Điện thoại bên tai vẫn đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Tống Vân Hồi chầm chậm chớp mắt, đại não nhanh chóng xoay chuyển.
Cậu ngay lập tức nhớ lại thông tin trên chứng minh thư của mình.
Sau đó đôi mắt chậm rãi mở to.
Tay cầm điện thoại vẫn đang khựng lại trên không trung, cậu không cúp máy, cũng không tiếp lời.
Người phía sau tới gần, nhẹ nhàng lấy điện thoại trong tay cậu qua.
Trong tay Tống Vân Hồi nháy mắt có thêm một bó hoa.
Là bó hướng dương vô cùng rực rỡ mà cậu nhìn thấy trước đó.
Một bó hướng dương đầy ụ hoa, ôm vào trong lòng, còn có thể ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của nó.
Một chút động tĩnh không tính là nhỏ vang lên, trước mắt cậu chợt sáng lên.
Ánh nến màu vàng trông rất ấm áp, mang theo tia nhiệt liệt không nói nên lời.
Đứng sau ánh nến là Tần Kiến Viễn và Diệp Mẫn.
Hết thảy trước đây bỗng chốc xâu chuỗi lại, vì sao Diệp Mẫn đặc biệt quan tâm đến việc khi nào cậu về, vì sao trong xe Tần Thư có hoa, trong ghi chép chỉ dẫn có huyện thành nơi cậu đến.
Diệp Mẫn cười híp mắt, trông rất kích động, nói:
"Nhóc Vân, con mau ước đi!"
Tần Thư đứng sau lưng cậu hợp thời nói: "Nhắm mắt lại, cầu nguyện trong lòng, sau đó thổi nến.
"
Tống Vân Hồi cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vã nhắm mắt.
Tuy cậu đã nhắm mắt nhưng đại não vẫn trống rỗng.
Cậu không biết nên ước gì.
Sau khi nhắm mắt lại, mọi giác quan đều nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều.
Cậu có thể nghe thấy tiếng vải vóc quần áo ma sát, nghe thấy tiếng hô hấp nhè nhẹ.
Trong không khí còn có mùi thơm ngọt ngào của bánh kem.
- -Cậu đã ước một điều.
Sau đó mở mắt, thổi tắt ánh nến đang khẽ khàng lay động.
Trong nhà rơi vào một mảnh đen kịt, tiếp đó đèn được bật lên, nháy mắt cả căn nhà bừng sáng.
Mắt chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột, mọi người đều nheo mắt lại.
Thấy vẻ mặt thoáng có chút kỳ quái của Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn, Tống Vân Hồi ngay lập tức bật cười.
Hoa hướng dương trong lòng tươi mới rực rỡ, những bông hoa nhỏ nhắn ở một góc vươn lên che lấp khóe môi cong lên của cậu.
Mọi người dời 'trận địa' sang phòng khách.
Huyền quan lại lần nữa rơi vào bóng tối, chỉ có hai chiếc điện thoại bị tiện tay đặt trên tủ giày vẫn còn lóe lên tia sáng yếu ớt, chưa cúp máy.
Phòng khách cũng đã được trang trí qua, đồ trang trí bao gồm những bông hoa nhỏ và gấu bông nhỏ, cam cam đỏ đỏ đủ cả, trông vô cùng ấm áp, không ăn khớp lắm với gian phòng ba tông màu trắng, đen, xám.
- -Gian phòng cũng không còn dáng vẻ đơn điệu với ba tông màu lạnh lẽo như trước, chính xác mà nói đã không còn phong cách thống nhất nữa.
Trên bàn có một bé khủng long nhồi bông màu xanh lá cây, còn có cái đệm lót lòe loẹt sặc sỡ mà Cam Tử thích nhất, đệm dựa của Tống Vân Hồi cũng ở đây, và cả một vài món đồ chơi nhỏ.
Nói chung ngôi nhà này đã không còn cao quý lạnh nhạt như xưa.
Tống Vân Hồi ôm Cam Tử ngồi ở trung tâm sofa, lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của chiếc bánh kem mà vừa rồi cậu nhìn không rõ.
Là màu trắng, bên trên có họa một bé khủng long chibi rất chi là đáng yêu, nét vẽ cực kỳ tinh tế tỉ mỉ.
