Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong biệt thự Tống gia sáng rực rỡ như ban ngày.
Lúc này, trong phòng khách.
"Con nói con muốn mượn bao nhiêu tiền?" ba Tống và mẹ Tống ngạc nhiên nhìn con trai ngồi trước mặt, không phải vì số tiền năm ngàn vạn mà vì chữ "mượn".
Tên nhóc này trước giờ tiêu tiền như nước, đôi khi không biết cậu xài vào đâu, tiêu tiền như gió cuốn, không có chút tiết chế nào, mỗi tháng phải tiêu hết vài trăm vạn.
Sau khi bệnh mới rõ ràng dừng lại trong hai tháng.
Bây giờ lại đến mượn tiền, không biết lại muốn làm gì.
Tống Thả hít sâu, bình tĩnh giơ năm ngón tay: "Con muốn mượn năm ngàn vạn."
Trước kia cậu học tài chính, rất giỏi trong việc đầu tư và quản lý tài sản, bao gồm việc giúp ba mình quản lý tài sản gia đình.
Bây giờ cậu chỉ cần vốn, sẽ dễ dàng kiếm được vài trăm triệu trong đợt xu hướng lớn sắp tới.
"Chỉ cần ba mẹ cho con mượn, con bảo đảm trong hai năm nội cả vốn lẫn lời đều sẽ trả lại, về sau ba mẹ bảo con làm gì con sẽ làm đó, tuyệt đối không bướng bỉnh nữa."
Ba Tống nhìn thấy cậu rút ra một tờ giấy từ trong túi.
Tống Thả đưa tờ giấy cam kết đã ký sẵn lên bàn, đẩy đến trước mặt ba Tống: "Đây là giấy cam đoan của con, con đã ký tên, ở đây con hứa sẽ học hành nghiêm túc, không cà lơ phất phơ nữa, bảo đảm thi đậu một trường đại học tốt, và trả lại năm ngàn vạn này cho ba."
Ba Tống cầm lấy tờ giấy, nghi ngờ nhìn Tống Thả, giấy cam đoan này khiến ông khá bất ngờ: "Nếu con không làm được thì sao?"
Tống Thả đã tính toán đường lui: "Con biết ba luôn đánh giá cao Bắc Hoài, nếu không ba đã không bồi dưỡng hắn, dù sao hắn cũng là do ba nhìn lớn lên, hắn cần cù và biết quý trọng hơn con, hai con cùng học tập cũng tốt cho nhau."
Trước hết tạo thiện cảm với Lục Bắc Hoài trước mặt ba Tống và mẹ Tống, ít nhất khi nhận thân sau này sẽ không khó tiếp thu.
Cậu lại cúi đầu viết thêm một câu trên giấy cam đoan: "Ba, con sẽ giúp Lục Bắc Hoài trả lại hai mươi vạn, sau đó sẽ đưa ba thêm 100 vạn, ba mỗi tháng cho hắn năm vạn, coi như là tiền lương thêm năm vạn, có được không?"
Ba Tống nghe lời này tức thì cười: "Nhóc con này lại chơi ba sao? Mượn tới mượn lui con nghĩ ba con là tên ngốc đúng không? Con tính toán làm cái gì?"
Tống Thả nghĩ thầm cậu làm sao có thể lấy để tiêu chứ, không phải của cậu, sau này không thể không đưa cho Lục Bắc Hoài, nhưng mà cậu tính toán mượn trước.
Đừng nhìn "Tống Thả" tác phong không tốt, nhưng làm con trai độc nhất của gia đình, lại là đứa nhỏ nhất trong nhà, trong phòng đều có quỹ nhỏ riêng, tủ quần áo, tủ sắt chứa đầy vàng, còn có mười mấy cái thẻ.
Không nói đến giá trị vàng, mười mấy cái thẻ đã có trăm vạn, cái này không thể động vào.
Trong thẻ có hai ngàn vạn, cậu tra qua app ngân hàng, đều là tiền mừng tuổi tiền tiêu vặt, đại khái là từ người lớn trong nhà cho.
Cậu tính toán mượn hai ngàn vạn này cùng năm ngàn vạn từ ba Tống, chuẩn bị đem 7 ngàn vạn này đầu từ vào thị trường AI.
