật đi Thiên Tế Hắc Nhai ngồi không giống, lớn hơn rất nhiều, nhưng không thư thích, phân phối bên trong đương nhiên cũng không đầy đủ, chính là bày hai chiếc giường, dù sao bọn họ cần trong xe nghỉ ngơi không ít thời gian, bên ngoài Tử Vong Sâm Lâm, không có khách sạn bình dân cùng tửu lâu có thể đề cao nghỉ lại.

Vạn Thần Dật chăm chú ôm Linh, ngực đối đám người phía sau ý đồ chia rẽ Linh cùng chính mình cảm thấy đặc biệt khinh thường, sẽ cho các ngươi như nguyện sao hừ hừ, không cần suy nghĩ, ta muốn ôm chặt Linh, cứ đố kị đi! Đã quên nói, dưới Vạn Thần Dật bày mưu đặt kế, Lê Văn Uẩn quả thực chen vào một xe của Ly Tịch cùng Tĩnh Lan, Tĩnh Lan còn đem Cẩm cùng Diêu ôm qua, trong đoàn người, chỉ có Tĩnh Lan nữ tính này đối những động vật lông xù khả ái tương đối không có sức chống cự. Những người khác, mới đầu hiếu kỳ một chút, sau đó liền không hứng thú, mà Cẩm cùng Diêu thấy quý công tử hoa lệ y trang, Lê Văn Uẩn trên xe, lập tức mừng rỡ chạy theo, dọc đường, Linh cùng Vạn Thần Dật cũng thoải mái.

Bảy chiếc mã xa đại bộ phận thời gian bay trên trời, một ngày chỉ có buổi tối dừng lại trên đất một hồi, có gì giao lưu cùng nhu cầu nhanh thừa lúc này giải quyết. Dưới Ly Tịch đau khổ cầu xin, Lê Văn Uẩn rốt cục ở chạng vạng ngày thứ hai, trả lại cho Tĩnh Lan cùng Ly Tịch thế giới hai người, không, là thế giới hai người hai thú.

Một tháng thời gian qua rất nhanh, bởi mỗi ngày đều lặp lại chạy đi, cũng qua rất chậm, bởi mỗi ngày vẫn lặp lại chạy đi. Vì vậy có người thừa dịp mã xa trên đất, trong thành hương phụ cận mua một ít đồ ăn vặt vân vân giết thời gian, tỷ như đám người Hoài Thanh, Lê Văn Uẩn, có người lại mua một ít dược thảo vân vân luyện luyện dược tề giết thời gian, tỷ như hai người Linh, Vạn Thần Dật.

Rốt cục, sau một tháng sinh hoạt đau khổ giữa không trung, bọn họ có thể cước đạp thực địa đứng trên đất, không phải nghỉ ngơi một hồi tiếp tục trở lại bầu trời, mà là nơi một tháng sau tỷ thí, Tây Tần kinh đô, Hàm Dương đã tới.

Mã xa mang theo bọn họ tới dịch quán dự định của Đông Triệu, đoàn người xuống xe, La Hồng cùng những đạo sư khác cần tiến cung bái kiến Tây Tần quốc quốc vương, xử lý ma pháp thi đấu vân vân những công việc, phân phó đám người Vạn Thần Dật cùng Linh chú ý không nên đi loạn liền ly khai, còn lại mấy học viên mắt to trừng mắt nhỏ.

Chu Văn nhìn mã xa đi xa, không rên một tiến bước vào dịch quán, hắn muốn chân chính trên giường nghỉ ngơi, đối Tây Tần kinh đô Hàm Dương hắn không phải cảm thấy rất hứng thú. Lê Văn Uẩn nhìn Vạn Thần Dật, Vạn Thần Dật nhìn Linh, Tĩnh Lan nhìn Ly Tịch, Ly Tịch nhìn Linh, Hoài Thanh nhìn Linh, song song dùng ánh mắt hỏi: “Chúng ta…”

“Đi, chúng ta đi dạo phố!” Bị nhiều người dùng ánh mắt khát vọng như vậy nhìn, Linh không thích náo nhiệt, cũng không đành lòng phá hư hăng hái của mọi người, hơn nữa, y không phải không thể tiếp thu náo nhiệt, có lúc dạo phố cũng không sai.