Ngoài ra ở giữa bánh kem còn dựng một thanh socola khủng long nhỏ màu xanh.
Ngửi mùi thì hẳn là vị dâu tây.
Tất cả đều dựa theo sở thích của cậu.
Bên cạnh bánh kem khủng long chibi còn có một chiếc bánh kem khác nhưng nhỏ hơn, nguyên liệu làm bánh cũng rất khác biệt.
Đây là bánh kem nhỏ làm riêng cho Cam Tử, là thứ mà mèo nhỏ thích nhất.
Hôm nay quả thực cũng là sinh nhật của Cam Tử.
Mọi người ngồi vây xung quanh bàn, cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Tống Vân Hồi cũng đang hát, chỉ khác là hát cho Cam Tử.
Giọng cậu trong trẻo, cậu nhìn bé mèo ngồi phịch bất động trong lòng mình, trong mắt mang theo ý cười.
Mèo nhỏ không hiểu bọn họ đang làm gì, nhưng cũng không trở ngại mèo nhỏ kêu 'miao miao' cùng bọn họ.
Kẹp hình mèo vào lúc này càng thêm dính người.
Tần Kiến Viễn hát trật nhịp mấy lần, tổng cộng bốn người một mèo, một bài hát mừng sinh nhật đơn giản lại hát ra tận mấy giai điệu, hát đến phần sau Diệp Mẫn nhịn không nổi nữa mà bật cười ha hả.
Hôm nay không cần Tống Vân Hồi đến đảm nhiệm vai trò thợ chụp ảnh, Diệp Mẫn yêu thích ghi lại khoảnh khắc cuộc sống hằng ngày hơn cả cậu, từ lúc vừa bước vào đã bắt đầu không ngừng quay quay chụp chụp, hoàn toàn không cần đến cậu.
Bánh kem cuối cùng là Tống Vân Hồi cắt.
Mỗi người một miếng, còn Cam Tử thì tự ăn bánh kem nhỏ của nhóc.
Nhóc hình như cho rằng bánh kem nhỏ của mình cũng sẽ bị cắt chia đều ra nên không ăn, ngồi xổm một bên chờ, kết quả vẫn không chờ được người tới chia bánh kem nhỏ của mình ra.
Nhóc cẩn thận dè dặt ăn một ngụm.
Lại ăn thêm một ngụm.
Sau đó trực tiếp vùi mặt vào trong bát.
Tống Vân Hồi ngồi bên cạnh nhóc, bất luận có ép tầm mắt thấp hơn nữa, vẫn không thể nào nhìn thấy dù là một con mắt của đối phương.
Một chiếc lợn mèo chuyên tâm ăn uống.
Tần Thư ngồi bên cạnh cậu, nhìn thấy cậu cúi người thấp xuống nhìn Cam Tử, tóc cũng sắp chạm xuống mặt bàn, bèn vỗ nhẹ vai cậu, hỏi cậu: "Ngày mai có phải ra ngoài đi làm không?"
Tống Vân Hồi lắc đầu.
Ngày mai chỉnh sửa nhạc phổ, đồ đạc ở phòng ghi âm đã đủ để cậu làm việc.
Ngay sau đó Tần Thư hỏi cậu: "Uống bia trái cây không?"
Rất nhiều lần trước đó, khi anh nhìn thấy Tống Vân Hồi mở cửa tủ lạnh ra đều sẽ liếc nhìn đống bia rượu dùng để nấu món vịt om bia.
Tống Vân Hồi đảo mắt.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Tần Thư đưa cho cậu một chai bia trái cây, vị dâu.
(chắc giống strongbow =)))
Tống Vân Hồi nhận lấy.
Chai bia trái cây màu đỏ hồng, chiếu lên đầu ngón tay trắng nõn lạnh lẽo, càng khiến nó thêm đẹp đẽ.
Nhìn bao bì này, hẳn là Diệp Mẫn chọn không sai.
Lòng hiếu kỳ vẫn đánh bại định lực vốn không nhiều mấy của cậu.
Tuy trước đây đã từng thề thốt sẽ không tiếp tục uống rượu bia nữa, nhưng đang ở nhà mà, với lại nồng độ cồn của bia trái cây cũng thấp.
