Chương 51
Phương Học Đồng sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Lộc Dư An chưa từng gặp Phương Học Đồng, cũng không biết anh ta là người như thế nào.
Chỉ nhớ trong nguyên tác từng nói, anh ta là ở nước ngoài lớn lên, có ông là đời thứ nhất Hoa kiều, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đã là nhà giàu nhất địa phương, mà anh ta đi theo phụ thân khai thác thị trường quốc gia mà về nước, trời sinh tính phong lưu, cũng là một lãng tử, gặp được Lộc Dữ Ninh sau mới hồi tâm chuyển tính.
Cậu bất quá là thoáng xuất thần, Mạc Nhân Tuyết liền theo ánh mắt của cậu rơi xuống cái tên kia hỏi: "Dư An, em làm sao vậy?"
Lộc Dư An lắc đầu.
Phương Học Đồng thì thế nào? Dù sao Lộc gia đã không còn quan hệ gì với cậu.
Trong nháy mắt, đã đến ngày khai mạc triển lãm tranh.
Triển lãm tranh ở bên trong Lục Viên, đây là triển lãm tranh ít được tổ chức trong Lục Viên, gần như là quy cách cao nhất của triển lãm.
Hứa Thiệu Lâm đã từng len lén liếc nhìn chi phí triển lãm tranh lần này, nhịn không được len lén líu lưỡi, Lục Viên này tuyệt đối là mua bán lỗ vốn.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết lại vui vẻ chịu đựng.
Nuôi con quả nhiên là tốn tiền.
Hứa Thiệu Lâm nhịn không được nghĩ đến.
Anh biết bức tranh của Dư An hôm nay sẽ được trưng bày lần đầu tiên, trong lòng khẽ động hỏi: "Bức tranh của Dư An định giá bao nhiêu?"
Anh và Mạc Nhân Tuyết là thế giao, bản thân anh cũng đầu tư tác phẩm nghệ thuật, anh đối với Dư An rất coi trọng, anh đã xem qua tranh của Dư An, rất thích phong cách của Dư An, Dư An thực lực mạnh, đã có phong cách của mình, tranh linh động, màu sắc lớn mật xúc động lòng người, thường thường có nét bút của thần, càng khó có được chính là sức thổi phồng cảm xúc.
Huống chi Dư An mới xuất hiện đã lấy được giải thưởng vàng Khải Chi Bôi trong giới nghệ thuật, lại xuất thân danh môn - - môn hạ Nhan lão, hơn nữa Mạc Nhân Tuyết cùng với phòng tranh Lục Viên mà anh đại diện một đường vận hành cho Dư An.
Có thể đoán được hiện tại chỉ là khởi điểm của Dư An mà thôi, về sau Dư An sẽ càng ngày càng có nhiều người biết, phong cách cá nhân càng ngày càng mãnh liệt, giá trị thương mại của cậu nhất định nước lên thì thuyền lên.
Anh không ngại chính mình đến đầu tư một chút cho ngôi sao mới trong giới hội họa tương lai.
Ai ngờ Mạc Nhân Tuyết chỉ thản nhiên liếc anh một cái, nói: "Không có giá."
Không có giá.
Hứa Thiệu Lâm không khỏi hơi hơi mở to hai mắt, anh tự nhiên là biết không có giá cả là có ý gì, tranh trong triển lãm tranh bình thường là có hai loại hình thức đấu giá, một loại là định giá trước, còn có một loại là tự ra giá.
Cấp bậc như Nhan lão xuất hiện nhất định một cuộc chiến đấu giá.
Nhưng Dư An......
Bất quá mới ra đời, liền chọn dùng hình thức đấu giá này, không khỏi cũng quá lớn mật một chút.
Nếu như vạn nhất, không có ai đấu giá, vậy thì thật sự là mất nhiều hơn được, Hứa Thiệu Lâm muốn khuyên nhủ bạn tốt, nhưng nhìn thấy bộ dáng bạn tốt phong đạm phong khinh, cảm thấy mình nên bớt lo nghĩ, phải biết rằng phòng tranh bạn tốt không biết đã khai quật ký hợp đồng với bao nhiêu người mới trong giới nghệ thuật, Lục Viên ngắn ngủi vài năm liền phát triển thành phòng tranh nghệ thuật cao cấp chi phối thị trường tác phẩm nghệ thuật châu Á, không thể thiếu khứu giác nhạy bén của bạn tốt đối với thị trường tác phẩm nghệ thuật.
Nếu anh có lòng tin vào bức tranh của Dư An...
Trong lòng Hứa Thiệu Lâm khẽ động, như vậy bức tranh của Dư An có lẽ thật sự có năng lực đấu giá.
Anh ngứa tim ngứa gan muốn đi xem bức tranh Dư An kia rốt cuộc là như thế nào.
Vì thếi trước khi tại chính thức triển khai mạc, lẻn đến trong triển lãm tranh muốn nhìn xem.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tác phẩm của Nhan lão được đặt ở giữa triển lãm tranh, trên đường đi tới, trong triển lãm tranh có rất nhiều tác phẩm rất tốt, lần triển lãm này chất lượng rất cao, mấy năm nay Hứa Thiệu Lâm nghĩ nó phải là số một số hai, trách không được bạn tốt đặc biệt từ Hồng Kông chạy tới.
Nhưng anh tìm ở nơi dễ thấy nhất nửa ngày cũng không tìm được, trong lòng nhịn không được nghĩ, Mạc Nhân Tuyết làm sao cũng không cho tranh của Dư An một chỗ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Rốt cục anh vừa quay đầu, nhìn về phía một phòng bên cạnh.
Sa trắng noãn theo gió mà động từ trần nhà cao mấy mét mà xuống, phiêu dật linh động, mà xuyên thấu qua miếng sa nửa trong suốt phía sau một bức sơn thủy linh động phiêu dật như ẩn như hiện, khối mực dày nặng đem sơn thủy phác họa nhuộm đẫm ra, mảng lớn màu mực cũng không có vẻ dại ra, ngược lại có một loại linh động phiêu dật nói không nên lời.
Càng mấu chốt chính là, rõ ràng là sơn thủy, Hứa Thiệu Lâm lại từ trong bút mực cảm nhận được sự tịch mịch quạnh quẽ, loại tịch mịch này cùng màn che buông xuống chung quanh cùng phòng triển lãm trống trải có vẻ hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, rõ ràng phòng triển lãm náo nhiệt ở sâu trong, lại có một loại u tĩnh không sơn tuyệt cốc.
Tranh là phương tiện truyền tải cảm xúc, mà tác phẩm truyền tải cảm xúc hoàn mỹ này không thể nghi ngờ có năng lực đi thẳng vào lòng người.
Hứa Thiệu Lâm gần như lập tức ý thức được đây chính là tác phẩm của Dư An.
Anh nhất thời chỉ có một ý niệm trong đầu -- bức họa này quả thật đáng giá đấu giá, bức họa này tuyệt đối là một trong những tồn tại chói mắt nhất trong triển lãm tranh.
Hứa Thiệu Lâm đã thầm hạ quyết tâm muốn tham gia đấu giá.
Lộc Dư An đi cùng Nhan lão.
Tài xế dừng xe bên ngoài phòng trưng bày.
Lộc Dư An xuống xe đỡ Nhan lão xuống trước, người bên cạnh tự giác né tránh một con đường, Lộc Dư An ở trong đám người nhìn thấy ba người Lộc gia.
Cậu cũng không ngoài ý muốn, mặc dù không nhìn thấy họ trong dánh sách khách được mời, nhưng là lần đầu triển lãm rất nhiều vé vào cửa là ẩn danh, lấy địa vị Lộc gia ở Nam thành, thì nhất định sẽ xuất hiện.
Lộc Chính Thanh nhìn cậu không chớp mắt, thậm chí lúc Dư An đi qua nhịn không được vươn tay ra.
Lộc Dư An ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho.
Nhan lão đi qua bên cạnh bọn họ hừ một tiếng, đỡ tay Dư An ngẩng đầu chống quải trượng tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi tới đại sảnh, ông lão quét mắt nhìn một vòng, ở đại sảnh không tìm được các bạn tốt của ông, trong lòng đang kỳ quái, rốt cục ở bên trái phòng triển lãm nhìn thấy các bạn tốt vây quanh một chỗ, ông vừa nhìn bức tranh in hai con dấu Dư An và Phùng Nguyệt kia, trong lòng không khỏi vui vẻ - - đây không phải là trùng hợp sao?
Ý thức được bức tranh bọn họ thảo luận chính là tranh của Dư An, Nhan lão tinh thần phấn chấn đẩy Dư An vào trong một đống người già tuổi tác không kém bọn họ bao nhiêu, cười híp mắt nói: "Đây chính là tiểu đồ đệ sư đệ ta lưu lại."
"Tìm được bảo bối lâu như vậy, rốt cục cam lòng mang ra ngoài a.
"Bạn tốt trêu ghẹo nói, từ trên xuống dưới đánh giá Lộc Dư An nhịn không được mang theo ghen tị nói:" Thật sự là một đồ đệ tốt a."
Bọn họ đã xem qua bức họa kia của Lộc Dư An, đúng là danh xứng với thực, ở trong những người trẻ tuổi đều là nổi tiếng nhất.
Họa phẩm linh khí bức người, rõ ràng là đại lượng mực khối, thế nhưng hình ảnh cũng không nặng nề, ngược lại là tầng thứ rõ ràng, linh động dị thường.
Đương nhiên bọn họ cũng nhìn ra mấu chốt là phương pháp phác họa thiếu niên khác với phương pháp phác họa thông thường hiện tại, bọn họ vừa mới thảo luận đến tột cùng dùng phương pháp gì.
Trong đám người Tống lão rốt cục nhịn không được lầm bầm nói: "Các ngươi cũng đừng ra vẻ kiêu ngạo! Lão Nhan, ngươi mau để cho tiểu đệ tử nhà các ngươi, biểu diễn cho chúng ta biết tuyến kia của hắn là như thế nào vẽ ra." Vừa rồi một đám lão gia hỏa bọn họ ở bên này nghiên cứu nửa ngày.
Từ sau khi anh nhìn thấy Khải Chi Bôi, thật lâu không quên được, ở nhà cũng thử qua, lấy bút lực của ông tự nhiên có thể vẽ ra, nhưng chỉ có thể có được hình dạng, lại không chiếm được tinh túy.
Người nọ trừng mắt nhìn Tống lão, nào có đi lên nói chuyện này với vãn bối.
Ông cụ ho nhẹ một tiếng, cười với Dư An, vẫn không nhịn được nói: "Dư An à, đường nét cậu vẽ có chút giống với đường tơ tằm, nhưng lại hoàn toàn khác.
Có thể biểu diễn cho đám ông già chúng tôi xem không?"
Dư An lập tức nói: "Đương nhiên có thể."
Trong Lục Viên không thiếu giấy bút mực.
Dư An gật gật đầu, một đám lão nhân tuổi thất tuần nhao nhao tránh ra, bọn họ một đám nhân vật Thái Sơn trong giới nghệ thuật đứng ở chỗ này, truyền thông triển lãm đầu tiên bao gồm cả khách quý được mời, đều vây quanh ở chỗ này.
Trong lúc bất tri bất giác trọng điểm của toàn bộ triển lãm tranh cũng đã dời đi, cơ hồ tất cả người xem triển lãm, đều đang thảo luận bức tranh này.
Truyền thông nhạy bén đem các loại ống kính nhắm ngay Lộc Dư An.
Lộc Dư An cũng không khiêm tốn, trực tiếp cầm lấy một cây bút lông dê, cậu hít sâu một hơi, bút lông trong tay liền phác họa ra núi non nhấp nhô, cậu phác họa ra núi non phiêu dật tiêu sái, tùy tính lại mang theo nhịp điệu, cho dù người không hiểu vẽ cũng có thể nhìn ra được những người khác vẽ không giống nhau.
Có người nhịn không được chậc một tiếng: "Sao lại cảm thấy nhẹ nhàng như vậy."
Người bên cạnh hơi nhìn ra một chút môn đạo nói: "Ngươi có thấy đường nét của cậu ấy không, có phải ngươi cảm thấy mỗi một chỗ to nhỏ của cậu ấy đều giống nhau không?"
Người đàn ông gật đầu.
Người bên cạnh cười nói: "Nếu quả thật đều to nhỏ như nhau, như vậy ánh mắt chúng ta thoạt nhìn ngược lại sẽ không giống nhau.
Ngươi nhìn kỹ mỗi một chỗ to nhỏ đều không giống nhau, cho nên mới có loại cảm giác nhẹ nhàng này."
Ông lại bổ sung một câu: "Đây chính là bút pháp độc đáo của họa thánh - - Cao Cổ Du Ti Họa" Ông nói xong nhịn không được cảm thán: "Không ngờ lại có thể vẽ ra a."
Ông bất quá là người bình luận có chút danh tiếng trong giới giải trí, mà giờ phút này ông nhìn thiếu niên nhịn không được cảm thán, đến tột cùng là đứa nhỏ ai dạy ra, ánh mắt của ông nhìn về phía tranh thiếu niên, trong lòng tính toán, ông có thể hay không đủ tiền đem tranh thiếu niên mua lại.
Ông tự nhiên là nhìn ra bức họa này tăng giá trị không gian lớn bao nhiêu.
Chỉ là ông vừa quay đầu, nhìn chung quanh ánh mắt không ít người khen ngợi, trong lòng liền thầm kêu không tốt, ông muốn mua xuống phỏng chừng có chút khó khăn.
Bên ngoài đám người, thanh niên mặc áo sơ mi hoa đẩy đẩy kính râm, ánh mắt dừng ở bức tranh thiếu niên, cuối cùng dừng ở bức tranh "Phùng Nguyệt" kia in riêng, trong mắt vẻ kinh hỉ thoáng qua rồi biến mất, lập tức thờ ơ hướng trợ lý bên cạnh nói: "Không quan tâm tốn bao nhiêu tiền, đều phải đem bức tranh kia mua lại cho tôi."
Trợ lý vội vàng gật đầu: "Vâng, Phương tổng."
Lộc Dư An hết sức chuyên chú không hề hay biết, rốt cục cậu thu tay lại, đem bút mực đặt ở trên chặn giấy Thanh Hoa, giương mắt nhìn qua đám người.
Cậu vừa ngẩng đầu liền lướt qua đám người vội vã cùng ánh mắt Mạc Nhân Tuyết đối diện.
Mạc Nhân Tuyết tựa hồ một mực nhìn cậu, tầm mắt hai người giao thoa, khẽ gật đầu, môi khẽ nhúc nhích - -
Anh ấy biết mình xem hiểu khẩu hình môi.
Mà cậu quả thật cũng hiểu, Mạc Nhân Tuyết nói chính là - - hai chữ" giỏi lắm".
Lộc Dư An cố gắng đè khóe môi muốn nhếch lên của mình xuống, nhưng niềm vui sướng trong đáy mắt cậu làm thế nào cũng không che giấu được, cậu thản nhiên đối mặt với ống kính trong đèn flash.
Lão nhân xung quanh cũng đã đắm chìm tronghội họa nhiều năm, chỉ bất quá vừa nhìn Dư An biểu diễn liền hiểu được, Tống lão bừng tỉnh đại ngộ cùng bạn tốt xung quanh gật đầu nói: "Thì ra loại phác họa này không thể dựa vào cổ tay, phải dựa vào khí lực ngón tay mới được." Chỉ bất quá hiểu được là hiểu được, nhưng muốn vẽ ra, vẫn cần nhiều năm suốt tháng luyện tập mới được.
Tống lão mắt lộ vẻ khen ngợi, ông nhìn truyền thông chung quanh, trong lòng khẽ nhúc nhích, có tâm muốn giúp thiếu niên nhắc tới thân phận, liền mở miệng hỏi: "Đây chính là Cao Cổ Du Ti đã thất truyền từ lâu đúng không, Dư An cậu dùng bao lâu để khôi phục lại cái này?"
Miêu pháp thất truyền đã lâu cộng thêm tuổi thiếu niên, không thể nghi ngờ sẽ làm thiếu niên thu được rất nhiều độ chú ý, hơn nữa chứng thực danh hiệu thiếu niên thiên tài, mà tài hoa thiếu niên cũng xứng với danh tiếng như vậy, Tống lão nhất quán hy vọng họa sĩ có giá trị nghệ thuật đạt được giá trị thương mại tương ứng.
Mà giới hội họa trong nước thời kỳ trì trệ, nếu như có thể đem thiếu niên làm họa sĩ thiên tài mới sẽ mở ra danh tiếng, đối với toàn bộ giới hội họa cũng là được lợi không nhỏ.
Truyền thông vô cùng hưng phấn, bọn họ cũng muốn đạt được đủ độ đề tài trên người thiếu niên.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người chú ý trung tâm đều ở trên người thiếu niên, ai ngờ thiếu niên lại mím môi hồi đáp: "Không phải tôi khôi phục như cũ."
Ánh mắt mọi người đều cả kinh, ngay cả Nhan lão cũng sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên thản nhiên nói từng câu từng chữ trước ống kính truyền thông: "Phục hồi cách vẽ này là thầy Lý Nguyệt Phùng của tôi- - thầy Lý Nguyệt Phùng của tôi là một họa sĩ vô cùng xuất sắc."