Một hàng năm nam một nữ bước trên đường Tây Tần, nam tuấn, nữ mỹ, đoàn người một đường hấp dẫn không ít nhãn cầu, nhất là nữ tính. Năm nam tử trẻ tuổi, các loại phong cách đều có, lạnh lùng khốc nam tử, đạm nhiên mỹ thiếu niên, hoa lệ quý công tử, tuấn lãng hình nam tử cùng thuần triệt manh thiếu niên, hấp dẫn nữ tính các niên linh trên đường vứt vô số trái tim phấn hồng. Về phần vạn lục tùng trung nhất điểm hồng Tĩnh Lan của chúng ta, đương nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt nam tính, bất quá thu hoạch càng nhiều là ánh mắt đố kị của nữ tính.

Năm người cho dù chú ý tới những ánh mắt bốc phấn hồng bong bóng, cũng toàn bộ không nhìn. Hai người (Vạn Thần Dật cùng Ly Tịch) là trong lòng chỉ có người yêu chí ái, tâm vô bàng vụ [3], Linh là vội vàng giúp Cẩm mua một ít vật phẩm trang sức lóe sáng, Tĩnh Lan là giúp Diêu mua đồ, Hoài Thanh là hết sức chuyên chú ăn đồ ăn vặt trong bao giấy, chỉ có Lê Văn Uẩn, hoặc ngoái đầu cười nhẹ, hoặc nghịch ngợm chớp mắt, hoặc nghiêng mặt mê hoặc, đáp lại nhiệt tình chúng mỹ nữ.

Sáu người như thế nhàn nhã mà khoái trá trên đường Hàm Dương, lúc này, một đạo thanh âm kinh ngạc vang lên: “Tiểu Thiên.” Tuy hướng thanh âm truyền lại là hướng bọn họ, bất quá sáu người không để ý, trong đây không ai tên có chữ Thiên, nhũ danh cũng không có, trừ phi là biệt hiệu vân vân.

Đám người Linh trực tiếp bước qua người nói, không để ý ánh mắt kinh ngạc của hắn, Lê Văn Uẩn còn kỳ quái liếc nhìn đối phương, phảng phất như thấy chuyện gì không dám tin, cái gì a! Bọn họ người nào lớn lên kinh khủng, không thấy một đường bao nhiêu mỹ nữ hướng bọn họ vứt mị nhãn sao, chỗ nào lên lên mất mặt xấu hổ, vị huynh đài này, bản thân mới lên lên nhất phó lộ nhân [4]!

Một thân ảnh rất nhanh đến trước mặt Linh, như xác nhận cái gì, khó có thể tin trừng mắt nhìn Linh, run run nói: “Tiểu Thiên, thật là ngươi.” Đúng, là Tiêu Dục Thiên, sẽ không sai, gương mặt này thế nào cũng không nhận sai! Thế nhưng, gương mặt trước đây luôn vẻ mặt tái nhợt có bệnh, hiện cư nhiên phiếm hồng nhuận khỏe mạnh; đôi mắt luôn khiếp đảm mà không dám nhìn thẳng, hiện nhưng đạm nhiên bình tĩnh; kẻ nhát gan luôn cong lưng, một điểm tự tin không có, hiện, dĩ nhiên đứng thẳng, thần thái sáng láng cùng người bên ngoài nói chuyện

Rất không thể tin, hoàn toàn khiến người không thể tin! Tiêu Dục Không hầu như kinh khủng nhìn thiếu niên giống Tiêu Dục Thiên lại không giống Tiêu Dục Thiên này, ngoại trừ gương mặt lớn lên giống, những nơi khác một điểm không giống, còn có, y không phải đã chết sao, thế nào sẽ, chết mà sống lại!

Tiêu Dục Không nhớ kỹ, mẫu thân thuê hai trung cấp ma pháp sư giết chết phế tài không có bất luận ma pháp này, tiền nhậm trấn quốc công đích tử, nhi tử nữ nhân kia lưu lại. Sau đó mẫu thân thay thế mẫu thân y trở thành trấn quốc công phu nhân, đem chính mình đỡ lên vị trí trấn quốc công phủ đích tử kiêm trưởng tử. Thế nhưng, hiện, y thế nào xuất hiện ở đây!