Nếu ngay cả ở nhà mà cũng thể uống rượu, vậy thật sự không còn nơi nào rượu được nữa.
Cậu cảm thấy có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Tay mỗi người cầm một chai bia trái cây, lúc chạm cốc còn vang lên tiếng 'cùm cụp'.
Cam Tử hoàn toàn không để ý đến mấy người này đang làm gì, cuối cùng cũng cam lòng ngẩng mặt lên khỏi bát, chạy đi uống nước của mình.
Sau khi ăn xong bánh kem là tiết mục tặng quà.
Nhận lấy quà, Tống Vân Hồi không mở ra ngay lập tức mà cẩn thận tỉ mỉ đặt những hộp quà này sang một bên, lại sợ bị đụng trúng nên chuyển đến bên góc tường, lúc này mới an tâm sơ sơ.
Sau đó là tặng quà cho Cam Tử.
Quà của bọn họ đối với bé mèo mà nói có lẽ rất thừa thãi không chừng.
Đợi khi ăn xong bánh kem nhỏ, Cam Tử lúc này mới chịu ngẩng đầu lên khỏi bát cho bọn họ một ánh mắt.
Bé mèo ngày thường thích làm nũng dính người cũng có thể vì một chiếc bánh kem nhỏ mà không thèm để ý người.
Diệp Mẫn chỉ trích nhóc, "Đồ mèo bạc tình!"
Cam Tử liếm liếm móng vuốt, sau đó chạy đến cọ cọ bà.
"Bỏ đi," Giọng nói Diệp Mẫn nhất thời mềm xuống, "Nó chỉ là một bé mèo con.
"
Mèo nhỏ lại hiểu gì đó.
Cam Tử o o lại chạy đến cọ cọ Tống Vân Hồi.
"! !.
"
Tần - đang đứng bên cạnh Diệp Mẫn, đồng thời đã vươn tay ra chuẩn bị ôm lấy mèo nhỏ lại bị ngó lơ - Kiến Viễn trầm mặc một hồi, đành ủ ê thu tay về.
Diệp Mẫn mua cho Cam Tử một cái vòng cổ màu vàng mềm mại, giống như viền hoa mặt trời.
Đeo trên cổ Cam Tử rất vừa vặn, bé mèo hoa mặt trời cứ thế ra đời.
Kế hoạch B chuẩn bị trước đó cho mèo nhỏ vô ích, nhưng đã được Tần Kiến Viễn áp dụng.
Chỉ là quà của ông độc đáo mới lạ hơn đôi chút.
Ông mua một bộ đàm dành cho mèo nhỏ, đồng thời có cả chức năng ghi âm, có thể phiên dịch tiếng hát của con người thành ngôn ngữ mèo.
Bọn họ không biết Tần Kiến Viễn rốt cuộc đã ghi âm gì, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cam Tử dần dần xuất hiện cảm xúc nghi hoặc, hoài nghi miêu sinh, sau đó cứ vậy mà shocku, tập thể liền rơi vào trầm mặc.
Không biết ông đã ghi âm thứ kỳ quái gì nữa.
Cuối cùng là Tần Thư tắt nút phát, quay đầu hỏi ông: "Ba đã ghi âm gì vậy?"
Tần Kiến Viễn đáp, "Ba chỉ ghi âm bài hát chúc mừng sinh nhật mà thôi.
"
Chỉ là Cam Tử nghe thấy hình như không được vui vẻ lắm.
Bộ đàm này ngay lập tức bị Tần Thư đặt ở nơi cách xa Cam Tử nhất.
Không nghi ngờ gì cả Tần Kiến Viễn đã bị hố rồi.
Bình thường người có đầu óc lúc đụng phải chuyện của Cam Tử liền giống như một người cố chấp vậy.
Diệp Mẫn hỏi: "Nhóc Vân thì sao?"
Bà rõ ràng có chút mong đợi.
Tống Vân Hồi đặt bia trái cây trong tay xuống, duỗi tay bắt đầu lục lọi túi quần.
Cậu mò trái mò phải, có chút nghi hoặc, sau đó nghiêng người mò túi của Tần Thư, mò mẫm cả hai túi cũng không tìm thấy thứ mình muốn.