Cậu nhớ đến lời ba mình:
—— Hiện giờ toàn cầu người giàu đều đầu tư vào AI, như máy in tiền.
"Con tính toán đi đầu tư vào AI hiện tại."
Ba Tống có chút ngạc nhiên: "Cái gì?"
Tống Thả cúi đầu, nói nhỏ: "Nhà chúng ta chưa đầu tư vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật, ba tin con, cho con đầu tư một chút vào AI, con sẽ tiên hạ thủ vi cường, đoạt lấy cơ hội."
* tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước ắt sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh"Con còn muốn bao nhiêu tiền?"
"Nếu không, lấy danh nghĩa của tập đoàn Tống thị đầu tư 1 tỷ?"
Tống Thả nghĩ thầm, thừa dịp Lục Bắc Hoài đêm nay không về đây, trận đàm phán này nếu thành công thì tương lai bọn họ sẽ thành đồng minh, không thành thì chỉ có thể làm kẻ thù.......
Hôm sau.
Thứ năm, kỳ thi đúng hạn diễn ra trong hai ngày.
Học sinh quốc tế cũng có kỳ thi riêng, với các chương trình học và hoạt động phong phú, cường độ không thể so với chương trình giáo dục cơ bản, nhưng vẫn điên cuồng hướng về phía trước vì nguồn tài nguyên giáo dục hạn chế.
Mỗi tháng, kỳ thi tháng là lúc học sinh chuẩn bị kỹ càng, đến khi kết thúc mới dám thở phào.
"Đinh linh linh", tiếng chuông kết thúc cuối cùng vang lên.
Sau khi thu bài thi, phòng học vang lên tiếng xê dịch ghế và tiếng kêu rên của học sinh.
Duy nhất trong một lớp, vang lên "ya hú".
Đúng là lớp nâng cao G3.
"Tống thiếu, này có phải là đề hình hôm qua cậunói đúng không!!"
"Woa tuyệt đối là đúng rồi, bởi vì tôi làm được bài, tôi thế nhưng sẽ làm được bài!!!
"Không uổng công trong khoảng thời gian này tôi nghiêm túc khiêm tốn hỏi Tống thiếu, tôi lần này thế nhưng toàn bộ đều làm đượchu hu hu......"
"Tôi nguyện xưng Tống thiếu là lão đại của vi tích phân, tôi không bao giờ sợ thi vi tích phân nữa!"
"Tống thiếu! Nếu lần này thi tốt tôi khẳng định sẽ cho ngươi một cái hôn rất rất lớn nha!"
Vừa thi xong, giám thị vừa bước ra khỏi phòng học, Tống Thả đã bị vây kín bởi các bạn học, không ngoài việc bọn họ đều nhờ cậu mà hiểu được đề thi.
Dù không phải đề y chang, nhưng phương pháp mà cậu chỉ thật sự hiệu quả, dù giáo viên cũng giảng mà bọn họ lại không nhớ được, còn lời của Tống Thả thì lại khác.
Ai nấy đều bắt đầu mong đợi thành tích của mình.
Tống Thả nhìn các bạn học vây quanh mình, nghe những lời khen ngợi dồn dập, cảm thấy ngượng ngùng, hơi cúi đầu, tai phiếm hồng, đôi tay trên mặt bàn cứ xoa xoa:
"Không có gì, cùng mọi người học tập tôi cũng rất vui vẻ."
Nói xong, cậu hướng về phía nữ sinh vừa đòi hôn mình mà vẫy tay, thật sự thẹn thùng: "Không cần hôn tôi đâu."
Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn rọi lên thiếu niên xinh đẹp, bị bạn học vây quanh, trong tay còn cầm bút, bị khen ngợi đến đỏ tai, cúi đầu xuống, lo lắng vuốt ve cây bút, trông thật đáng yêu.
Không còn chút dáng vẻ trước kia, chỉ còn lại vẻ ngoan ngoãn làm người khác yêu mến.
Cảnh tượng này khiến bốn người đứng bên cạnh ngẩn ra, tâm trạng lộn xộn không thể tả, đặc biệt là các nữ sinh, tim đập thình thịch.
Hình ảnh này thật sự làm các nữ sinh xao xuyến, nếu không phải bốn người kia đang đứng cạnh đó, họ đã lao vào xoa nắn cậu rồi.
"Được rồi, tan học thôi."
Tạ Cảnh Sơ nghe đến phiền lòng, đứng dậy, bước đến bên cạnh Tống Thả, giơ tay ngăn cản các nữ sinh đang định sờ soạng cậu, giọng nghiêm túc: "Đừng nghĩ tôi không biết các cậu muốn sờ Tống Thả, tôi còn không dám sờ đây."
Mấy nữ sinh ồn ào: "Sao có thể, cậu chơi thân với Tống thiếu như vậy, chắc là cậu quá hung dữ nên Tống thiếu mới không cho sờ."
"Tôi hung dữ?" Tạ Cảnh Sơ chống bàn, cúi lưng nhìn chăm chú Tống Thả, ánh mắt lướt qua cái tai đang đỏ của cậu: "Tống Tống, tôi không hung dữ nữa đúng không? Tôi gần đây biểu hiện ổn không?"
Tống Thả bị người này dựa đến gần lập tức co quắp, chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi: "Cũng ổn."
"Biểu hiện gì chứ." Chu Minh chen vào, kéo Tạ Cảnh Sơ ra xa Tống Thả, hạ giọng: "Không phải đã nói Tống Tống không thích người lại gần sao, cậu làm gì thế."
Thẩm Thính Tư thấy bọn họ chen chúc, kéo ghế ngồi cạnh Tống Thả, ghé sát hỏi: "Ngày mai chúng ta đi chơi không?"
Tống Thả nhớ đến kế hoạch, đúng rồi, trước đó đã nói muốn đi chơi.
Cậu quay đầu nhìn phía cuối lớp, Lục Bắc Hoài vẫn ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú cậu, tim đập thình thịch, cậu không làm gì sai mà sao lại bị nhìn chằm chằm thế?
"Bắc Hoài, ngày mai nghỉ rồi, chúng ta đi chơi không?" Cậu thử hỏi.
Ba của Lục Bắc Hoài còn chưa ra viện, thực ra Lục Bắc Hoài ở ngoài ICU hoài cũng buồn, cậu muốn Lục Bắc Hoài vui vẻ một chút, nên định dẫn hắn đi giải sầu.
Lục Bắc Hoài thu hồi ánh mắt, cúi đầu che giấu cảm xúc, nhàn nhạt nói: "Không được, tôi phải đi làm thêm."
Tống Thả nghe hắn nói muốn đi làm thêm, đột nhiên đứng dậy, buột miệng: "Không thể!"
Âm lượng không nhỏ, cậu nói xong mới nhận ra mình nói quá lớn tiếng, nhẹ nhàng tự vỗ miệng mình, xấu hổ tìm bậc thang leo xuống.
Lục Bắc Hoài thấy vậy, tâm tình càng tệ, hắn thu dọn đồ đạc, đứng lên: "Tối nay tôi đến bệnh viện, không thể đi với cậu."
"Tôi đưa cậu đi." Tống Thả nhanh chóng thu dọn đồ, quay sang ba người còn lại chào tạm biệt, xoay người đến bên cạnh Lục Bắc Hoài, thấy tâm trạng hắn không tốt: "Tôi đi cùng cậu."
Tên này sao cả ngày đều không vui thế, thật khó hiểu.
Ba người kia: "......"
Đệt, bọn họ làm gì mà Tống Thả không thèm để ý liếc mắt một cái.
Lục Bắc Hoài đeo cặp sách, liếc mắt ba người bên cạnh, thấy ánh mắt oán hận của họ nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch, tâm trạng bớt bực bội.
Hắn thấy Tống Thả đến bên cạnh, thuận tay lấy cặp sách của cậu: "Được."
Biết ngay là sẽ dỗ hắn mà, rốt cuộc là cũng thích hắn như vậy.
Thế thì miễn cưỡng chấp nhận thôi.
"Tống Thả!" Tạ Cảnh Sơ không chịu nổi nữa, gọi Tống Thả đang định đi cùng Lục Bắc Hoài.
Tiếng gọi không nhỏ, thu hút không ít ánh mắt.
