Sau khi trải qua một ngày khôi hài, sân nhỏ đã khôi phục dáng vẻ yên tĩnh.
Nhưng Lộc Dư An biết sự tình sẽ không dừng ở đây.
Là ai đã lấy bức tranh của Lộc Dữ Ninh? Ai đã gây ra chuyện này?
Còn có cuộc điện thoại ở kiếp trước kia - - cho tới bây giờ cậu cũng ý thức được chuyện kiếp trước tuyệt đối không phải giống như cậu đã nghĩ, là một câu chuyện vạn người đều vui vẻ.
Nhìn như kết cục viên mãn, nhưng dòng nước ngầm với sự biến hoá kỳ lạ đang bắt đầu khởi động.
Tuy rằng hôm nay người này chẳng những đối với cậu không có ác ý, thậm chí còn một mực giúp cậu.
Kỳ thật trong lòng Lộc Dư An đã có một cái tên, chính vì vậy, cậu mới tùy ý để Lộc Dữ Ninh hiểu lầm.
Lông mi thiếu niên hơi rung động, đuôi lông mày chậm rãi nhăn lại nhìn màn hình đang tắt dần.
Nhân viên chuyên nghiệp Mạc Nhân Tuyết tìm tới đã tỉ mỉ kiểm tra trong ngoài phòng một lần, nâng cao an ninh mạng của cả căn phòng và ngôi nhà bên cạnh.
Từ sau khi Nhan lão dọn tới, Mạc Nhân Tuyết cũng bắt tay vào trang hoàng nhà bên cạnh, đến giai đoạn cuối cùng là mua thêm đồ dùng liền nhân tiện mua luôn rất nhiều đồ cho nhà của Lý lão đầu.
Ti vi internet này chính là sau khi Nhan lão dọn vào Mạc Nhân Tuyết mới bảo người ta chuẩn bị, cho Nhan lão tiêu khiển giải sầu.
Mặc dù Lộc Dữ Ninh luôn miệng nói Dư An đã sớm biết chuyện này – Dư An đã lấy lại bức tranh của mình rồi cố ý vạch trần vào hôm nay.
Thậm chí Dư An cũng ngầm thừa nhận chuyện này.
Nhưng anh không tin.
Mỗi ngày anh đều đi theo Dư An, biết chuyện này tuyệt đối không liên quan đến Dư An.
Hiện tại xem ra, càng giống như là có người từ bên ngoài hack internet, hơn nữa Dư An còn biết người kia là ai.
Vừa rồi nhân viên kiểm tra cũng đã xác thực phỏng đoán của anh, đích thật là có người hack internet từ bên ngoài.
Đây cũng là anh sơ sẩy, bây giờ mới sắp xếp nhân viên an ninh mạng kiểm tra cho ông ngoại, bởi vì nhà Lý thúc tương đối cũ kỹ, cho nên xem nhẹ internet, hôm nay nâng cấp về sau loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.
Chỉ không biết người kia là ai đây?
Ánh mắt Mạc Nhân Tuyết thâm trầm, anh đã phái người đi điều tra, từ trước đến nay anh là người nhất định phải đem tất cả biến số nắm giữ ở trong tay mình, huống chi còn liên quan đến Dư An.
Anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, vừa định quay đầu dặn dò Dư An vài câu, liền phát hiện đã không thấy Dư An đâu nữa.
Anh đau đầu thu dọn tàn cục, luôn cảm thấy loại hình thức tác phong này có cảm giác quen thuộc vô cớ –
Thủ đoạn này giống như đúc với sự tình năm đó mà đứa em họ vô pháp vô thiên của anh đã làm ở trong tiệc sinh nhật tình nhân của dượng.
Trong khoảng thời gian này Mạc Nhân Tuyết vẫn bận rộn chiếu cố Dư An, đã lâu cũng không chú ý tới việc làm của em họ, nghe nói dì đã tìm nó về rồi.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Anh biết em họ nhiều năm nay vẫn luôn tìm người gọi là "ca ca" trong miệng nó, anh vốn không hiểu đó là dạng người gì lại làm cho em họ tìm kiếm lâu như vậy.
Nhưng mà sau khi biết được câu chuyện về "anh trai" kia, anh có chút hiểu được em họ.
Anh bội phục cái giá mà người kia phải trả để bảo vệ bọn nhỏ, anh nghĩ nếu như anh gặp phải tình cảnh như vậy, cũng sẽ không thể làm khá hơn người kia bao nhiêu.
Nhưng anh lại không hy vọng người anh quan tâm là một người như vậy, như thế thì quá thống khổ.
Bởi vì chuyện này mà anh đối với em họ cũng càng có thêm kiên nhẫn, có thể khắc ghi lòng biết ơn đối với một người lâu như vậy, vô luận như thế nào cũng sẽ không phải là người xấu.
Lộc Dư An tìm một cái cớ canh giữ ở dưới lầu ký túc xá trường học.
Giữa hè vang lên từng trận ve kêu, cây đại thụ xanh um dưới ngọn gió thổi phát ra âm thanh xào xạc của lá cây.
Cậu đứng trong bóng cây.
Không lâu sau cậu mới thấy được Khiêm Khiêm.
Khiêm Khiêm giống như vừa làm xong một việc khiến mình vô cùng vui vẻ.
Thiếu niên mặc áo len tai mèo màu đen, ngậm kẹo mút, hai tay đút túi, bước chân nhẹ nhàng, nhìn thấy Lộc Dư An ngồi trên ghế gỗ dưới ký túc xá, cậu bước nhanh tới, mắt hạnh nhân sáng lấp lánh nói: "Ca ca! Sao anh lại tới tìm em vậy."
Lộc Dư An lại không có bất kỳ động tĩnh gì, nghiêm mặt hướng Khiêm Khiêm nghiêm túc nói: "Khiêm Khiêm, là em sao?"
Nụ cười trên mặt Khiêm Khiêm lập tức cứng ngắc, mắt hạnh nhân liếc loạn, chột dạ nói: "Là cái gì nha."
Lộc Dư An vẫn duy trì một khuôn mặt nghiêm túc không nói lời nào, thiếu niên hiếm khi giữ nghiêm mặt, giờ phút này phô trương thanh thế, hơi hơi híp mắt, cũng có vài phần khí phách.
Cậu làm sao nghiêm khắc với Khiêm Khiêm được, chỉ là cậu muốn biết rõ Khiêm Khiêm đến tột cùng đã làm cái gì.
Khiêm Khiêm bất đắc dĩ hỏi:"Ca ca, anh đang nói tới cái gì?" Nhưng trong lòng lại hoảng hốt, chẳng lẽ chuyện bị lộ rồi sao?
Là chuyện cậu dùng tiền kêu cho người ta hack vào internet đã bị phát hiện?
Hay là Lộc Dữ Ninh phát hiện nên nói với ca ca?
Cho tới bây giờ cậu cũng không hối hận việc chính mình đã làm những chuyện kia, cậu chỉ là không muốn cho ca ca biết cậu là người ác độc lại âm hiểm.
Tất cả mọi người ở Hồng Kông đều biết không nên chọc vào tên tiểu điên Hạ Dịch Khiêm này.
Cậu cũng không biết sợ hãi là cái gì, chỉ sợ ca ca thất vọng, cậu không muốn cho ca ca biết bất cứ chuyện gì về tên tiểu điên mất trí ở Hồng Kông.
Cho nên sau khi cậu biết ca ca ở nhà anh họ Mạc Nhân Tuyết, cũng chỉ nghĩ biện pháp né tránh anh họ.
Cậu biết ca ca hy vọng cậu không rành thế sự vui vẻ lớn lên.
Nhưng trước khi quen biết anh trai cậu đã biết được lòng người hiểm ác bao nhiêu, cậu làm thế nào cũng sẽ không thể biến thành bộ dáng mà anh trai kỳ vọng.
Con ngươi màu nâu nhạt của Lộc Dư An nhìn chăm chú Hạ Dịch Khiêm, sau khi thở dài nhẹ giọng nói: "Khiêm Khiêm, em làm bất cứ chuyện gì cũng đừng gạt anh có được không?"
Hạ Dịch Khiêm đã nghĩ kỹ vô luận ca ca ép hỏi thế nào cũng chết không nhận, nhưng duy chỉ không ngờ anh trai lại dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với cậu.
Cậu cũng không có cách nào nói dối ca ca nữa.
Do dự một lát, trực tiếp nói cho Lộc Dư An đáp án.
Kế tiếp đem tất cả mọi chuyện một năm một mười nói ra một cách tự nhiên.
Thậm chí cuối cùng Hạ Dịch Khiêm dùng vẻ mặt buồn bã, không tình không nguyện đưa điện thoại di động để liên lạc với Lộc Dữ Ninh cho anh trai.
Lộc Dư An nhíu mày nhanh chóng kéo màn hình xuống.
Cậu nhìn thấy cuộc hội thoại này của Khiêm Khiêm gần như có thể làm bằng chứng cho một vụ án tống tiền đúng theo sách giáo khoa.
Sắc mặt cậu trầm xuống một chút hỏi: "Chuyện này còn có ai biết không, lúc em đi lấy tranh có tránh được sự camera giám sát của trường không?"
"Không có người khác biết! "Hạ Dịch Khiêm len lén ngước mắt lên nhìn biểu tình của anh trai, đầu ủ rũ cúi xuống một chút, gần như sắp đụng phải mặt đất, cậu quật cường giải thích," Em tránh được tất cả camera."
Lộc Dư An trầm mặc cất điện thoại đi, mím chặt môi.
Hạ Dịch Khiêm gần như muốn khóc lên, cậu nhìn sắc mặt Lộc Dư An nói: "Anh, anh đừng giận em có được không."
Khi anh trai tức giận thì sẽ như thế này.
Trong đôi mắt hạnh nhân tròn trịa của cậu tất cả đều là kinh hoảng, cậu cắn cắn môi trấn định tinh thần, miễn cưỡng nói: "Về sau em sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Trong lòng cậu thấp thỏm, chờ anh trai phán quyết.
Sau đó cậu lại nghe được ca ca nói với cậu một câu xen lẫn tiếng thở dài:
"Khiêm Khiêm, anh vĩnh viễn sẽ không giận em."
Hạ Dịch Khiêm lại ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía anh trai.
Lộc Dư An thấy rõ sự thấp thỏm trong mắt đệ đệ, trong lòng lại càng khó chịu.
Cậu làm sao có thể tức giận với Khiêm Khiêm được.
Cậu đối với Khiêm Khiêm chỉ có tự trách cùng áy náy.
Dịch Khiêm chỉ cảm thấy là ca ca đang an ủi mình, cố chấp nói: "Ca ca, nếu như anh không phải đang giận em, vì sao anh lại không vui?"
Cậu sẽ không nhìn lầm, ca ca rõ ràng chính là tức giận.
"Đúng, anh tức giận."
"Nhưng anh giận chính mình, là anh quá vô dụng, không bảo vệ tốt được em."
Đáy mắt Lộc Dư An ảm đạm buồn bã.*Wattpad: LinhLam1301 *Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Nếu như cậu có thể bảo vệ tốt Khiêm Khiêm, Khiêm Khiêm cần gì phải vì cậu làm đến trình độ như vậy.
Kiếp trước và kiếp này đều như thế.
"Không – không phải lỗi của ca ca, ca ca là tốt nhất!" Khiêm Khiêm rốt cuộc nhịn không được nhào vào trong ngực Lộc Dư An, trong hốc mắt mơ hồ ửng đỏ.
Anh trai cậu luôn muốn bảo vệ cậu, cậu đè nén chua xót trong lòng nói: "Đệ cũng muốn bảo vệ ca ca."
Cậu đã trưởng thành rồi.
"So với bảo vệ anh, anh càng muốn em bảo vệ tốt chính mình." Lộc Dư An vuốt mái tóc đen mềm mại của Khiêm Khiêm trong ngực mình, chậm rãi nói, tại nơi mà Khiêm Khiêm không nhìn thấy, trong đôi mắt màu nâu nhạt của thiếu niên chợt lóe lên lo lắng.
Cậu phải làm thế nào để khắc phục hậu quả của Khiêm Khiêm đây?
Tuy rằng cậu đã nhận ra chuyện Khiêm Khiêm làm, Lộc Dữ Ninh cũng không biết chuyện này là Khiêm Khiêm làm, nhưng nếu có một ngày y biết thì sao?
Lịch sử nói chuyện Khiêm Khiêm lưu lại không thể nghi ngờ chính là một phiền toái lớn.
Còn có chuyện Khiêm Khiêm lẻn vào trong tiểu viện của Lý lão đầu, nhất định cũng lưu lại dấu vết, nếu như người khác biết được thì sao?
Cậu muốn giải quyết chuyện này mà không lộ dấu vết gì, tốt nhất vẫn nên hỏi cố vấn luật sư một chút.
.
Kỳ thật Mạc Nhân Tuyết có thể giải quyết chuyện này tốt hơn, dù sao anh cũng là anh họ của Khiêm Khiêm, nhưng cậu vừa đưa ra ý nghĩ này.
Khiêm Khiêm lại lắc đầu như chuột đụng phải mèo, Lộc Dư An chỉ có thể bất đắc dĩ không nhắc tới.
Cậu biết là bởi vì Mạc Nhân Tuyết.
Khiêm Khiêm đến bây giờ cũng không có cùng cậu nói Mạc Nhân Tuyết là anh họ của nó, cậu không muốn ép Khiêm Khiêm.
Cậu mơ hồ đoán được Khiêm Khiêm có chuyện gạt cậu, nhưng nếu Khiêm Khiêm không muốn nói, cậu nguyện ý đợi đến ngày Khiêm Khiêm sẵn sàng.
Trong khi đó, một bài báo trên mạng vạch trần vụ lừa bán trẻ em với quy mô lớn vào 11 năm trước ở tỉnh bên cạnh không ngừng được chia sẻ.
Bài báo đó kể về một đứa trẻ được tất cả trẻ em khác gọi là "ca ca".
Theo sự kiện không ngừng hot lên, sự chú ý của mọi người mới bắt đầu hướng về một vụ án kinh thiên động địa khi mà truyền thông internet thời đó còn chưa phát triển.
Đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn khiến người ta nổi giận, nghe xong mà rợn cả người, rồi lại nhận ra tất cả đều chân thật phát sinh ở trên người bọn nhỏ.
Mà trong vụ án này, đứa bé được gọi là anh trai kia không chút bất ngờ hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Việc sống chết của nó còn chưa biết, cũng làm cho câu chuyện này càng thêm thổn thức.
Đầu tiên là nữ nhà báo nổi tiếng viết ra bài báo này, cuối cùng viết - -
"Sổ tay của cậu ấy ghi tên tất cả thông tin của bọn trẻ, duy nhất không ghi tên của cậu ấy."
"Chúng ta chỉ có thể gọi một đứa trẻ là ca ca vì không ai biết nó thực sự là ai."
"Chúng ta, những người trưởng thành, đang ở đâu khi con cái chúng ta cần được bảo vệ và tất cả chúng ta đều nợ đứa nhỏ đó một cái tên."
Dần dần trên internet càng ngày càng nhiều tiếng nói xuất hiện, # tìm kiếm tên ca ca # lặng lẽ xuất hiện tại hot search.
Cùng lúc đó, cảnh sát Nam thành đi thăm hỏi Vương Như, lúc lật xem tư liệu hộ tịch của Vương Như, lấy ra tư liệu về Lộc Dư An đã bị dời ra khỏi hộ tịch, khẽ nhíu mày.
Căn cứ vào miêu tả của người bên cạnh Vương Như, đứa bé này là Vương Như thu dưỡng, nhưng khi đó Vương Như rõ ràng bị nhóm tội phạm khống chế, bà làm sao có thể thu dưỡng một đứa bé?
Cho nên, đứa bé này đến tột cùng là ai?
*Dư An không thích Dữ Ninh nhưng cậu chưa từng làm hại y, sau này cũng sẽ không.
Ngược lại mọi hiểu lầm, mất mát mà cậu phải chịu dù vô tình hay cố ý đều có Dữ Ninh góp phần.
Một người có thể dùng ngàn vạn lý do để bao biện cho tâm địa xấu xa của bản thân, hợp lý hóa những việc làm sai trái của mình, là bởi vì cảm thấy tội lỗi.
Bên trong y vẫn luôn tồn tại mâu thuẫn, y không muốn Dư An trở về, y sợ hãi việc mình sẽ mất tất cả.
Nhưng y lại không có can đảm thừa nhận bản thân mình có những suy nghĩ xấu xa đó, cho nên mọi việc y làm gần như không xuất phát từ ý tốt.
Y che giấu không giỏi lắm cho nên vẫn sẽ khiến cho mọi người có cái nhìn không thiện cảm về Dư An.
Thấy ghét thật sự =)))*