Nghi hoặc trên mặt cậu càng lúc càng rõ ràng.
Diệp Mẫn hỏi cậu: "Con đang tìm gì thế?"
Tống Vân Hồi đáp: "Con đang tìm điện thoại.
"
Cậu thở ra một hơi, sau đó chậm rãi nói, "Con cần điện thoại.
"
Tần Thư nhìn mặt cậu.
Không khác lắm so với bình thường, nhưng trên mặt đã hơi phớt hồng, khiến thần sắc tốt hơn đôi chút.
Anh lại lần nữa làm mới hiểu biết của mình về tửu lượng của Tống Vân Hồi.
Diệp Mẫn mở khóa điện thoại của mình rồi đưa cho Tống Vân Hồi, hỏi, "Điện thoại của dì được không.
"
Tống Vân Hồi nhận lấy điện thoại đáp 'cảm ơn' một tiếng, sau đó mở phần mềm âm nhạc nào đó ra.
Diệp Mẫn cũng sáp tới xem.
Bà nhìn thấy đối phương search trên khung tìm kiếm.
Sau đó lại xóa đi, lại search.
Tên rất đơn giản thẳng thắn.
Tống Vân Hồi ôm Cam Tử vào trong lòng, chậm rãi nặn nặn đệm thịt của nhóc, sau đó ấn nút phát.
[Nguyên tác: Sữa Đậu Nành không ngon]
[Lời và nhạc: Sữa Đậu Nành uống không ngon]
Mắt Diệp Mẫn chầm chậm mở to, hỏi: "Con nhờ người ta viết nhạc cho Cam Tử?"
Sao bà lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ!
Tống Vân Hồi lắc đầu, kết quả lắc đến khiến đầu có chút choáng, vì thế dựa ra sau, cười nói: "Là con hát.
"
Đây là lần đầu tiên cậu tự nhiên nhắc đến tác phẩm của mình trước mặt người khác như thế.
Cậu vốn muốn dựa lên lưng sofa, nhưng Tần Thư như đã dưỡng thành phản xạ có điều kiện, tự nhiên ngồi sáp lại, cậu vừa vặn có thể dựa lên người anh.
Rất thoải mái.
Sau khi Tống Vân Hồi dựa vào anh liền không nhúc nhích nữa, ấn nút phát.
Khúc nhạc dạo rất nhẹ nhàng, lời bài hát khá mới mẻ, kể về bé mèo bị lạc vào một thế giới kỳ quái lạ lẫm nào đó.
Rất vui tươi, khiến trái tim người khác không tự chủ được mà nhảy nhót theo.
Thanh âm trong trẻo bị lưu trữ trong thiết bị điện tử thoáng có hơi chênh, nhưng đã được thợ chỉnh âm cứu về.
Là một giọng hát rất êm tai.
Khúc nhạc dạo vui tươi bỗng chốc dừng lại, sau đó từ từ hạ xuống.
Chuyển sang một đoạn piano ôn hòa.
Giống như lúc dạo chơi trong thế giới lạ lẫm lại dần dần bị kéo về hiện thực.
Hiện thực có vui có buồn, cũng có ấm áp và chờ mong, có cả chiếc ổ ấm áp nhất của mèo nhỏ.
Điện thoại vẫn đang hát, Tống Vân Hồi cũng cùng hát.
Giọng hát nghe thấy ngoài đời càng thêm chân thực dễ nghe hơn thanh âm trong điện thoại.
Cậu đã uống bia, đầu óc đang bay bổng, nhưng giọng hát vẫn rất ổn định.
Cam Tử không hiểu cậu đang hát gì, nhưng trông nhóc rất vui vẻ, cứ kêu 'miao miao' mãi, ý đồ hợp xướng cùng cậu.
Tống Vân Hồi cúi đầu xoa nhẹ vành tai mèo nhỏ.
Mãi cho đến khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn vỗ tay 'bôm bốp' không ngừng, âm thanh nghe rất nhiệt liệt, giống hệt đầu lĩnh đội thủy quân và phó đội thủy quân vậy.
Lần đầu tiên chủ động chia sẻ, cũng là lần đầu tiên nhận được tán thưởng trực tiếp và nhiệt liệt như vậy.