Như thế rõ ràng chặn đường, đám người Linh rốt cục biết thanh niên trước mắt là gọi một người trong sáu người bọn họ, hơn nữa, rất rõ ràng người kia là Linh, “Ngươi quen biết ta.” Linh có chút không quá xác định hỏi, y có thể xác định chính mình không nhận ra thanh niên nam tử trước mắt, thế nhưng ánh mắt đối phương để lộ tin tức, hiển nhiên là quen biết, còn là hiểu biết, hẳn là người trước kia quen biết khối thân thể này. Chỉ là, sửng sốt, kinh khủng cùng sát ý chợt lóe mà qua trong ánh mắt kinh ngạc là xảy ra chuyện gì?

Tiêu Dục Không nghe câu hỏi hơi nghi hoặc của Linh, ngực càng thêm nghi hoặc, lẽ nào y mất ký ức, lẽ nào đương sơ hai trung cấp ma pháp sư không giết chết y, chỉ đem ký ức của y mạt diệt, vậy, hiện y vì sao xuất hiện ở đây. Tiêu Dục Không trong thời gian ngắn ngực hiện lên vài suy nghĩ, thế nhưng rất nhanh hắn ép buộc chính mình tỉnh táo, nếu Tiểu Thiên hiện không nhận ra hắn, hoặc thực sự không nhớ rõ hắn, như vậy hắn có thể tương kế tựu kế, trước hỏi thăm mục đích cùng nơi đặt chân của y, tất cả về nhà cùng mẫu thân thương lượng.

Suy nghĩ vừa định, Tiêu Dục Không bày nhất phó bộ dáng thương tâm, ngữ khí thụ thương hỏi: “Tiểu Thiên, ngươi không nhớ rõ ta sao?”

Vạn Thần Dật tại góc độ không nhận ra vung lên khóe miệng, trước mặt hắn đùa giỡn tiểu mưu kế, lạnh lùng nhìn Tiêu Dục Không biểu diễn, đáy mắt ẩn chứa lạnh lùng cùng sát ý từ lâu thực chất hóa, cư nhiên muốn đánh chủ ý Linh!

Tiêu Dục Không không hiểu cảm giác một cổ hàn ý tận xương, cảnh giới nhìn bốn phía, không phát hiện dị thường, quay đầu tiếp tục nhìn Linh, trong óc xoay quanh phải thế nào bộ ra nơi đặt chân cùng mục đích lần này của Linh. Tiêu Dục Không quá để ý chính mình hiện tại, đối Linh cây gai vẫn trát trong lòng là hận không thể lập tức trừ bỏ, rốt cục đợi được cơ hội động thủ, yên tâm, nhưng thấy Linh không chết, rõ ràng đứng trước mặt hắn lập tức bị doạ tới. Lúc này hắn toàn bộ tâm thần đều đặt trên người Linh, cho nên không có chú ý tới người đứng cạnh Linh, nếu như hắn chú ý, như vậy hắn sẽ phát hiện, trong đó một người hắn nhìn có chút quen mắt, hình như là Đông Triệu quốc đệ nhất thiên tài, Vạn Thần Dật.

Linh nhìn Tiêu Dục Không như tiểu sửu diễn xuất, không có hứng thú bồi hắn diễn tiếp, nhàn nhạt nói: “Không nhận ra.” Xoay người kéo Vạn Thần Dật nhiễu qua Tiêu Dục Không.

Tuy Linh vẫn vẻ mặt đạm nhiên, thế nhưng trong giọng nói lạnh lùng cùng phiền táo một điểm không che giấu, ý vị trục khách cực kỳ rõ ràng, mọi người có lỗ tai có thể nghe ra. Bất quá, không biết thanh niên trước mắt da mặt đặc biệt dày, hay hắn thực sự không nghe được ý nói trong nói ngoài trong lời Linh, hắn nghiêng người vừa bước, lần thứ hai che trước người Linh, cười đến chân thành nói: “Tiểu Thiên, ta là bằng hữu tốt nhất của ngươi, ngươi thực sự không nhận ra ta.”

Vẻ mặt thương tâm cùng lo lắng, phảng phất hắn thực sự bị chí hữu của mình quên, cảm thấy cực độ thương tâm, “Tránh ra!” Vạn Thần Dật lạnh lùng nói.

Linh không nhịn được nhìn thoáng thanh niên lần nữa ngăn cản chính mình, người này luôn miệng nói là hảo bằng hữu của mình, bao nhiêu lo lắng cho mình, thế nhưng thủy chung cả tên cũng không nói, vì sao, không phải sợ chính mình phái người đi điều tra sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui