Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa FULL


Gió nhẹ thổi lay cây du ngoài cửa sổ, nắng sớm xuyên thấu qua lớp kính ôn nhu rơi xuống trên mặt thiếu niên, gương mặt trắng nõn của cậu như được phủ một lớp kim sa nhàn nhạt.
Thiếu niên gầy gò ngủ say đột nhiên lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở dốc dồn dập, trên khuôn mặt trắng bệch chảy xuống từng giọt mồ hôi lạnh.

Bỗng nhiên từ trên giường bật dậy.
Lộc Dư An một tay chống đỡ thân thể, dựa vào trên giường miệng thở dốc.
Không phải cậu đã chết rồi sao?
Lông mi như cánh bướm rung động, thiếu niên nghi hoặc đánh giá hoàn cảnh xa lạ lại quen thuộc xung quanh, rất nhanh liền nhận ra.

Đây là gian phòng trước đây cậu từng sống ở Lộc gia, cũng là phòng vẽ tranh sau này của Lộc Dữ Ninh.
Một ít ký ức đột ngột xuất hiện trong đầu cậu.
Cậu đã chết, nguyên lai cậu chỉ là nhân vật phụ trong một quyển tiểu thuyết vạn người mê , nhân vật chính là Lộc Dữ Ninh, xuyên suốt quyển tiểu thuyết, Lộc Dữ Ninh thiện lương thông minh người gặp người yêu, là bạch nguyệt quang trong lòng vô số người, cuối cùng cùng thiên chi kiêu tử yêu nhau, đánh bại một đám nhân vật phản diện, ở trong sự chúc phúc của người nhà sống hạnh phúc an ổn.
Mà cậu chính là bia đỡ đạn, một nhân vật phản diện trong phần đầu tiểu thuyết, chẳng những không biết xấu hổ, không biết tự lượng sức mình mà còn dựa vào huyết thống chiếm vị trí, ác độc ức hiếp Lộc Dữ Ninh, là vạn người chán ghét mà còn không tự biết.
Cậu cuối cùng cũng nhận được báo ứng xứng đáng, làm một kẻ cô độc chật vật chết đi, thậm chí ngay cả tin tức cậu chết mấy tháng sau đó mới tới tai Lộc gia.
Mà cậu - kẻ bị vạn người ghét bỏ có thể sống lại? Điều đó có ý nghĩa gì?
Lại làm thằng hề nhảy nhót ở nhà Lộc gia sao?
Lộc Dư An nhếch môi châm chọc cười, lông mày cậu vốn đã hoa lệ, so với trước càng thêm vài phần tùy ý, cậu kéo rèm cửa sổ màu xanh nhạt , đẩy cánh cửa ra, gió thổi qua gò má cậu, đem bức vẽ trên bàn học thổi bay, âm thanh rào rào rung động, cũng đem mùi hương của cây du đưa đến chóp mũi cậu.
Đã nhảy ra khỏi sự mù quáng ở kiếp trước, kỳ thật rất nhiều chuyện đều sớm có dự liệu, chỉ là cậu không chịu tin tưởng.
Giống như cây du trước cửa sổ đã được trồng từ khi cậu được sinh ra, nó lớn lên cùng cậu.

Khi còn nhỏ cậu đã biết nhảy nhót quanh cành cây du, trên thân cây thô ráp có mỗi vết xước là để đo chiều cao trước lúc cậu năm tuổi.
Đợi đến khi cậu trở về Lộc gia thì cái cây này đã cao bằng cửa sổ lầu hai, vết xước trên thân cây đã được thay thế bằng chiều cao của Lộc Dữ Ninh.
Đây kỳ thật cũng là căn phòng chung của cậu và Lộc Dữ Ninh.

Phòng của cậu là phòng tốt nhất trên tầng hai, từ khi cậu chưa sinh ra đã sớm lên kế hoạch tốt rồi.
Thế nhưng, thời điểm cậu trở lại Lộc gia, gian phòng này đã là của Lộc Dữ Ninh.
Mấy năm cậu tung tích không rõ như đá chìm biển rộng.

Mẹ thì bị thương nặng, bệnh tình đã trở nên tồi tệ hơn trong một đoạn thời gian, để giảm bớt đau xót, Lộc Chính Thanh chủ động đem toàn bộ đồ đạc của cậu đặt ở tầng hầm.
Sau đó Lộc Dữ Ninh được đón đến Lộc gia, Lộc Dữ Ninh thân thể yếu ớt nhiều bệnh hấp dẫn tuyệt đại đa số lực chú ý của bọn họ, Lộc Dữ Ninh nhu thuận hiểu chuyện, cũng xóa đi vết thương trong lòng bọn họ.
Lộc Dữ Ninh thuận lợi thành chương nhờ thân thể không tốt dọn vào gian phòng ngủ tốt nhất này.
Kể từ đó, dấu vết cuối cùng của cậu trong ngôi nhà đã bị xóa sạch.

Lộc gia không còn một tiểu thiếu gia kiêu ngạo tùy hứng Lộc Dư An, chỉ có Lộc Dữ Ninh nhu thuận đáng yêu.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Tính toán thời điểm đó, cậu vừa mới bị bán vào trong tay băng nhóm tội phạm, cậu cũng không chịu ngoan ngoãn gọi những người mua mình kia là ba mẹ, cậu từ trước đến nay là một đứa nhỏ cứng đầu, chưa bao giờ biết thỏa hiệp là cái gì thế nên đã phải hung hăng mà chịu khổ một phen.
Bởi vì tuổi còn nhỏ đã ở trong tình cảnh quá tồi tệ nên trí nhớ của cậu cũng bắt đầu không rõ ràng, vốn là những ký ức liền mạch bỗng biến thành mảnh vỡ mơ hồ.

Cậu sợ có một ngày sẽ hoàn toàn quên mất mình là ai, mỗi khi kiên trì không được nữa liền một lần rồi lại một lần ghi nhớ cây du trong quá khứ, nghĩ đến căn phòng nhỏ xinh đẹp của cậu, nghĩ đến búp bê sư tử nhỏ cậu yêu nhất.
Vì vậy, khi trở lại Lộc gia, Lộc Chính Thanh đặt hành lý của cậu vào một căn phòng hoàn toàn khác so với những gì cậu nhớ, gần như ngay lập tức cậu biết rằng đây không phải là căn phòng mà Lục Dư An từng ở.
Lộc Chính Thanh đang định đưa cậu đến căn phòng đã được sắp xếp lại cho cậu.

Lộc Dư An nói có chút không đúng mực với mọi người rằng mình muốn căn phòng của Lộc Dữ Ninh.
Lấy lại thứ thuộc về mình là sai sao?
Lộc Dư An không cảm thấy việc này có bất cứ vấn đề gì, nhưng Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc lại không cảm thấy như vậy.
Cậu còn nhớ rõ lúc ấy người Lộc gia vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Cậu từ trước đến nay sẽ không nhìn sắc mặt người khác, cứng rắn đâm thủng lớp mặt nạ hòa hợp, làm cho hết thảy đều trở nên khó xử.
Cuối cùng đương nhiên là Lộc Dữ Ninh đỏ mặt nói, y nên dọn ra ngoài.
Khi đó trong lòng cậu vẫn có một tia vui vẻ vì lấy lại được đồ của mình.

Nhưng lại bỏ qua ánh mắt áy náy cùng bất mãn của Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc.
Lộc Dư An cho rằng huyết thống là sợi dây liên kết giữa bọn họ, cha và anh trai cậu theo lý lẽ đương nhiên sẽ yêu cậu giống như cậu yêu bọn họ vậy, nhưng cậu lại không biết huyết thống mà không có tình cảm thì cái gì cũng không tính.
Cậu cho rằng những gì khi còn bé đã bỏ lỡ đều sẽ có lại được, sau đó cậu mới phát hiện mọi người đều đi về phía trước, người duy nhất vẫn ở nguyên vị trí lại chỉ là có bản thân mình.
Lần cuối cùng nhìn thấy căn phòng này, là lúc nó đã bị đổi thành phòng vẽ tranh của Lộc Dữ Ninh, bởi vì ảnh hưởng đến ánh sáng, cây du trước cửa sổ đã bị chặt mất.

