Điện thoại một mảnh tối om, nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng xám xịt xuống.
"Tạm biệt."
Trong không gian im lặng không chút tiếng động, Chung Hứa chậm rãi đặt điện thoại lên trên bàn.
Cảm giác đau đầu càng lúc càng yếu, chất cồn xuống bụng khiến thân thể càng lúc càng vô lực.
Có một thanh âm nói với hắn, không thể tiếp tục uống nữa.
Đầu óc dần dần trở nên hỗn loạn, hắn không biệt được đây là thanh âm của mình hay là của người khác.
Là gì đều không quan trọng.
Không thể tiếp tục tin tưởng bất kỳ thanh âm nào nữa, hắn chỉ tuân theo bản năng của mình mà làm việc.
Dù rằng thân thể đã không còn sức, hắn vẫn gắng gượng ngồi dậy, thân thể nghiêng ngả về phía trước, đủ để lấy bình rượu trên bàn qua.
"......"
Nương theo động tác của hắn, có thứ gì đó dường như đứt đoạn trong vô hình.
Giống như một sợi dây kéo căng, cho dù sức chịu đựng có lớn hơn nữa, chỉ cần đồ vật trên đó gắng gượng tiến lên phía trước, bất luận thế nào cũng chỉ có thể đứt đoạn.
Trong nháy mắt.
Cảm giác đau đầu biến mất, chất cồn chiếm cứ đầu óc hắn.
Chung Hứa bỏ mặc bản thân trầm luân.
"......"
Trong gian phòng rộng rãi, tiếng bình rượu rơi trên thảm vang lên rồi lại im bặt.
Đêm đó, trong lúc lâng lâng, Chung Hứa nhớ lại rất nhiều chuyện ngày trước.
Có bản thân hắn, có cả Tống Vân Hồi.
Những chuyện này đã qua rất lâu, cũng không tính là chuyện lớn gì, hắn cho rằng bản thân đã sớm quên mất rồi.
Không ngờ tới từng việc từng việc, từng chuyện từng chuyện, hắn đều nhớ rất rõ ràng.
Những chuyện phức tạp lộn xộn này không có trình tự thời gian cụ thể, xuất hiện cái gì thì nhớ đến cái đó, có một số chỉ là hình ảnh rải rác.
Hắn bỗng nhớ ra lúc nhỏ hắn không phải người chơi thân nhất với Tống Vân Hồi.
Bọn họ vốn thân thiết nhất, những đứa trẻ và người lớn xung quanh đều cho là vậy.
Nhưng về sau đã xảy ra thay đổi.
Tống Tử Thư xuất hiện, mấy bạn nhỏ xung quanh chưa từng thấy một đứa trẻ như vậy, rất hiếm lạ, bao gồm cả phụ huynh của bọn họ cũng thế, còn yêu cầu bọn họ phải chăm sóc bạn nhỏ yếu đuối này.
Tống Vân Hồi là anh trai của đứa nhỏ, thoạt đầu cậu còn cùng bọn họ chăm sóc y, về sau bất tri bất giác dần dần tách khỏi đám trẻ này.
Hắn bắt đầu hiếm khi nhìn thấy đối phương.
Mãi đến sau này khi hắn tình cờ nhìn thấy đối phương chạy về phía một sân vườn xa lạ.
Nghe người lớn nói, hắn liền biết đó là sân vườn của nhà họ Tần, đứa trẻ bên trong xưa nay chưa từng chơi chung với người quanh đây.
Hắn nhìn thấy Tống Vân Hồi không đi vào cửa chính, mà thuần thục trèo lên cái cây bên cạnh rào chắn, sau đó không chút do dự mà trực tiếp nhảy xuống.
Có người đón lấy cậu.
Trong sân vườn truyền đến tiếng cười đùa.
Đây là lần đầu tiên hắn biết, thì ra ngoại trừ hắn, Tống Vân Hồi còn có một người bạn thân khác.
Giống như cất giấu kho báu vậy, không để cho bất cứ người nào biết.
Ngay cả hắn cũng không được.
Lại về sau, lúc hắn nhớ đến thời cấp ba, hắn đến trường Tống Vân Hồi tìm đối phương.