Tống Thả dừng chân, quay đầu, thấy Tạ Cảnh Sơ tức giận, không hiểu: "Sao vậy? Cậu không về nhà sao?"
Câu nói này như đánh vào bông.
Ghen tuông bị câu "cậu không về nhà sao" đánh tan, thật sự buồn bực.
Tạ Cảnh Sơ nhìn vào ánh mắt tò mò của Tống Thả, nghẹn một hồi, buông tay, không cam lòng nói: "Dù sao cậu đã hứa với chúng tôi đi chơi, nếu nuốt lời tôi sẽ...!đánh cậu."
Tống Thả khiếp sợ, mắt trừng lớn, muốn đánh cậu sao?
Nghiêm trọng vậy à?
Cậu đang định nói chuyện với Lục Bắc Hoài thì đột nhiên bị kéo đi, cả người bị ôm hướng ra cửa phòng học: "Này này này...!Bắc Hoài, từ từ, tôi còn chưa nói xong mà."
Ra khỏi phòng học, Lục Bắc Hoài mới buông Tống Thả ra.
Tống Thả vừa định quay lại nói chuyện với Tạ Cảnh Sơ thì nghe thấy Lục Bắc Hoài nói một câu:
"Cậu có thể quay lại với họ, tôi sẽ đi làm thêm, đi đánh quyền."
Nghe vậy, Tống Thả lập tức quay lại, thấy Lục Bắc Hoài cau mày, sắc mặt u ám.
Cậu buồn bực nắm lấy tay Lục Bắc Hoài: "Cậu...!cậu bình tĩnh đi, làm gì cũng được nhưng không thể đi đánh quyền, tôi đã nói là không được, nếu cậu lại bị thương thì tôi sẽ méc ba tôi!"
Những lời cuối cùng là cậu nói nhỏ, như đang đe dọa.
Lời này truyền vào tai người nào đó như đang cào ngứa.
"Cậu lo lắng cho tôi sao?"
"Không thì sao!" Tống Thả gật đầu, nghĩ thầm, thật là, hỏi bao nhiêu lần, đều trả lời bao nhiêu lần rồi, dễ quên thế sao.
Hai người sóng vai đi xuống lầu.
"Họ nói muốn cùng cậu đi chơi."
"Đúng vậy, đã hẹn rồi, tôi cũng nói với cậu rồi, vậy cậu có đi không?"
"Nếu tôi không đi thì sao?"
Tống Thả dừng bước, khó nói mà nhìn Lục Bắc Hoài.
Lục Bắc Hoài cũng dừng lại nhìn cậu, thấy cậu buồn bực nhấp môi nhìn hắn chằm chằm, dáng vẻ nhíu mày có chút đáng yêu, khiến lòng hắn ngứa ngáy.
"Nếu cậu không đi, tôi cũng không đi, Tạ Cảnh Sơ sẽ đánh tôi." Tống Thả nắm chặt nắm tay, trước mặt Lục Bắc Hoài dùng sức đấm đấm, giọng điệu quyết liệt.
Cậu tưởng tượng mà buồn bực, mấy đứa này như thuốc nổ, động chút là tức giận, thật đau đầu, lòng dạ sao mà không bao dung chút nào.
Cú đấm yếu ớt đó dưới mắt Lục Bắc Hoài làm trái tim hắn cũng lay động.
"Nếu cậu ta dám đánh cậu, cậu ta sẽ không ra khỏi đây được." Lục Bắc Hoài nói, vừa nói xong đã ngẩn người.
Tống Thả không nhận ra sự thay đổi của Lục Bắc Hoài, bĩu môi, tiếp tục đi về phía trước:
"Đánh nhau không tốt, hoà bình thì tốt hơn, hiện tại bọn họ cũng không làm gì cậu mà."
Lục Bắc Hoài ý thức được mình suy nghĩ gì, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, thấy Tống Thả đi phía trước thì bước theo sau.
Đầu hè, tan học, trường đang phát nhạc, ánh mặt trời chiếu xuống sân trường, cỏ cây bên ngoài khu dạy học, bóng cây đổ dài trên đường sỏi đá, ánh sáng lấp lánh rơi khắp nơi.