Cũng không thể tìm thấy dấu vết của nó trong trí nhớ.
Cho nên hết thảy đều sớm đã được báo trước, chỉ là cậu không muốn tin mà thôi.
Chỉ bất quá lúc này đây, cậu không còn khát vọng gì với cha con Lộc gia, Lộc Dư An nghĩ đến hai người này trong lòng không có một tia gợn sóng, thậm chí còn có chút chán nản.
Họ chán ghét cậu, nên hãy để cho họ chán ghét cậu đi.

Cậu không quan tâm.
Lần này, cậu không còn sống vì họ nữa.
Cho đến khi một trận gió thổi vào mặt Lộc Dư An, Lộc Dư An sờ sờ hai má phiếm hồng, lúc này mới phát hiện chân tay mình mềm nhũn không có khí lực, cổ họng cũng đau rát khó chịu, cố gắng phát ra tiếng cổ họng đều đau giống như là dao cắt.
Chắc là sốt rồi.

Cậu chống đỡ thân thể, lục lọi ngăn kéo bên giường, quả nhiên trong ngăn kéo còn có vài viên thuốc.
Các viên thuốc có màu sắc khác nhau, nhưng tất cả đều là thuốc dư ra, thậm chí không thể nhìn thấy ngày sản xuất trên giấy bao bì.
Lộc Dư An cũng không nhìn, tùy ý cầm lấy ly thủy tinh trên bàn, uống hết non nửa ly nước lạnh ngắt không biết còn dư lại từ lúc nào, một lần đem tất cả viên thuốc uống vào.
Thuốc không biết có tác dụng hay không, nhưng nước lạnh quả thật làm dịu cổ họng đau rát của cậu.
Hàng năm vào thời điểm giao mùa thân thể Lộc Dư An đều muốn phát sốt, những người đó sẽ không quản cậu sống hay chết, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình cứng rắn sống sót, cũng may loại sốt này bình thường tới nhanh, đi cũng nhanh, một hai ngày sẽ khỏi.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Lần duy nhất đi bệnh viện trong trí nhớ của cậu, là lần sau khi phát sốt bị Lý Phương Gia đánh một trận, bệnh đặc biệt nặng, được hàng xóm lão Lý đem cậu mơ mơ màng màng đưa đến phòng khám cộng đồng nhỏ, bác sĩ kê một ít thuốc, uống thuốc xong mới chậm rãi tốt lên.
Sau đó cậu vì báo đáp lão, liền đem những tên côn đồ đập phá sân nhà của lão đánh một trận.
Lão Lý lẻ loi hiu quạnh mạnh miệng nhưng mềm lòng, là một họa sĩ nghèo, chính mình cũng sống rất chật vật, từ đó về sau luôn thường lén lút gọi cậu đến nhà mình, cho cậu một ít đồ ăn vặt được coi là không tệ với bọn trẻ, lấy một ít tranh vẽ thiếu nhi cho cậu xem, thậm chí còn bảo cậu cầm bút lông đi vẽ.
Dần dần cậu cũng có thể bắt đầu học.
Khoảng thời gian đó có thể coi là số ít những ngày tốt lành hiếm hoi của cậu, Lộc Dư An thậm chí ở trong lòng đã quyết định, cậu sẽ cho lão Lý tiền dưỡng lão.
Dù sao lấy trình độ vẽ tranh của lão, dựa vào bán tranh, chỉ có thể bị chết đói.

Những người bán tranh gần đó luôn ép giá các bức tranh thủy mặc của lão ép đến đặc biệt thấp.
Đáng tiếc mấy tháng trước khi cậu về Lộc gia, lão đã qua đời.
Trí nhớ của cậu không tệ, lão dẫn cậu đi qua một lần phòng khám, cậu liền nhớ kỹ bao bì của những thứ thuốc kia, sau đó khi sinh bệnh liền sẽ tự đi mua thuốc.
Những triệu chứng này có đúng bệnh hay không, cậu không quan tâm, phần lớn thuốc này đều chữa được những bệnh thông thường.