Tống Vân Hồi cười đến mặt mày cong cong.
Tần Thư ngồi bên cạnh gẩy gẩy tóc tai cọ cọ đến bù xù của cậu.
Sự yêu thích của Diệp Mẫn rất thẳng thắn, bà quyết định phát lại lần nữa rồi ngâm nga theo.
Tống Vân Hồi ngồi một bên cười cười.
Sau đó bữa tiệc sinh nhật liền biến thành hiện trường KTV, Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn bắt đầu hát những bài hát bọn họ thích khi còn trẻ, Tống Vân Hồi liền trở thành thính giả trung thành nhất của họ.
Tần Thư tính là phân nửa, bởi vì anh không hoàn toàn dồn hết lực chú ý lên người bọn họ, chốc chốc lại liếc nhìn Tống Vân Hồi.
Rõ ràng đối phương đã bắt đầu lâng lâng.
Cảm xúc của cậu lộ rõ hơn bình thường, không hề che giấu.
Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn cùng song ca một bài hát xưa, một bài hát kể về một đứa trẻ rời xa cha mẹ mình.
Bà hát một hồi liền rưng rưng, sau đó ném đi chiếc điều khiển dùng làm micro, dang tay ra mở lời, "Nhóc Vân, mau đến đây dì ôm ôm nào!"
Từ lâu Tần Thư đã không để bọn họ ôm ôm nữa, sau mấy năm phấn đấu, bà đã triệt để từ bỏ ý nghĩ này.
Vẫn là nhóc Vân dễ ôm.
Tống Vân Hồi gật đầu, lung lay đứng dậy.
Tần Thư đứng lên cùng cậu, đưa mắt nhìn bước chân không quá ổn định của cậu.
Diệp Mẫn dang tay, Tống Vân Hồi liền tự mình đưa tới.
Cậu say đến độ mắt hơi híp lại, mặt mày giãn ra, sau khi ăn xong bánh kem cậu đã thay quần áo, là chiếc áo len Cashmere màu trắng mềm mại mà Diệp Mẫn đã chọn cho cậu trước đây, trông rất ấm áp và rất thích hợp để ôm.
Cậu ôm Diệp Mẫn xong rồi ôm Tần Kiến Viễn.
Tần Kiến Viễn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
Rất nhẹ, nhưng có một loại cảm giác rất khoan dung.
Cuối cùng Tống Vân Hồi nhìn Tần Thư.
Vẻ mặt Tần Thư không đổi, ngón tay rũ xuống bên người khẽ động đậy.
Tống Vân Hồi tới gần anh.
- -Sau đó dừng lại ở vị trí chỉ cách anh một bước, giơ hai ngón tay lên khua khua, nói:
"Trước kia đã ôm rồi, lần này bỏ qua.
"
Cậu nói là lần rất lâu trước đây Tần Thư đã chạy đến trước cửa nhà ôm cậu.
Người này tuy đã uống say nhưng vẫn còn nhớ rõ.
- -Trước kia đã ôm rồi.
Ánh mắt Diệp Mẫn ngay lập tức thay đổi, khó mà tin nổi nhìn con trai nhà mình.
Bà trăm triệu lần không ngờ tới, đối phương hành động nhanh như thế.
Bà vẫn luôn cho rằng con trai nhà mình là một khúc gỗ ở phương diện tình cảm.
Chú ý thấy ánh mắt của Diệp Mẫn quăng tới, Tần Thư hơi khựng lại, cuối cùng lựa chọn giữ im lặng.
Tiệc sinh nhật rất náo nhiệt.
Sau đó bọn họ cùng ngồi trên sofa lắng nghe Cam Tử 'đọc' bài phát biểu quan trọng, tiếp đó còn chơi bài tú lơ khơ, cực kỳ vui vẻ.
Cuộc chơi lấy việc Diệp Mẫn và Tống Vân Hồi bắt đầu buồn ngủ mà kết thúc.
Cam Tử đã vùi mình ngủ trong ổ mèo, Tần Kiến Viễn đưa Diệp Mẫn về phòng nghỉ ngơi, Tần Thư đưa Tống Vân Hồi lên lầu.
Đứng trong hành lang yên tĩnh, cảm giác đêm khuya lúc này mới xuất hiện.