Thiếu niên vừa đi vừa lảm nhảm, thỉnh thoảng cúi đầu đá những viên đá nhỏ dưới chân.
"Có tôi ở đây, nhất định sẽ không để họ nói gì cậu, họ mà nói tôi sẽ bảo vệ cậu ngay."
"Người ta trước tiên phải nhìn nhận sự việc, không ai trên đời này làm sai mà không thể quay đầu lại."
"Chỉ cần có lòng ăn năn thì nên cho họ một cơ hội."
Lục Bắc Hoài thấy Tống Thả đi như vậy, lông mày không giãn ra được.
Đúng lúc này, Tống Thả bỗng nhiên xoay người.
Hắn theo bản năng nâng hai tay, cũng cầm cặp sách hơi cao lên, làm đối phương đâm sầm vào hắn.
Cặp sách nắm trong tay vừa đúng lúc che chắn ánh sáng rọi vào khuôn mặt thiếu niên.
Tống Thả không ngờ Lục Bắc Hoài lại gần mình đến vậy, quay người lại bất ngờ đụng đầu vào hắn, chân bị vướng, mũi va vào cằm Lục Bắc Hoài đau điếng, nước mắt lưng tròng, ngước đầu lên nhìn hắn.
"Xin, xin lỗi, không đụng vào cậu chứ?"
"Tống Thả."
"...Ừ?" Tống Thả xoa xoa mũi.
"Tôi cho cậu một cơ hội." Lục Bắc Hoài dùng cặp sách để che ánh sáng cho Tống Thả, hắn cúi xuống, dừng lại trước mũi cậu, nhìn chằm chằm vào Tống Thả: "Tôi có thể đồng ý đi chơi với cậu, nhưng tôi hy vọng cậu có thể nói với bọn họ rằng cậu thích tôi, cậu thích nhất là tôi."
Tống Thả: "...?"
"Đây là điều kiện của tôi, được chứ."
Tiếng nói trầm thấp vang lên cùng với tiếng ve kêu râm ran, tạo nên một không gian đặc biệt, dường như mang theo sự mờ ám.
Thân hình cao lớn tiến lại gần, khuỷu tay cùng cặp sách che chắn như một tấm lưới mạnh mẽ, hơi thở cũng mang theo uy hiếp.
Tống Thả cố giữ vững nhịp tim: "Cậu tự tin vậy sao?"
Người này sao lại chấp nhất chuyện này thế nhỉ.
Cánh hoa quế bị gió thổi rơi xuống, đáp đúng lên vành tai thiếu niên, bông hoa trắng tinh làm nổi bật vành tai ửng đỏ, như cảm thấy ngứa, Tống Thả định giơ tay lấy xuống.
Lục Bắc Hoài nhanh hơn một bước, nắm lấy tai cậu.
Tống Thả: "...?!"
Cậu lập tức che tai lại.
Hai bàn tay tình cờ chạm vào nhau, cả hai đều nóng bừng.
"Ừ, tôi tự tin."
"...Nhưng, nhưng mà..." Tống Thả do dự, cau mày, buông tay, hai tay nắm chặt, nghĩ nghĩ rồi ngước mắt nhìn Lục Bắc Hoài, hơi ngại ngùng nói: "Tôi ngại ngùng, làm sao bây giờ?"
Câu này âm cuối cao lên, có chút ngượng ngùng.
Lục Bắc Hoài không nói gì, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ này.
Tay nắm cặp sách đột nhiên siết chặt.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài căng cơ, hoảng sợ, giơ tay ôm đầu, vội vàng nói: "...Được, được, tôi sẽ nói, đừng đánh tôi."
Cậu nói xong thấy Lục Bắc Hoài mặt vẫn mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ nói, đừng đánh tôi, tôi đánh không lại cậu."
Lục Bắc Hoài hít sâu, buông cặp sách.
Tống Thả thấy Lục Bắc Hoài buông tay, vai run rẩy, ánh mắt cảnh giác.
Phản ứng này giống như động vật nhỏ gặp nguy hiểm, sợ hãi đến cả người run rẩy.
Lục Bắc Hoài im lặng một lúc lâu, mới nói: "Cậu đừng làm nũng."
Tống Thả sửng sốt: "?"
Cậu không có làm nũng mà..