Hắn tìm thấy Tống Vân Hồi ở bên cạnh sân tập.
Hắn vẫy tay với đối phương nhưng đối phương lại nhìn về một hướng khác, trên mặt bỗng nở nụ cười.
Đó là lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là cảm giác nguy hiểm.
Nhưng chuyện sau này đã chứng minh, người qua đường chỉ có thể là người qua đường, Tống Vân Hồi cũng chưa từng nhắc đến người bạn qua đường này của cậu, người cuối cùng đứng bên cạnh cậu, vẫn là hắn.
Mạch suy nghĩ hỗn loạn, thoáng cái nhảy đến giọng nam trầm thấp mà hắn từng nghe thấy trước đây.
"Tôi có thể chăm sóc tốt cho Tống Vân Hồi."
Cái rắm.
Chung Hứa nghĩ.
Chỉ có hắn mới có thể chăm sóc tốt cho Tống Vân Hồi.
***
Có lẽ là do ngồi xe quá lâu nên đêm đó Tống Vân Hồi chỉ xem Weibo một chút, sau đó cảm thấy nhàm chán lại còn hơi buồn ngủ, nên cậu trực tiếp đi ngủ luôn.
Cậu rất hiếm khi nằm mơ.
Cậu mơ thấy đồng phục học sinh xanh trắng, mơ thấy một tờ giấy nhỏ lơ lửng trên không trung, mơ thấy đèn bàn đang sáng trong gian phòng tối tăm, từng dòng chữ trên bức thư dưới ánh đèn.
Lúc đó cậu hẳn là có thể nhìn thấy nội dung trên bức thư ấy.
"......"
Sáng hôm sau, Tống Vân Hồi đội một đầu ổ quạ ngồi dậy trong cơn suy tàn.
Cậu mở to đôi mắt cá chết vô hồn nhìn vào hư không, sau đó ngả trở về, nỗ lực tiếp tục nằm mơ.
Bất luận thế nào cậu cũng phải nhìn thấy rốt cuộc cậu đã viết thứ gì trong bức thư đó.
"......"
Tống Vân Hồi lại lần nữa mở mắt ra.
Rất tốt, ngủ không được.
Đáng ghét.
Chỉ có thể bò dậy lần nữa, Tống Vân Hồi đang định mặc đồ ngủ, kết quả phát hiện có thứ gì đó lúc nhúc trong chăn.
Chăn bông nhúc nha nhúc nhích, cuối cùng nhô ra một cái đầu mèo.
Cam Tử mở to cặp mắt tròn vo nhìn cậu.
Cậu ôm mèo con lên, sờ sờ đầu nhỏ của nhóc, nói: "Chào buổi sáng."
Cam Tử kêu miao miao.
Tống Vân Hồi nhìn điện thoại tối qua dùng xong đặt trên tủ đầu giường.
Lúc tầm mắt cậu vừa quét tới thì điện thoại liền vang lên.
Tùy ý tròng đồ ngủ vào, cậu nhận điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói già dặn nhưng rất có sức sống.
"Gần đây có đang bận gì không?"
Một tay ôm mèo nhỏ một tay cầm điện thoại, Tống Vân Hồi mang dép lê vào, đáp.
"Không bận ạ."
Dù không cần nhìn người liên lạc cũng nghe ra được đầu dây bên kia là giáo viên cố vấn thời đại học của cậu.
Thời đại học quan hệ của cậu và giáo viên cố vấn rất tốt, đối phương cũng thường cùng cậu làm dự án, thỉnh thoảng vẫn sẽ liên lạc.
"Ôi chao vậy thì tốt, thuật toán thầy vừa tối ưu hóa gần đây em đã xem chưa?"
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu đối phương rất chắc chắn.
Ông chắc chắn một người đã tốt nghiệp vài năm và hiện không làm công việc thuộc lĩnh vực này nhưng vẫn chú ý đến ngành nghề này, vẫn không ngừng trau dồi học tập.
Nói thì có hơi thái quá, nhưng quan điểm của ông đúng.
"Xem rồi ạ."
Bế Cam Tử xuống lầu, sau đó ngồi xổm trên sàn nhìn nhóc ăn thức ăn dành cho mèo, Tống Vân Hồi vừa vuốt mèo vừa nghe giảng.