Thế giới dường như đã an tĩnh xuống, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn từ dưới lầu truyền tới.
Tiếng đóng cửa vang lên, sau đó mọi thứ triệt để yên tĩnh.
Tần Thư đưa Tống Vân Hồi vào phòng.
Căn phòng đen kịt chợt sáng đèn, Tần Thư chuyển quà từ dưới lầu lên để ở góc phòng, lấy điều khiển từ xa của điều hòa qua mở máy điều hòa, tiếp đó nói:
"Ngủ sớm chút.
"
Anh nói xong định rời đi, để Tống Vân Hồi tự mình nghỉ ngơi cho tốt.
"Tần Tiểu Thư.
"
Tống Vân Hồi gọi anh lại.
Tần Thư quay đầu, nhìn thấy đối phương đứng ở cạnh giường, đôi mắt buồn ngủ nheo lại, hơi dang tay ra.
Rõ ràng là một tư thế ôm.
Cậu nói: "Hồi nãy chọc anh chơi thôi.
Mau tới ôm một cái nào, hôm nay một người cũng không thể thiếu.
"
Ánh đèn trắng ấm áp chiếu lên người cậu, khiến cả người cậu lộ ra thêm vài phần ấm áp.
"! !.
"
Tần Thư tiến lên phía trước, từ từ vươn tay.
Quanh chóp mũi là mùi dâu tây nhàn nhạt, không nồng, là hương vị rất trong trẻo ngọt ngào.
Anh chậm rãi siết chặt eo của đối phương.
Giống như trong tưởng tượng, rất ấm áp rất dễ ôm.
Anh có thể cảm nhận được hô hấp nhịp nhàng sạch sẽ của đối phương, cũng như từng nhịp đập của trái tim cậu.
Là cảm giác rất chân thật.
Không muốn buông tay.
Cái ôm này có hơi lâu.
Mãi đến khi một bên vai cảm nhận được sức nặng, anh rũ mắt, nhìn thấy người trong lòng không biết từ bao giờ đã nhắm mắt ngủ mất.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cũng có thể là vì đã uống bia, lần này người nọ ngủ rất an tĩnh, lông mi cũng không động đậy.
Anh khẽ nhúc nhích, cảm nhận được bàn tay của đối phương vẫn vô thức túm chặt quần áo anh.
"! ! "
Cả phòng chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng vải vóc nhẹ nhàng ma sát vang lên.
Căn phòng rơi vào bóng tối.
***
Thành phố A.
Trong gian phòng an tĩnh, Chung Hứa nhìn dấu chấm than màu đỏ trên giao diện WeChat, im lặng.
[Sinh nhật vui vẻ]
[Tin nhắn gửi đi thất bại, bạn đã không còn là bạn tốt của đối phương]
Ngay cả một câu chúc mừng cũng không gửi đi được.
Quay trở lại giao diện cuộc gọi, hắn nhìn (5) đằng sau dãy số màu đỏ trên cùng, nhất thời thở dài một hơi, vẫn lựa chọn tiếp tục gọi.
Năm lần đầu đều giống nhau, vẫn cứ là [Đối phương đang trong cuộc gọi khác].
Lần này hắn không dùng số điện thoại đã bị block kia, mà là số mới.
Nhưng kết quả vẫn giống mấy lần trước.
Đối phương vẫn đang trong cuộc gọi khác.
Nếu không phải chế độ chớ làm phiền thì chính là đang nói chuyện điện thoại cùng người khác.
Hai cái này dù là cái nào cũng khiến người ta khó chịu.
Tống Vân Hồi nhớ sinh nhật của Tống Thành và Tống Vân Dương, nhớ sinh nhật của hắn, nhưng xưa nay chưa tùng đề cập đến sinh nhật của mình.
Cũng có lẽ rất lâu rất lâu trước đây đã từng đề cập qua một lần, nhưng sau đó cậu không còn nhắc đến nữa.
Giống như bản thân cậu cũng đã quên mất chuyện này vậy.
Đối phương không nhắc tới, hắn cũng không nhớ, trước đây đã rất nhiều lần trực tiếp bỏ lỡ sinh nhật cậu.
Lần này thật sự đã ầm ĩ quá lâu rồi, cả hai bọn họ đều cần bậc thang.
Sinh nhật chính là một thời cơ rất tốt.
Hắn cũng chấp nhận lý do vì cho đối phương một bậc thang nên mới chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.
Mấy ngày trước ở buổi đấu giá có một viên đá quý màu xanh lam rất đẹp, hắn cảm thấy Tống Vân Hồi có lẽ sẽ thích, vì thế đã mua nó.
Nhưng đối phương từ sau khi rời đi liền bắt đầu bặt vô âm tín, hoàn toàn không biết đang ở đâu, gặp mặt cũng trở thành việc khó, tặng quà lại càng không thể nào.
Bây giờ ngay cả một câu [Chúc mừng sinh nhật] đơn giản cũng không thể gửi đi.
Chung Hứa trở về khung trò chuyện trên WeChat, sau đó kéo lên.
Hắn muốn xem lần sinh nhật trước hắn đã nói gì với cậu.
Cách lần sinh nhật trước của cậu hình như đã qua rất lâu, hắn cho rằng tin nhắn sẽ rất khó tìm.
Nhưng bất ngờ thay, hắn chỉ kéo lên có mấy lần đã tìm thấy rồi.
Hắn cho rằng bọn họ có rất nhiều cuộc trò chuyện, nhưng trên thực tế lại cực kỳ ít.
Bọn họ cứ cách một khoảng thời gian sẽ có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, đa số đều là Tống Vân Hồi gợi chuyện trước.
Hắn sẽ đáp lại, nhưng câu nào câu nấy đều ngắn gọn quá mức.
Bị giao diện WeChat lóe qua khiến mắt có chút đau, hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, cuối cùng gọi một cuộc điện thoại.
[Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang trong cuộc trò chuyện khác, xin vui lòng gọi lại sau.
]
Vẫn là câu nói phiền chán đó.
Hắn ném điện thoại đang đặt bên tai lên sofa, rũ mắt nhìn giao diện tối mờ.
Đầu đau như búa bổ, nhưng bây giờ hắn đã quen, đã có thể mặt không đổi sắc chịu đựng.
Ánh đèn thành phố xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng.
Trong phòng khẽ truyền đến tiếng cốc nước chạm phải mặt bàn.
Chung Hứa giật giật khóe môi.
Nói không chừng hắn thật sự điên rồi.
***
Sáng hôm sau thức dậy, Tống Vân Hồi tinh thần sảng khoái.
Có thể là do chơi đùa càng mệt nên ngủ càng ngon giấc, cậu hiếm khi không bất chợt tỉnh dậy giữa đêm hôm, ngủ thẳng một giấc đến sáng bảnh.
Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy khi vừa ngồi dậy chính là đống quà đặt ở góc phòng.
Ngay lập tức có động lực rời giường.
Mặc đồ ngủ lên, cậu xuống giường giẫm lên dép lê cấp tốc đi rửa mặt, sau đó hưng phấn bừng bừng ngồi trên thảm bắt đầu khui quà.
Động tác của cậu không hề nhanh, rất nghiêm túc, bao bì từ ngoài vào trong đều không chút tổn hại.
Trừ lúc còn nhỏ, đây là lần đầu tiên sau khi lớn lên cậu khui quà đó.
Món đầu tiên là Tần Thư tặng.
Một vật trang trí hình khủng long nhỏ có gắn đèn.
Trong lòng bàn tay của khủng long nhỏ có vài viên gì đó màu hồng hồng giống như kim cương nằm rải rác xung quanh.
- -Tống Vân Hồi cảm thấy chỉ là một món quà sinh nhật hẳn là sẽ không trực tiếp đính mấy thứ quý giá như kim cương lên đâu nhỉ.
Bên dưới có công tắc, sau khi mở đèn lên thì ánh đèn sẽ bị các viên na ná như kim cương rải rác xung quanh này khúc xạ, rất lộng lẫy kinh diễm.
Tiếp đó là quà của Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn.
Diệp Mẫn tặng cậu một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lam.
Trên khăn quàng cổ còn có một phong thư.
Cậu cẩn thận mở phong thư ra.
Bức thư dài ngoài ý muốn, có hai trang.
Chữ Diệp Mẫn rất đẹp, như con người bà vậy, hạ bút cởi mở, nhiều thêm một phần cảm giác khác biệt.
Tống Vân Hồi yên tĩnh đọc từ đầu đến cuối.
Một lúc lâu sau.
Cậu gấp giấy viết thư cẩn thận rồi lại lần nữa cất vào phong thư, cậu nhấc chiếc khăn quàng cổ được gấp tỉ mỉ trong hộp lên.
Đây là khăn quàng cổ của Hứa Văn Huệ, hồi trước lúc đến nhà họ Tần chơi bà ấy đã quên mang về.
Đây là vật Diệp Mẫn giữ lại để tưởng niệm bà ấy.
Nhưng bây giờ bà giao nó lại cho Tống Vân Hồi.
Tống Vân Hồi chầm chậm cúi đầu, hai má vùi sâu vào trong khăn quàng cổ.
***
Đợi lúc Tống Vân Hồi xuống lầu, trong phòng bếp đã tràn ngập mùi thơm như mọi khi.
Hôm nay Tần Thư không đi làm, vì thế có thời gian nấu một bữa sáng hoành tráng.
Tóm lại là một bữa sáng rất mới mẻ rất ngon miệng.
Hai người Diệp Mẫn có lẽ chưa từng thức khuya, bây giờ vẫn chưa dậy.
Tần Thư đã giúp cậu sạc đầy pin điện thoại rồi đặt lên bàn cho cậu, video và ảnh tối qua Diệp Mẫn quay chụp hết thảy đều đã gửi hết cho cậu.
Nói chung là rất tri kỷ.
Ôm Cam Tử vùi mình trên sofa, cậu mở khóa điện thoại ấn vào WeChat, bắt đầu ngắm nghía từng bức ảnh và video tối qua.
Hiện tại xem ảnh, vẫn có thể nhìn ra tối qua vui chơi có bao nhiêu bung lụa.
Bức ảnh cuối cùng là chụp lúc ăn bánh kem, dùng chế độ hẹn giờ để chụp, vì thế tất cả mọi người đều mỉm cười nhìn vào ống kính camera.
Phía trên ảnh là video, là đoạn video Cam Tử 'đọc' bài phát biểu quan trọng trong bữa tiệc sinh nhật.
Lúc đang định xem lại lần thứ hai thì trên đỉnh đầu điện thoại bật ra một tin nhắn.
Là Trần Thần.
[Sinh nhật vui vẻ nha!]
Tống Vân Hồi có hơi ngạc nhiên mở to mắt.
Cậu hỏi Trần Thần sao lại biết hôm nay là sinh nhật cậu.
[Tần Thư đăng Weibo á, mọi người đều biết hôm nay là sinh nhật Trứng tổng]
[Cậu biết tôi đau lòng cỡ nào không, tin tức cậu đón sinh nhật tôi vậy mà lại biết từ chỗ người khác, vì sao cậu không nói trước cho tôi biết chứ (Mèo con thương tâm.
jpg)]
Tống Vân Hồi cũng hồi âm lại một emoji mèo con, sau đó mở Weibo ra.
Không cần cậu đặc biệt đi tìm, trang đầu Weibo đã đề xuất bài Weibo của đối phương.
[Tần Thư V: Sinh nhật vui vẻ @AAA Trứng tổng chuyên bán sỉ lá trà]
Đối phương cuối cùng cũng nắm bắt được sức mạnh của khoa học kỹ thuật, học được cách đăng bài đúng giờ, thiết lập đăng ngay lúc 00:00.
Khu bình luận toàn bộ đều là một mảnh 'Sinh nhật vui vẻ'.
[Sinh nhật vui vẻ! Háp pi bớt đâyyy!]
[? Trứng tổng đón sinh nhật vậy mà bọn tui lại không biết! Sinh nhật vui vẻ nha Trứng tổng!]
[Lại lớn thêm một tủi ròi, hy vọng Trứng tổng luôn vui vẻ mỗi ngày! Có thêm vô số trứng luộc nước trà (x)]
[Là Trứng tổng chuyên bán sỉ lá trà, không phải trứng luộc nước trà má ơi!]
Lần này không còn là sinh nhật lặng lẽ im ắng nữa.
Cậu nhận được vô số lời chúc phúc đếm không xuể.
.