Miễn là chưa chết, thì sẽ ổn thôi.
Sau khi bị lão phát hiện ra chuyện này, tức giận đến thổi râu trừng mắt, luôn mắng cậu số mạng thiếu gia, vừa thích sinh bệnh lại không biết chiếu cố bản thân.
Cậu kỳ thật cũng không muốn như vậy, nhưng là bởi vì khi còn bé được chiếu cố rất tốt.

Cho dù là thời gian dài đến mười năm cũng không có bất luận kẻ nào chăm sóc, cậu vẫn là không biết nên như thế nào chiếu cố chính mình, ngay cả sinh bệnh cũng là hậu tri hậu giác.
Cậu từ bên trái ngăn kéo gần cửa sổ bàn học lật xem, trong ngăn kéo phần lớn vẫn là các loại bản vẽ, kỳ thật ngoại trừ lão Lý dạy cậu vẽ tranh, mẹ cũng dạy cậu.
Cậu nhớ hồi nhỏ, mỗi khi mẹ cậu vẽ tranh trong phòng, cậu đều nhón chân ghé vào bàn bên cạnh mẹ, yên tĩnh nhận biết các màu sơn như màu đất son, chu sa, xanh lục, tím mà mẹ đã dạy cậu.

Đôi khi mẹ phát hiện ra cậu, sẽ một tay cầm cọ vẽ, một tay ôn nhu ôm cậu vào lòng, chỉ vào một góc tranh thủy mặc loang màu ôn nhu dạy: "An An của mẹ, nhìn này, đây là thúy lam, nhớ kỹ, nước sẽ phân màu thành tối và sáng, từ đó ra được thúy lam, thủy lam.

Cậu sẽ cười khanh khách, vùi vào khuỷu tay mẹ thẹn thùng: "Con biết rồi."
Cậu cũng nhớ rõ giữa đêm hè oi bức, cậu ghé vào trên bàn đá trong tiểu viện của ông lão vẽ tranh, giữa tiếng ve kêu lão đầu đầy mồ hôi ngồi ở trên ghế mây vung quạt hương bồ cũ nát, trong miệng mắng cậu mệnh thiếu gia, nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi quạt cho cậu.

Từng đợt gió mát trộn lẫn hương sơn chi.
Ông lão từng nói, giấy vẽ tuy nhỏ, nhưng lại chứa đựng thế giới trong mắt người vẽ tranh, mỗi một nét mực , đều là xúc cảm của họa sĩ.

Lão Lý dạy cậu bài học đầu tiên, để cho cậu đi phân biệt các loại cảm xúc khác nhau trong tranh.

Thông qua giấy Tuyên, người khác có thể nhìn thấy thế giới trong lòng người vẽ, cho nên nội tâm người vẽ vĩnh viễn không cô độc.

Mà lão cũng hy vọng Lộc Dư An vĩnh viễn không cô đơn.
Kiếp trước dù là đoạn thời gian cuối cùng kia, cậu cũng chăm chú nghe lão nói, không có ngừng vẽ tranh.

Cho đến cuối cùng, cậu cũng không cô độc.
Cậu biết vẽ tranh và chưa bao giờ cố ý gạt Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc, chỉ có điều bọn họ chưa bao giờ ở đây, chỉ coi đây là thủ đoạn nhỏ mà cậu làm ra nhằm muốn so sánh hơn thua với Lộc Dữ Ninh.
Cậu quả thật rất muốn cùng Lộc Dữ Ninh cạnh tranh, nhưng duy chỉ có vẽ là không phải.
"Cốc cốc cốc --" tiếng gõ cửa bất quá chỉ có hai ba tiếng, cửa phòng đã bị người bên ngoài đẩy ra, xem ra ngay từ đầu gõ cửa chỉ là để thông báo, cũng không phải trưng cầu người bên trong cho phép.
Người đến quả thật cũng không cần làm vậy.
Lộc Chính Thanh vẻ mặt mệt mỏi đẩy cửa đi vào, đôi mắt ông vừa xanh vừa đen, trên người mặc áo sơ mi ngày hôm qua tràn đầy nếp nhăn.
Ông khó có được lúc chật vật như vậy, rõ ràng đêm qua đại khái chạy tới chạy lui cả đêm.
Nhưng dù như vậy, ông vẫn là trước tiên tới tìm Lộc Dư An.