Người ở đầu dây bên kia nói đang có một dự án với người quen, hiện giờ dù thế nào cũng đang thiếu một người, hỏi cậu có hứng thú tham gia không.
Thứ thầy cố vấn hỏi cậu là có hứng thú tham gia hay không chứ không nói là khẩn cấp, nhưng tìm tới cậu vào thời điểm này, đoán chừng cũng có hơi gấp rồi.
"Có yêu cầu gì không ạ?"
"Chỉ cần em biết cách thay đổi thuật toán này thế nào là có thể bắt đầu, chỉ là thời gian gấp gáp, hai ngày phải đưa ra kết quả."
Thấy Cam Tử ăn đến hăng say, Tống Vân Hồi đứng dậy, vừa trò chuyện về các chi tiết nhỏ vừa lên lầu.
Nói đến cuối cùng, cậu cho thầy cố vấn một câu trả lời khẳng định.
Đề tài nghiêm chỉnh đến đây coi như kết thúc.
Đầu dây bên kia thở dài một hơi, nói: "Lễ kỷ niệm thành lập trường lần trước thầy còn cho rằng em sẽ tới, còn muốn mặt đối mặt trò chuyện với em - vậy lễ kỷ niệm thành lập trường lần này em có tới không?"
Tống Vân Hồi cười cười, đáp: "Hiện giờ em không còn ở thành phố A nữa, năm nay có lẽ sẽ không tới."
"Vậy thật đáng tiếc."
Đối phương chép miệng một cái, "Thầy đây còn có rất nhiều hạt giống tốt có thể giới thiệu cho em làm quen."
Đoán chừng người tới độ tuổi này, bất luận là nam hay nữ, dường như đều sẽ mở mang thêm một nghề phụ là làm mai.
Tống Vân Hồi không muốn gặp mặt những hạt giống tốt mà ông nói, cậu hàn huyên cùng ông thêm hai ba câu rồi cúp máy.
Hôm nay lại là một ngày không chơi điện thoại.
Đây là một ngày rất bình thường đối với cậu, cũng là một ngày thông thường đối với rất nhiều người.
Nhưng đối với Tống Tử Thư mà nói thì có hơi sứt đầu mẻ trán, nhưng công ty đã tìm thủy quân, tạm thời đè ép những tin tức không tốt xuống, bình luận hiện tại đã hòa hoãn lại, đã tốt hơn so với trước kia.
Khó chịu nhất vẫn là đoàn làm phim, mấy ngày nay cả đoàn quả thật đã thể nghiệm được cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc.
Bọn họ vốn chọn Tống Tử Thư là để mượn lưu lượng gần đây của Tống Vân Hồi, ai mà ngờ tới lại trực tiếp mất đi vai nam chính kiêm đại thiếu gia của phía nhà đầu tư, lại còn bị cách marketing không thỏa đáng của mình phản phệ, bây giờ vẫn đang cầu cứu bốn phía.
Đạo diễn và những thành viên chính của đoàn làm phim từ sáng sớm đã mở họp.
Bọn họ quyết định học tập phương pháp ứng đối trước đây của đạo diễn đoàn phim , sau khi một ngụm cắn chết Tống Tử Thư sẽ làm một vố kinh diễm tất cả mọi người, tin tưởng đến lúc đó mọi lời đồn đoán cũng sẽ tự sụp đổ.
Trước đây đạo diễn đoàn làm phim chọn Tống Vân Hồi vào vai Trần Tứ liền bị toàn mạng mắng chửi, lời mắng chửi chẳng phải giống với cơn mưa phùn mà bây giờ bọn họ đang chịu đựng hay sao, kết quả cuối cùng người đạo diễn kia nhận được càng nhiều quả ngọt hơn, hiện giờ có rất nhiều người khen ông có mắt nhìn.
Chỉ cần tận lực tiếp tục bám vào điểm này, kiên trì đến cuối cùng, đoàn làm phim cảm thấy, dù cho không nhận được hiệu quả như đạo diễn , nhưng chí ít vẫn có thể kéo được một làn sóng đầu tư.
