Chương 47
Khi cuộc phẫu thuật ốc tai đến gần.
Mạc Nhân Tuyết càng ngày càng khẩn trương, ngược lại Lộc Dư An không sao cả.
Cậu thậm chí còn lén lút trở về hiện trường hỏa hoạn, hỏa hoạn đã xác định là do người phóng hỏa, cũng đã lập án.
Thậm chí giống như kiếp trước ở hiện trường hỏa hoạn tìm được bật lửa của anh trai hàng xóm, nếu không phải Lộc Dư lắp đặt camera giám sát ở cửa phòng học rõ ràng chụp được anh trai hàng xóm từ đầu tới cuối đều chưa từng đi qua cửa phòng học, anh trai hàng xóm thật sự là như thế nào cũng rửa không sạch hiềm nghi.
Mà anh hàng xóm sở dĩ xuất hiện ở sau núi, là bởi vì buổi chiều hôm đó anh nhận được một tin nhắn nặc danh lấy danh nghĩa Lộc Dư An hẹn anh đến sau núi.
Anh hàng xóm làm người hào sảng, ngay từ đầu không có suy nghĩ nhiều, thẳng đến sau khi đến sau núi, mới bởi vì Dư An trong khoảng thời gian này khuyên bảo anh rất nhiều cảm thấy có chút không đúng, muốn gọi điện thoại hỏi một chút, anh mới phát hiện điện thoại di động cũng không thấy.
Mãi đến khi về nhà mua lại một chiếc điện thoại di động, anh mới liên lạc lại với Dư An, lúc đó đã là buổi tối.
Lộc Dư An nhìn người đàn ông đội mũ có chút còng lưng trong video theo dõi đến xuất thần, trong video có thể thấy rõ ràng, sau khi anh ta xác định Lộc Dữ Ninh đi vào, mới khóa trái cửa phòng học, đốt đồ lặt vặt bên ngoài, ném bật lửa ở hiện trường nghênh ngang rời đi.
Có phải kiếp trước cũng là người này?
Đáng tiếc là video không quay chính diện.
Mà căn cứ vào lý do thoái thác của Lộc Dữ Ninh, y vốn là hẹn mình gặp mặt ở gian phòng học thứ ba.
Nhưng vào tiết học cuối cùng, một bạn học không quen biết nói cho y biết, mình đã thay đổi thời gian địa điểm gặp mặt, Lộc Dữ Ninh không suy nghĩ nhiều, cho nên mới xuất hiện ở phòng học đầu tiên.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của người đứng sau màn, mình vốn nên vừa vặn xuất hiện ở cửa phòng học thứ nhất lúc cháy, hơn nữa với chiếc bật lửa của anh hàng xóm vừa vặn xuất hiện trong camera giám sát ở gần núi sau, bọn họ có thể nói là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Lộc Dư An không khỏi nghĩ đến, người đàn ông đội mũ đến tột cùng là ai? Rốt cuộc anh ta đã bố trí bao lâu, cậu nhớ Giản Thừa từng nói, thậm chí người kia ở trường học đều theo dõi cậu, dựa theo dự định của người kia đối với Lộc Dữ Ninh rõ như ban ngày, đại khái anh ta cũng theo dõi Lộc và Ninh.
Mục đích của người kia rốt cuộc là gì?
Còn có nếu như nói mục đích kéo dài thời gian là vì sợ cậu so với Lộc Dư Ninh đến sớm sau đó phá hư kế hoạch của hắn, như vậy đem phòng học thứ ba đổi thành phòng học thứ nhất mục đích là vì cái gì đây?
Lộc Dư An có chút khó hiểu cho nên cậu chạy về tòa nhà dạy học bỏ hoang sau núi nhìn xem còn chi tiết nào bị cậu bỏ qua hay không.
Tòa nhà dạy học bỏ hoang sau khi bị lửa thiêu phá lệ hoang tàn, cửa sổ thủy tinh vỡ nát đầy đất.
Lộc Dư An vừa vặn đụng phải nhân viên hậu cần phụ trách sửa chữa trường học, nhân viên hậu cần đang đo lường cửa sổ thủy tinh, nhịn không được oán giận nói: "Vốn chỉ cần đổi thành thủy tinh cho phòng học thứ ba thì tốt rồi, khi có hỏa hoạn, ngay cả phòng thứ nhất cũng không bị thiêu rụi.