Kỳ thật cách vẽ này là tưởng tượng chung của cậu và Lý lão đầu, cậu nhiều lần luyện tập cuối cùng đem ý tưởng biến thành hiện thực, nhưng giờ phút này cậu yên lặng ẩn đi tên của mình.
Cậu muốn cho càng nhiều người biết Lý lão đầu.
Phía dưới yên tĩnh trong nháy mắt, lập tức lại có người bắt đầu nhỏ giọng nghị luận - -
Lý Nguyệt Phùng là ai?
Chưa từng nghe qua cái tên này à? Có phải chủ nhân của bức tranh "Phùng Nguyệt" kia không?
"Có thể dạy ra loại đồ đệ này, còn có thể phục hồi loại này thất truyền họa pháp, hẳn là đại sư xuất thế nào đó a?"
Đã lâu không nghe được ba chữ Lý Nguyệt Phùng Nhan lão sững sờ, lão nhân nhìn thiếu niên trong đám người, đáy mắt hơi ướt át, ông sửa sang lại tranh của sư đệ lâu như vậy, ôngkỳ thật biết, loại miêu pháp này sư đệ cho tới bây giờ cũng chưa từng dùng qua.
Vào giờ khắc này, lão nhân vạn phần chắc chắn, có thiếu niên ở bên cạnh sư đệ, lúc sư đệ rời đi, nhất định không có bất kỳ tiếc nuối nào.
Trong đám người, Lộc Chính Thanh tham lam nhìn thiếu niên bị vây quanh, thiếu niên như là đang phát sáng.
Ông ngắn ngủi vài ngày như là già đi hơn mười tuổi, hai bên tóc mai đã có tóc bạc.
Ông nghe chung quanh không hề che giấu tán thưởng, Lộc Chính Thanh trong lòng như là bịt kín một tầng giấy thấm ướt không kẽ hở.
Thật sự là buồn cười, tất cả mọi người đều biết con của ông ưu tú cỡ nào, duy chỉ có chính ông là không biết.
Mấy ngày trước, ôngbuổi tối mơ thấy ái thê, đây vẫn là lần duy nhất trong những năm này ái thê đi vào mộng.
Ông chờ đợi hồi lâu, nhưng là thời điểm ở trong mộng, ông lại không cách nào vui vẻ, hắn sợ ái thê hỏi ông Dư An đâu? Ông không biết nói với ái thê như thế nào, ông lại đánh mất Dư An đã tìm được về.
Ông nhịn không được nhớ tới trước kia, khoảng thời gian đó bởi vì quan hệ đối tác hợp tác nhiều năm tan vỡ, cổ phần công ty tái cơ cấu, cổ phần một lần nữa tách ra, ông sứt đầu mẻ trán.
Cho dù là sinh nhật của con trai cả, ông cũng chỉ có thể để cho vợ mang theo hai đứa con ăn mừng.
Sau đó ông vô số lần hối hận, rõ ràng lúc đó nên bảo vệ gia đình ông lại không ở đây, sau đó Dư An tung tích không rõ.
Rơi xuống nước, cũng không giống như là bị lừa bán hoặc là cái gì khác.
Mọi người đều biết tỷ lệ Dư An còn sống rất nhỏ, cho dù phía sau hạ du có người nói nhìn thấy đứa bé được cứu lên, bọn họ cũng chỉ tưởng rằng là nhìn lầm mà thôi.
Ban đầu ông cũng thề sẽ tìm Dư An về.
Nhưng theo thời gian dần dần trôi qua, khả năng Dư An còn sống càng ngày càng nhỏ, nụ cười của con trai cả càng ít, thậm chí ông và vợ cãi nhau cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý đề nghị chính là để chuyện này hoàn toàn trôi qua, để người còn sống giải thoát.
Vợ không đồng ý.
Mà ông ngồi suốt một đêm trong phòng Dư An, sau khi trời sáng, ông từng chút từng chút niêm phong đồ đạc của Dư An, đặt ở tầng hầm ngầm, không bao giờ mở ra nữa.
Đó là khi ông cảm thấy rằng ông đã đưa ra quyết định tốt cho tất cả mọi người.
Nhưng ông lại quên mất, ông là ba của Dư An, là anh hùng trong lòng Dư An, là người không nên từ bỏ thằng bé nhất trên thế giới này.