Nếu là Lộc Dư An trước kia chắc chắn sẽ thụ sủng nhược kinh, dù sao cậu cũng biết Lộc Chính Thanh bề bộn nhiều việc.
Trong quá trình Lộc Dư An trưởng thành, không có kinh nghiệm ở chung với trưởng bối uy nghiêm như vậy.

Khi tiếp xúc, ngay từ đầu cậu thậm chí rụt rè không thể nói ra một câu.
Cha nuôi của cậu là một người nghiện rượu nặng, và mỗi khi ông trở về nhà, ông luôn mang theo một mùi khó chịu, mẹ muôi Vương Như sẽ thống khổ khóc nức nở.
Mà Lộc Chính Thanh hoàn mỹ phù hợp với tất cả tưởng tượng của cậu đối với hai chữ phụ thân.
Nếu là trước kia Lộc Dư An nhất định sẽ đau lòng cho bộ dạng của Lộc Chính Thanh, mà bây giờ cậu chỉ là miễn cưỡng tựa vào bàn, đẩy bản vẽ sang bên kia, tùy ý ném viên thuốc vào ngăn kéo.
"Loảng xoảng "một tiếng ngăn kéo bị đóng lại.
Cậu mới bình tĩnh ngước mắt lên nhìn Lộc Chính Thanh, giọng khàn khàn hỏi ngược lại: "Có việc gì sao?"
Sống lại một lần, Lộc Dư An hiểu được có thể làm cho Lộc Chính Thanh vội vàng như vậy thậm chí không để ý tới mình chỉ có Lộc Dữ Ninh.

Lộc Chính Thanh là người cha hoàn hảo, nhưng chẳng qua không phải của cậu.
Bị hỏi ngược lại Lộc Chính Thanh thoáng sửng sốt, ông nhìn đứa con thứ hai trước mắt ngày hôm qua cũng mới vừa gặp, thiếu niên gương mặt bởi vì ngủ thật lâu có chút phiếm hồng, giữa lông mày có một vết sẹo nhỏ, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ thậm chí trên người lệ khí đều tiêu tán không nói, giống như là thu liễm nanh vuốt dã thú, dường như còn có một tia nhu thuận, nhưng là loại nhu thuận mà bên trong xa cách, thiếu niên thậm chí ngay cả nhìn cũng không có nhìn ông nhiều hơn một cái.
Ông cảm giác có chút xa lạ, trong lòng mơ hồ có một thanh âm nói cho ông biết có gì đó không đúng, nhưng ông lại không biết là cái gì.
Lộc Chính Thanh rất nhanh đem những cảm giác hoang đường này vứt ra sau đầu, che đi mệt mỏi trong mắt, nhớ tới mục đích của mình, hai mắt sắc bén dừng ở trên người Lộc Dư An, thấy rõ mỗi một tia thần sắc biến hóa: "Tối hôm qua bệnh hen suyễn của Tiểu Ninh đột nhiên tái phát, lúc phát bệnh có thể nặng hay nhẹ, thuốc hen suyễn đối với bệnh nhân rất quan trọng, cũng may hôm qua vận khí tốt dì Lý về sớm, bằng không thì–"
Ông nhẹ giọng thở dài một tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lộc Dư An.
Lộc Chính Thanh vừa nói như vậy, Lộc Dư An lập tức nhớ tới xem là chuyện gì.