Loại thủy tinh cùng khung thủy tinh đều là đặc chế chịu nhiệt độ cao rất khó vỡ."
Lộc Dư An nhớ rõ ngày đó lúc cậu đi qua phòng học gian thứ nhất, khi đó thủy tinh vẫn rất tốt, đại khái là Lộc Dữ Ninh bị vây ở trong lửa tquá mức kinh hoảng, đem thủy tinh đánh nát, bằng không trong phòng học lửa sẽ không đốt nhanh như vậy.
Lộc Dư An thấy được ghi chép sửa san của phòng học thứ ba, bên trên viết phòng học thứ ba báo sửa thủy tinh thời gian chính là buổi chiều ngày đó.
Lộc Dư An thay đổi suy nghĩ, trận hỏa hoạn này cả hai đời ai được lợi nhiều nhất.
Cậu không thể không nghĩ, nếu như tất cả đều phát sinh dựa theo kiếp trước người hưởng lợi cuối cùng sẽ là ai.
Nhưng cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cái tên - - Lộc Dữ Ninh.
Kiếp trước bởi vì trận hỏa hoạn này, cậu cuối cùng cùng Lộc gia đoạn tuyệt, mà Lộc gia cũng càng thêm thương tiếc Lộc Dữ Ninh, mà lúc này đây, nếu như không có biến số này của mình, đại khái sẽ đi lên kết quả giống như kiếp trước, thậm chí chuyện Lộc Dữ Ninh đổi tranh cũng có thể bị Lộc gia nhẹ nhàng vạch trần - -
Thế nhưng, cậu nghĩ đến bộ dáng Lộc Dữ Ninh thiếu chút nữa đã chết trong lửa, vô cùng khó hiểu, điều này quá mâu thuẫn.
Nếu quả thật là vì tốt cho Lộc Dữ Ninh, làm sao có thể để Lộc Dữ Ninh mạo hiểm như vậy?
Lúc cảnh sát mặc thường phục tìm được Lộc Dư An xác nhận thân phận, xung quanh còn có rất nhiều bạn học, mà thông cáo chính thức của cục cảnh sát thành phố Nam đã phát ra.
Tuy rằng trong thông cáo cũng không nói ra thân phận Lộc Dư An, nhưng không ít người đã biết.
Lúc trước nữ phóng viên viết bài báo kia cũng tìm được Lộc Dư An, Lộc Dư An vốn không muốn nhận phỏng vấn, nhưng một câu nói của nữ phóng viên đã đả động Lộc Dư An.
Nếu nhiều người biết những gì đã xảy ra hoặc những gì có thể xảy ra, những thảm kịch tương tự có lẽ sẽ ít hơn.
Tiếp nhận phỏng vấn gần kết thúc, nữ phóng viên hỏi ra một vấn đề cuối cùng: "Dư An, cậu có biết tổng cộng có bao nhiêu đứa trẻ cậu ghi nhớ tên không?"
Lộc Dư An không chút do dự nói: "56."
Nữ phóng viên trong lòng có chút kinh ngạc, cái này cùng số liệu phía chính phủ ghi lại là giống nhau như đúc, trong lòng cô có chút tư vị khó hiểu, cô biết thiếu niên trước mắt từ đầu tới cuối đều không có quên những hài tử kia, một cái cũng không có.
Cô lại nhịn không được hỏi.
"Bọn họ đại bộ phận đều đã quên cậu, cậu sẽ cảm thấy không đáng sao?" Những hài tử kia bị lừa đi qua tuổi đều còn rất nhỏ, có một phần chỉ là ngắn ngủi ngây người vài ngày, đối với bọn họ mà nói rất nhiều người thậm chí cũng đã quên còn có Lộc Dư An một người như vậy, nhưng là thiếu niên đầy người vết thương, cùng mất đi thính lực bên tai phải, cậu trả giá quá nhiều.
Đôi mắt màu nâu nhạt của Lộc Dư An trong suốt thấy đáy, không chút do dự, thản nhiên nói: "Tôi làm những thứ đó chỉ vì tôi muốn làm như vậy.
Vốn không liên quan đến bọn họ." Có bị quên hay không, cho tới bây giờ cậu cũng không thèm để ý.
Lộc gia.
Lúc Lộc Dữ Ninh rời giường phát giác toàn thân mình vô lực mới biết mình phát sốt.
Y theo thói quen muốn đi tìm ba cùng ca ca.
Nhưng bọn họ đều không có ở đây, y gọi điện thoại cho bọn họ, nhưng bọn họ dường như đều có chuyện, chưa nói được mấy câu đã cúp máy.
Đó là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Y cúi đầu nhìn di động sững sờ.
Lộc Dữ Ninh ở trong lòng nhỏ giọng không ngừng tự nói với mình, nhất định là bởi vì bọn họ quá bận rộn.
Nhưng trong lòng Lộc Dữ Ninh thật ra hiểu rõ, đâu phải vì công việc gì mà bận rộn, chẳng qua là vì hôm nay là ngày Dư An làm phẫu thuật, bọn họ ở cửa phòng phẫu thuật cùng Dư An mà thôi.
Lộc Dữ Ninh chỉ có thể bảo quản gia gọi bác sĩ gia đình tới.
Lúc chờ bác sĩ gia đình, điện thoại di động của Lộc Dữ Ninh nhận được một tin nhắn xa lạ, từ sau khi nhận được món đồ chơi kia, số điện thoại xa lạ này thường gửi cho cậu một ít tin nhắn, đều là chuyện khi còn bé của cậu, Lộc Dữ Ninh cũng không ngốc, đối với người này thủy chung ôm cảnh giác, cũng không có ý định đến cuộc hẹn không rõ nguồn gốc này, bởi vậy chưa bao giờ trả lời số điện thoại này.
Mà giờ phút này không biết là trùng hợp hay là nguyên nhân gì, số điện thoại kia gửi tới một tin nhắn - -
"Ninh Ninh, đừng ngốc, Lộc Chính Thanh căn bản không phải thật sự tốt với em, hiện tại trong mắt ông ta đều là con ruột của mình, làm sao còn để ý tới em."
Những lời này lại giống như là khiến Lộc Dữ Ninh đau đớn.
Y rốt cục nhịn không được trả lời - -
"Không thể nào, ba mới không giống như ngươi nói."
Chỉ là Lộc Dữ Ninh đánh xong một hàng chữ này, y mê mang ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia dao động.
Lộc Chính Thanh kỳ thật cũng không phải đang ở cùng Lộc Dư An, ông cũng quả thật không nhận được điện thoại của Lộc Dữ Ninh, khi đó ông đang chuẩn bị lên máy bay, sau khi nhận ra Dữ Ninh có chuyện, ông liên hệ Đỗ thư ký đi chiếu cố Dữ Ninh.
Mà chính ông bay tới tỉnh bên cạnh cách đó trăm dặm.
Cho đến khi ông tới nơi, đứng ở trước căn nhà rách rưới, ngẩng đầu nhìn cái sân nhỏ bất mãn với bụi bặm dày đặc và mạng nhện này, người đàn ông nửa thế kỷ đều ở trung tâm thương mại đã trải qua mưa gió giờ phút này trong lòng lại có chút khiếp đảm.
Bởi vì nơi này chính là nơi Dư An bị nhốt đến năm năm.
Từ sau khi Lộc Chính Thanh biết hết thảy, ông cơ hồ giống như tự ngược cả đêm không ngủ được, ông nhắm mắt lại chính là Dư An nho nhỏ cả người đầy máu nhìn ông, ông rất muốn biết Dư An đến tột cùng đã trải qua cái gì.
Cho nên ông tìm được hồ sơ năm đó, tìm được địa chỉ nhà nhỏ năm đó giam cầm Dư An suốt năm năm.
Lộc Chính Thanh trầm mặc một hồi, rốt cục run rẩy tay đẩy cửa sân ra.
Két một tiếng, cửa sắt rỉ sét loang lổ bị đẩy ra, đập vào mi mắt Lộc Chính Thanh chính là sân cỏ dại mọc thành bụi.
Từ sau khi vụ án năm đó phát sinh, cảnh sát ra vào lấy chứng cứ hơn nửa năm, sau đó cái sân này liền hoang phế không còn ai tiến vào nữa.
Lộc Chính Thanh nhìn chung quanh sân một vòng, thấy vừa vào cửa bên cạnh giếng cạn trong sân có mấy hố đất màu vàng mở ra.
Hố đất nho nhỏ, mỗi cái lại rất sâu, chiều dài đại khái bảy tám mươi cm, chênh lệch không nhiều lắm là chiều cao của hài tử năm sáu tuổi.
Lộc Chính Thanh ánh mắt tràn đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm mấy cái hố đất nhỏ kia.
Lão nhân gia mang theo Lộc Chính Thanh thấy thế nhịn không được thở dài nói: "Nghiệp chướng nha, năm đó trong sân đào ra không ít thi thể trẻ con, ai nấy đều còn nhỏ như vậy.
Đây chính là nơi chôn tụi nhỏ."
Lộc Chính Thanh ép buộc mình quay đầu, không cần suy nghĩ nữa, thiếu chút nữa Dư An cũng là một trong số đó.
Ông nhìn trong sân dùng gỗ dựng lên một gian nhà gỗ cực kỳ đơn sơ, dừng bước.
Lộc Chính Thanh biết đây chính là căn phòng tối dùng để giam giữ trẻ con.
Tay ông run rẩy đẩy cánh cửa gỗ kẻo kẹt.
Vừa vào cửa một loại mùi máu tươi tích trong nhiều năm không tiêu tan trộn lẫn với mùi gỗ ẩm ướt phả vào mặt, lều gỗ nhỏ thoạt nhìn cũng không có gì, chỉ có ở một số góc mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu lâu năm.
Mà càng làm cho Lộc Chính Thanh không thể tiếp nhận chính là huyết sắc đen tối khô cạn trên vách tường bốn phía.
Lộc Chính Thanh gần như tự hành hạ mình, để cho mình xem qua từng tấc căn phòng này.
Cuối cùng ông dừng lại ở lối vào tầng hầm của căn nhà gỗ nhỏ.
Hai người bọn họ đi xuống, tầng hầm nhỏ hẹp phá lệ chật chội, trần nhà trầm thấp giống như là ép đến người không thở nổi, vật chứng trọng yếu trong tầng hầm ngầm đã bị cảnh sát mang đi, nhưng là bên trong như cũ mang theo cái loại mùi vị huyết nhục hủ bại này, khiến người buồn nôn.
Tầng hầm ngầm vẫn lưu lại rất nhiều thứ, tỷ như xích sắt buộc ở góc tường, tỷ như vết cào thật sâu trên vách tường, tỷ như trên vách tường một mảng lớn máu đen nhánh.
Lão nhân gia đi theo ông vào thổn thức nói: "Nghe nói tầng hầm ngầm này là bọn họ chuyên dùng để giáo huấn hài tử không nghe lời nhất, bên ngoài còn có mấy đứa chôn chính là từ nơi này kéo ra.
Lão nhân gia nói xong, nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Lộc Chính Thanh, mới ý thức được Lộc Chính Thanh có thể cũng là cha mẹ của những đứa trẻ năm đó, ông vội vàng nói: "Cũng không phải đứa trẻ nào cũng đi vào."
Lộc Chính Thanh lại giống như tự ngược, nhìn từng góc từng tấc.
Thẳng đến ánh mắt của ông nhìn về phía góc tường trên, toàn thân đột nhiên nhịn không được kịch liệt run rẩy.
Trên vách tường không lớn, trải rộng vết máu khô khốc, mà ở góc khuất gần mặt đất nhất, nơi đó dùng máu vẽ một loạt ngôi sao nhỏ rậm rạp.
Đây là loại ông từng vẽ cùng Dư An.
Dư An từng ở đây.
Ông ngồi xổm xuống, tay run rẩy, cẩn thận từng li từng tí muốn đụng vào chúng nó, nhưng trong nháy mắt đụng vào, ông lại bắn ngón tay lên như điện giật, chán nản quỳ xuống đất.
Trong nháy mắt, nam nhân nguyên bản hơn năm mươi tuổi lại được bảo dưỡng kỹ càng, tinh thần lại bị đồ vật không biết tên rút đi, mắt thường có thể thấy được già đi mười tuổi.