Còn Tống Tử Thư cuối cùng có thể đủ khiến người ta kinh diễm hay không, liệu có bị mắng chửi hay không, điều này tạm thời không nằm trong phạm vi suy xét của bọn họ.
Bọn họ chỉ cần tỏ rõ thái độ đến cuối cùng là được.
Vì thế vào buổi chiều, đạo diễn đã đăng một bài Weibo.
[Tôi tin Tống Tử Thư có thiên phú không thua người nào, cũng có chăm chỉ và nỗ lực vượt xa người thường.]
Bài Weibo này cộng thêm thủy quân mà công ty Tống Tử Thư mời tới, hướng gió của khu bình luận cuối cùng cũng thay đổi một tí.
Thứ mà người ngoài giới nhìn thấy chính là quyết tâm và sự khẳng định dành cho Tống Tử Thư của đạo diễn, người trong giới lại nhìn ra đối phương hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Tống Tử Thư.
[? Tự tin vậy sao, thật sự có bản lĩnh? Sẽ không phải giãy giụa trước khi chết đó chứ?]
[Cười ẻ, không có tiền thì quay kiểu gì, ngay cả vai nam chính cũng không có, chăm chỉ nỗ lực có thiên phú thì làm sao]
["Thiên phú không thua người nào", "người nào" ở đây là ai không cần nói nữa đâu nhỉ]
[Tui tin Tử Thư có thực lực này!]
[Không bàn đến kỹ năng diễn xuất, tui cảm thấy nhân phẩm của Tử Thư khẳng định tốt hơn Tống Vân Hồi, nhất định có thể diễn tốt vai diễn này!]
[Bớt khoác lác đi, mấy tác phẩm trước cũng không đến mức xuất sắc như bà nói đâu]
Khu bình luận vẫn tiếp tục tranh chấp, nhưng ít nhất không còn nghiêng về một phía như trước đây nữa, dư luận miễn cưỡng xoay chuyển.
Trên mạng lại khôi phục yên bình.
Nhưng phần yên bình này vào buổi tối đã bị phá vỡ.
Một sợi chỉ bị kéo đứt, chắc chắn những sợi chỉ yếu ớt hơn cũng không tránh khỏi kết cục bị đứt đoạn.
Thứ ba, vẫn là một ngày lao động bình thường như mọi hôm, buổi tối.
Các cứ dân mạng tan làm tan học về đến nhà, vốn muốn giải trí một chút, định lướt điện thoại một hồi rồi đi ngủ.
Kết quả trước đêm khuya, một đoạn video được tung ra, thành công khiến đám cú đêm dậy sóng.
Sự việc Tống Vân Hồi đẩy người xuống nước trước kia vẫn đang được tranh cãi dữ dội trên mạng, dù người trong cuộc đã đứng ra giải thích Tống Vân Hồi là cứu người nhưng trên mạng vẫn thích tự biên tự diễn.
Cậu đẩy người xuống nước, sau đó sợ hãi mới nhảy xuống cứu người.
Không ai có bằng chứng chứng minh người là do cậu đẩy, nhưng mọi người đều nhìn ra người là do cậu cứu lên.
Đây là một loại suy nghĩ tiêu cực nhưng lại được rất nhiều người ủng hộ.
Nhưng mọi tranh cãi đều kết thúc vào đêm nay.
Video không tính là độc quyền, do vài V lớn cùng nhau tung ra, lần đầu tiên tung ra đã nhận được không ít sự quan tâm.
Video là một đoạn thu hình giám sát, không dài, nhưng đủ để hiểu rõ toàn bộ diễn biến của vụ việc.
Ban đầu là Thành Quả và Tống Vân Hồi đứng bên bờ sông nói chuyện, bọn họ hẳn là đang tranh luận chuyện gì đó, Thành Quả là đại thiếu gia, tính tình nóng nảy, chẳng khác nào pháo nổ lốp bốp, vẻ mặt Tống Vân Hồi từ đầu đến cuối đều rất nhạt rất bình tĩnh - ngoại trừ những cảm xúc phong phú trong phim ra thì ngoài đời cậu luôn giữ vẻ mặt này.
Trước hết cậu gật đầu tỏ ý tán thành một phần lời nói của Thành Quả, sau đó lại bắt đầu phản bác.
Đây chính là nguồn gốc của tin đồn quan hệ bất hòa mà các cư dân mạng nghe nói trước đây, cũng là cái gọi là động cơ khiến Tống Vân Hồi ra tay đẩy người.
Trong hình ảnh xuất hiện một người khác.
Hẳn là một trợ lý sản xuất trong đoàn làm phim, anh ta đang nâng một cái thang rất dài trong tay, băng qua giữa hai người, sau đó rời đi.
Video đến đây vẫn rất bình thường.
Tống Vân Hồi ngăn chặn tầm mắt của người khác, nhưng không thể ngăn chặn giám sát.
Sau khi trợ lý sản xuất rời khỏi ống kính, giám sát từ trên cao nhìn xuống, quay được một chân của cái thang trực tiếp đập vào bên eo của Thành Quả.
Bờ sông vốn trơn trượt, đối phương bị đập trúng một phát liền thuận theo hướng của lực đạo mà lùi về sau vài bước, kết quả đứng không vững, cứ như vậy ngã xuống nước.
Hình ảnh giám sát quay được không tính là rõ ràng, không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta.
Nhưng dù là hình ảnh mơ hồ như vậy thì người xem vẫn có thể cảm nhận được hoang mang và bất lực lúc đó, tiếp đó là nỗi tuyệt vọng bao trùm.
Cậu ta cứ như vậy trực tiếp rơi xuống sông.
Có lẽ mấy ngày đó đã có mưa to, nước sông dâng cao nhìn qua như sóng biển cuồn cuộn.
Cậu ta vừa rơi xuống liền bị nước sông cuốn về phía trước, tốc độ rất nhanh, cứ vậy qua một hồi thì sắp biến mất khỏi phạm vi của màn hình giám sát.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Tống Vân Hồi cởi áo khoác ra, trực tiếp nhảy xuống.
Tốc độ phản ứng của cậu rất nhanh, động tác cũng rất dứt khoát, lúc những người khác vẫn chưa phản ứng lại thì cậu đã nhảy xuống rồi.
Bóng dáng hai người đều biến mất khỏi phạm vi của giám sát.
Tiếp đó là một khoảng thời gian chờ đợi rất yên bình đồng thời cũng rất sốt ruột.
Hình ảnh trong video chỉ có đám người liên tục chạy qua chạy lại, còn cả nước sông vẫn luôn ào ào chảy xiết.
Video không có tăng tốc, mỗi một giây một phút chờ đợi đều chân thật.
Chờ đợi càng lâu, trong lòng càng co chặt.
Người trên bờ vẫn luôn thử làm gì đó, nhưng thử rất nhiều cách vẫn không có tác dụng.
Mỗi một giây phút chờ đợi đều là giày vò.
Cuối cùng, ở cuối video, dưới sông cuối cùng cũng xuất hiện hai bóng người.
Bọn họ cách quá xa, hình ảnh rất mờ, nhìn không rõ dáng vẻ cụ thể, nhưng vẫn có thể nhìn ra họ đang gian nan tiến đến bờ sông.
Người trên bờ lúc này cuối cùng cũng phản ứng nhanh hơn, vươn cán dài hướng vào trong lòng sông.
Tống Vân Hồi bám chặt lấy cán.
Hai người cuối cùng cũng đến bên bờ.
Đi đầu là đám trợ lý của Thành Quả, vài người đàn ông cao to cùng nhau kéo Thành Quả đã hôn mê lên, cấp tốc kiểm tra tình hình.
Tống Vân Hồi tự mình đi lên.
Toàn thân cậu ướt sũng, chống đất chậm rì rì đứng dậy.
Hình như cậu đã nói gì đó nhưng cách khá xa, những người xem video không nhìn thấy cũng không nghe thấy rốt cuộc cậu đã nói gì.
Bọn họ chỉ nhìn thấy sau khi cậu nói xong liền ngửa mặt về sau, trực tiếp xụi lơ ngã trên đất.
Ánh mắt của mọi người trong đoàn phim đều đổ dồn lên người Thành Quả, không ai chú ý đến cậu, sau khi nghe thấy tiếng động lúc này mới phản ứng lại.
Video đến đây là kết thúc.
Một buổi tối vốn nên trời yên biển lặng đã định trước không thể tiếp tục bình yên nữa.
[??? Sao đột nhiên lại vậy! Không hề báo trước một tiếng rất dọa người đó!]
[Đm! Xem mà tim tui sắp rớt ra ngoài luôn, dù đã biết kết cục nhưng vẫn rất dọa người đó!]
[Nhìn rõ rồi chứ? Người thật sự không phải do Tống Vân Hồi đẩy]
[Tống Vân Hồi phản ứng thật nhanh!!! Nếu là tui chắc chắn đã đần ra tại chỗ rồi]
[Trước đây Thành Quả giải thích thì không ai tin, bây giờ tin rồi chứ?]
[Nhìn việc không nhìn người, sao bỗng chốc xuất hiện nhiều sứ giả chính nghĩa thế nhỉ? Tui thấy trước đây mấy người chẳng phải đều mắng chửi người ta đến vui vẻ thoải mái sao, mấy lời trên trang cá nhân vẫn chưa xóa đâu hỉ]
[Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Đau lòng quá! Lúc cứu người lên mọi người đều chỉ quan tâm Thành Quả, không một ai để ý đến cậu ấy, nếu có một người đỡ lấy cậu ấy cậu ấy cũng sẽ không té ngã hu hu hu]
[Khúc cuối là té ngã đập đầu có đúng không? Trông có vẻ rất đau]
[Nước chảy xiết như vậy mà cũng dám nhảy xuống, lại còn cứu người đang tranh cãi với mình nữa (?), tui phải đi xóa ngay mấy phát ngôn bừa bãi trước đây mới được]
[Giám sát trong đoàn làm phim chỉ có thể là đoàn làm phim sắp xếp, nếu video này vẫn luôn tồn tại, vì sao trước đây không tung ra? Đúng là đoàn làm phim rác rưởi]
[Cho nên người trước đây nói tận mắt nhìn thấy Tống Vân Hồi đẩy Thành Quả xuống nước đâu rồi, mau ra đây thả rắm xíu coi?]
[Rõ ràng lần này Tống Vân Hồi không sai, vì sao không ra mặt giải thích chứ?]
[Giải thích có tác dụng ư?]
[......]
Ngay từ đầu video, cộng đồng mạng vẫn còn nghi ngờ về tính chân thật của nó, họ cảm thấy đoàn làm phim hẳn là sẽ không tung ra một đoạn video như vậy nếu không có tính toán gì, đồng thời nghi ngờ đây là chiêu trò lăng xê.
Kết quả video càng xem càng thật, thật đến mức cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được cảm giác nghẹt thở trong nước và cảm xúc sốt ruột và kinh hãi của người trên bờ.
Đây là băng ghi hình giám sát nguyên bản nhất chưa từng qua chỉnh sửa trung gian và xử lý hậu kỳ, đơn giản nhất cũng trực tiếp nhất.
Trăm nghìn câu giải thích cũng không bằng một đoạn video bình thường này.
Đoàn làm phim đứng mũi chịu sào, bị công kích nát bét.
[Giám sát trong đoàn làm phim, đoàn làm phim chắc chắn có video nhỉ, trong tay nắm chứng cứ mà không chịu tung ra, tham lam chút lưu lượng rách nát này, đây chính là kết cục]
[Cứu mạng! Tui vừa tan làm về chỉ thuận tay mở Weibo ra tí thôi, bây giờ thì hay rồi, sáng sớm mai phải họp, tui bây giờ tức tới mức ngủ không được luôn]
["Thiên phú không thua người nào", người ta đã rút khỏi giới rồi, đương nhiên lời hay lời xấu đều do mấy người nói]
[Mấy khứa buổi sáng vẫn còn mắng chửi nhân phẩm Tống Vân Hồi không tốt đâu? Đâu mất hết rồi, ra đây xoay một vòng coi nào (tui cũng từng mắng nên tui nói nói trước)]
[Vì sao, vì sao trước đây những người này nói gì thì tui liền tin đó vậy, sao tui lại ngu ngốc như vậy.
Mẹ nó! Không có chút chính kiến nào cả, thật sự không giống tui tí nào]
[Tui cũng thế, không thể hiểu nổi luôn]
Bị công kích chung đoàn làm phim còn có Tống Tử Thư.
Buổi sáng đoàn làm phim vừa lên tiếng nâng đỡ y, những người khác cũng ngầm thừa nhận bọn họ cùng chung chiến tuyến, bị mắng cũng bị mắng chung.
***
Tống trạch.
Tống Tử Thư an tĩnh ngồi bên giường.
Trong phòng không mở đèn, điện thoại cũng bị đặt ở một góc xa xa, y cứ như vậy ngồi ở đây, không nói lời nào.
Y đã nhìn thấy tin tức trên mạng.
Hiện tại công ty đang cấp tốc làm công tác quan hệ xã hội giúp y, bạn bè quen biết lựa có người chọn bo bo giữ mình, cũng có người chọn lên tiếng giúp y.
Y không quan tâm đến những điều này mà cách xa điện thoại.
Y có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang ẩn ẩn tiêu tan, dần mất kiểm soát, từ tối qua đã bắt đầu như vậy.
Dưới lầu truyền đến tiếng động cơ ô tô, hẳn là Tống Thành hoặc Tống Vân Dương trở về, nếu là bình thường, có lẽ y sẽ xuống lầu đi gặp bọn họ mới đúng.
Nhưng bây giờ y không dám bước ra khỏi phòng mình.
Đây vốn không tính là chuyện gì to tát, bị dư luận mắng chửi là điều mà rất nhiều nghệ sĩ đều phải trải qua.
Nhưng y chưa từng trải qua, đồng thời cũng cảm thấy bản thân không nên trải qua điều này.
Từ nhỏ đến lớn, xưa nay y đều thuận buồm xuôi gió, thứ nhận được đều là khen ngợi và cổ vũ.
Y tiến vào giới giải trí không phải vì yêu thích diễn xuất, mà chỉ để nhận được nhiều lời ca tụng hơn từ mọi người, thay vì trải qua công kích như hiện tại.
Hiện giờ y rất sợ nhìn thấy người khác.
Sợ nhìn thấy bảo mẫu, nhìn thấy tài xế, nhìn thấy Từ Vi, nhìn thấy Tống Thành và Tống Vân Dương.
- -Nhất là sau khi chuyện của Tống Vân Hồi nổ ra vào hôm nay.
Y khó hiểu cảm thấy mình như một tên trộm.
Bây giờ y đang ở lầu ba, chỉ cần đứng ở một góc trên ban công nhìn xuống, liền có thể nhìn thấy gian phòng bị y chiếm giữ kia - ban công gian phòng vốn dĩ thuộc về Tống Vân Hồi.
Y chiếm giữ căn phòng đó căn bản cũng không dùng làm gì, nhưng y chính là muốn.
Đó như một lời đảm bảo, có thể khiến y cảm thấy an tâm.
Bây giờ những thứ y dần dần chiếm được lại khiến y cảm thấy đứng ngồi không yên.
Y sợ bản thân chiếm được bao nhiêu, đến lúc sắp đủ thì phải trả lại.
Thứ y chiếm được đã quá nhiều.
Tiếng động cơ dưới lầu biến mất, tiếp đó truyền đến tiếng nói chuyện.
Phòng y cách bên đó khá xa, không nghe rõ được giọng nói cụ thể nên không biết người về là Tống Vân Dương hay Tống Thành.
Cửa lớn mở ra.
Tiếng nói chuyện từ ngoài truyền vào, Tống Tử Thư tuy rằng ở lầu ba, nhưng cách hành lang gần, vừa hay có thể nghe thấy tiếng động bên dưới.
Là Tống Thành.
Từ Vi đã ngay lập tức đến gặp ông.
Bà ta vẫn dịu dàng như bình thường, đối phương lại không nhiều, chỉ nói bản thân vẫn còn việc phải xử lý, cũng không ăn tối, trực tiếp vào thư phòng.
Ông vừa vào thư phòng, tiếng động dưới lầu nháy mắt nhỏ đi, không còn sôi nổi nữa.
Từ Vi có lẽ đã hỏi gì đó, có người giúp việc đáp:
"Cậu Vân Dương nói trong công ty có việc, tối nay không về."
Trong nhà bình thường tràn ngập tiếng cười nói bỗng im bặt.
***
Đêm đã khuya, người trong công ty đều đã đi hết, tòa cao ốc vốn sáng sửa đã ảm đạm xuống, chỉ có một tầng ở giữa vẫn sáng đèn.
Tống Vân Dương ngồi trước bàn làm việc, mắt nhìn màn hình máy tính, giữa lông mày đều là mệt mỏi.
Hắn phát lại đoạn video một lần nữa.
Hắn đã xem đi xem lại đoạn video này rất nhiều lần, xem đến nhức cả hai mắt, nhưng vẫn giống như chưa từng xem qua, xem một lần rồi lại một lần.
Bất kể hắn có xem bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy thân ảnh không chút do dự nhảy xuống nước, trái tim đều sẽ không ngừng được mà hung hăng co giật.
Đầu óc như sắp nổ tung tới nơi, đủ loại cảnh tượng chồng chéo lên nhau.
Lúc Hứa Văn Huệ mất hắn đang ở nước ngoài, sau khi nhận được tin tức thì người chú chơi cùng hắn đã đưa hắn về nước.
Trong nhà là khách đến chia buồn, trong sân chỉ có người giúp việc trong nhà.
"Phu nhân là do cậu chủ nhỏ hại chết, thân thể đã thành ra như vậy mà còn phải chơi cùng cậu ta."
Hắn đứng ở góc tường, bước chân đột nhiên khựng lại.
Một câu này, hắn nhớ suốt mười mấy năm.
Hắn bắt đầu xa lánh đứa em trai hắn đã từng không muốn rời xa một bước này, sau khi ba tìm được hạnh phúc mới hắn cũng lựa chọn tiếp nhận, hắn tiếp nhận người phụ nữ đó, tiếp nhận con trai của bà ta.
Hắn chỉ đơn thuần muốn Tống Thành vui vẻ, muốn ông bước ra khỏi quá khứ, khiến ngôi nhà này sống lại một lần nữa.
- -Nhưng chỉ duy bản thân hắn vẫn ở yên tại chỗ, lưu lại hôm tang lễ kia, vĩnh viễn sa vào quá khứ.
Những người khác đã hướng về cuộc sống mới, nhưng hắn lại không thể.
Thà nói là tin tưởng lời nói của người giúp việc, không bằng nói là hắn cần một sự chống đỡ, một thứ gì đó có thể chống đỡ hắn bước tiếp.
- -Cho dù là cảm xúc tiêu cực cũng được.
Đôi mắt mỏi nhừ không thể tả, Tống Vân Dương cuối cùng cũng ấn nút tạm dừng, tạm dừng video trước khi bóng người kia nhảy xuống nước.
Hắn đã có được chống đỡ, nhưng đồng thời cũng giữ Tống Vân Hồi lại quá khứ.
Hắn khiến cả hai đều không thể thoát khỏi quá khứ.
- -
"Aizzz!"
Ngồi trước máy tính, máy tính trong phòng vẫn đang hoạt động, một mảnh ấm cúng, Tống Vân Hồi lại vô cớ ngáp một cái.
Cậu nhấp một ngụm café, đúng lúc dưới lầu có tiếng chuông cửa vang lên.
"Xin chào, ngài có chuyển phát nhanh!"
Tống Vân Hồi mang dép lê xuống lầu, đeo khẩu trang lên, sau đó mở cửa.
Là chuyển phát nhanh Diệp Mẫn nhờ người gửi tới, hai phần, gửi cho cậu và Tần Thư, không lớn cũng không nặng.
Nhận lấy chuyển phát nhanh, Tống Vân Hồi ngồi trên thảm cùng với Cam Tử bóc phần chuyển phát nhanh của mình.
Là hai khung ảnh đặt làm riêng.
Một cái có viền khủng long nhỏ, một là viền hoa hướng dương nhỏ màu cam, bên trong đã được lồng ảnh vào.
Trong ảnh, bốn người cùng ngồi trên sofa mỉm cười tươi rói, ở giữa là một 'ổ bánh mì màu cam nguyên chất' với cặp mắt to tròn tràn đầy tò mò nhìn vào ống kính..