Kiếp trước lúc này, cậu bởi vì cùng giáo viên thực tập trong trường học ở sau núi đánh nhau, bị Lộc Dữ Ninh phát hiện gọi cho những giáo viên khác trong trường, kết quả sự tình nháo lớn, Lộc Chính Thanh trong cơn tức giận bảo cậu xin nghỉ ở nhà suy ngẫm về sai lầm của mình.
Đêm qua người hầu trong biệt thự được nghỉ, trong nhà chỉ có hai người là cậu và Lộc Dữ Ninh.

Hai người bọn họ trước giờ không có gì để nói chuyện với nhau, vừa về đến nhà liền tự trở lại phòng mình, thân thể cậu không thoải mái, nên muốn sớm nghỉ ngơi, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Lộc Dữ Ninh phát bệnh hen suyễn, thuốc hen suyễn bên người cũng tìm không thấy.
Nếu dì Lý không về sớm, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cậu đã ngủ say.
Thẳng đến ngày hôm sau, mới biết được Lộc Dữ Ninh là té xỉu ở cửa phòng cậu - - Lộc Dữ Ninh cầu cứu cậu, nằm úp sấp gõ cửa một phút, nhưng cậu không mở cửa.
Ở trong mắt những người khác không thể nghi ngờ là cậu thiếu chút nữa hại chết Lộc Dữ Ninh.
Nhưng cậu quả thật không nghe thấy.

Tai phải của cậu gần như đã bị hỏng, và cậu cũng không cho ai biết chuyện này.

Tai trái thính lực tương đối tốt sinh hoạt không có vấn đề, cho nên cũng không có ai phát hiện.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cậu cũng bị chứng đau nửa đầu nghiêm trọng từ vài năm trước, và sau đó cậu phát hiện ra rằng ngủ nghiêng về bên trái có thể làm giảm chứng mất ngủ, bởi vì miễn là cậu nằm bên trái ngủ, cậu liền cơ hồ không nghe được bên ngoài bất luận có âm thanh gì hơn nữa cậu ngày hôm qua có chút phát sốt.

Ngay cả Lộc Chính Thanh vội vẽ chạy về nhà, trong nhà binh hoang mã loạn cũng không đánh thức được cậu.
Kiếp trước sau khi phát sinh chuyện này, cậu khô khan hướng Lộc Chính Thanh giải thích, cậu cái gì cũng không có nghe được.

Cậu biết lý do của mình rất không đáng tin, dù sao cậu đối với Lộc Dữ Ninh sớm có địch ý, hơn nữa lần này mình bị trường học đuổi về nhà cũng coi như là vì bị Lộc Dữ Ninh đâm một phát.
Động tĩnh lớn như vậy, cậu làm sao có thể không nghe thấy được.
Để giải thích, cậu thậm chí còn nghĩ rằng, cậu có thể nói ra bí mật tồi tệ nhất của mình - cậu là một người điếc.
Nhưng cậu chỉ giải thích một câu, phụ thân liền tin tưởng cậu.
Cậu còn nhớ rõ lời nói của ba khi đó, cùng hiện tại giống nhau như đúc.
"Bệnh hen suyễn có thể nặng có thể nhẹ, thuốc xịt hen suyễn rất quan trọng đối với Lộc Dữ Ninh."
"Con và Tiểu Ninh đều là con của Lộc gia, ba cũng yêu các con như nhau."
Cậu đã rất vui vẻ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên ba nói yêu cậu.
Nhưng lần này lại không giống nữa.
Dưới ánh mắt dò xét của Lộc Chính Thanh, cậu hiểu được những điều mà kiếp trước cậu chưa kịp hiểu.
Bệnh hen suyễn có thể nặng có thể nhẹ, thuốc xịt hen suyễn rất quan trọng đối với Lộc Dữ Ninh.
- Cho nên cậu không nên không biết nặng nhẹ lấy đi bình xịt của Ninh Ninh.
Con và Ninh Ninh đều là con của Lộc gia, ba cũng yêu con như vậy.
- Cho nên cậu không thể vì ghen tị mà trơ mắt nhìn Ninh Ninh phát bệnh.
Cậu dù có nói cái gì kỳ thật cũng không quan trọng, Lộc Chính Thanh đã nhận định cậu có tội.
*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận