Tống Vân Hồi nhìn thấy sau lưng anh còn có một dải hoa lớn.
Tần Thư muốn làm gì dường như đã rất rõ ràng.
Ngón tay rũ một bên của Tống Vân Hồi khẽ nhúc nhích, ngay lập tức thông suốt.
Chẳng trách người này trước đó lại căng thẳng như vậy.
Tần Thư trước đó vẫn rất căng thẳng chậm rãi tiến lên phía trước, mãi đến khi hai người chỉ cách nhau một khoảng không xa không gần, lúc này anh mới dừng lại.
Anh nói: "Đoán được hôm nay anh đã ước điều gì không?"
Anh nếu đã hỏi như vậy, vậy thì không khó đoán.
Tống Vân Hồi nhìn anh, đang chuẩn bị lên tiếng thì trong tay đã bị nhét một bó hoa rực rỡ.
Hoa hồng trong tay nở rộ, rực rỡ cực điểm.
Người sau bó hoa quỳ xuống trước mặt cậu.
Người đàn ông này vẫn luôn điềm tĩnh trước sau như một, ở phương diện nào đó cũng có sự kiêu ngạo nhất định của riêng mình, hiện tại lại sẵn lòng cúi đầu, chủ động hạ thấp một đoạn.
Tần Thư ngước mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói từng câu từng chữ:
"Anh ước chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi."
Anh nói ra nguyện vọng thứ hai mà anh tham lam ước:
"Anh còn ước em bằng lòng đồng ý với anh."
Lúc nói ra điều ước thứ hai, tay anh đã nắm lấy đầu ngón tay của người đối diện, một tay khác lấy một chiếc hộp nhung từ trong túi quần tây ra, dùng một tay mở nó.
Hộp nhỏ mở ra không chút tiếng động.
Viên kim cương hồng nhạt bên trong phản chiếu ánh sáng xung quanh khiến nó trở nên rực rỡ lộng lẫy chói mắt.
Tần Thư hỏi:
"Cho nên em bằng lòng không?"
Đây có lẽ là ánh mắt nghiêm túc nhất mà Tống Vân Hồi từng nhìn thấy của đối phương.
Khóe miệng cong lên, Tống Vân Hồi nở nụ cười, nói:
"Anh cũng bắt lấy tay em làm con tin rồi, em đây dám không đồng ý sao?"
Cậu rất biết cách xoa dịu sự căng thẳng của người ta.
Tần Thư cũng cười theo, rũ mắt lấy nhẫn kim cương ra, tỉ mỉ đeo lên tay đối phương.
Thứ này vốn lạnh lẽo, kết quả ủ trong tay anh một hồi đã trở nên ấm áp.
Ít nhất cũng ấm hơn tay Tống Vân Hồi, lúc đeo lên tay còn có chút ấm áp ngoài ý muốn, nhiệt độ từng chút một lan tỏa.
Khoảnh khắc người đàn ông đứng lên, Tống Vân Hồi liền rơi vào cái ôm rộng lớn ấm áp.
Tần Thư hình như rất thích ôm, mỗi lần đều có thể ôm rất lâu.
Cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập vẫn chưa thể bình tĩnh truyền đến từ lồng ngực của đối phương, Tống Vân Hồi ôm lại anh, thuận tiện vỗ vỗ lưng anh.
Cố gắng ngẩng đầu lên từ trong lòng đối phương, bàn tay vẫn tiếp tục vỗ vỗ lưng anh, Tống Vân Hồi xấu xa hơi dùng sức đẩy nhẹ anh ra, nghiêm túc nói:
"Anh xong rồi, điều ước sinh nhật mà nói ra là mất linh đó."
Tần Thư cúi đầu nhìn cậu, lần đầu tiên bị đầy ra, tựa như vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Tống Vân Hồi nói: "Cúi đầu."
Dù rằng vừa mới bị đẩy ra, Tần Thư vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Anh cúi đầu, áo sơ mi bị người tóm lấy kéo xuống, anh theo đó khom eo xuống, trước mắt chính là gương mặt tinh xảo đột ngột phóng đại.
Trên môi truyền đến xúc cảm ấm áp.
Dưới ánh sáng mờ ảo xung quanh, đôi đồng tử nhạt màu trước mắt đặc biệt sáng, bên trong đều là hình bóng anh.
"......"
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tần Thư liền chuyển từ bị động sang chủ động.
Cánh hoa đào rơi xuống, rơi lên hàng mi cong vút, mắt Tống Vân Hồi khẽ run run, cuối cùng nhắm lại.
Thế giới dường như yên tĩnh xuống.
- -Nhưng cũng không hoàn toàn yên tĩnh.
"Oaaa......nè cậu đừng có chen tôi! Đừng chen!"
"Chỗ chỉ có từng ấy thôi, ráng chút đê......đệt!"
Một trận tiếng động không thể lơ là vang lên, mắt Tống Vân Hồi nháy mắt mở to, cậu đảo mắt, đập vào mắt đầu tiên chính là vẻ mặt bị chen chúc đến hơi vặn vẹo của đám người đang chen nhau trước cửa sổ.
Tần Thư ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt cậu.
Quần chúng đang chen chúc ở cửa sổ: "......"
Áp lực nhân đôi.
Sau một hồi im lặng quỷ dị, bọn họ cách một lớp cửa sổ bắt đầu reo hò vỗ tay, bầu không khí giữa đám người bỗng chốc biến thành tư thế của thiên binh vạn mã, tiếng chúc mừng nhao nhao vang lên.
Ba huynh đệ trái cây lần này không nằm trong hàng ngũ nhóm người tạo bầu không khí.
Bọn họ càng thêm to gan, chạy thẳng ra cửa hỗ trợ quay video.
Lúc bị phát hiện trong tay bọn họ vẫn đang cầm điện thoại, bắt tại trận cả người lẫn tang vật.
Bọn họ ngược lại không có ý đồ xấu gì, chỉ là đơn thuần muốn quay lại.
Cuối cùng video bọn họ quay lần này không chia mỗi người một bản nữa, toàn bộ đều giao cho hai người.
Một tay Tống Vân Hồi bị Tần Thư nắm lấy, tay còn lại ôm hoa, vừa hồi tưởng lại toàn bộ quá trình đêm nay, cuối cùng nhận ra có gì đó không đúng, không ngừng cách lớp áo sơ mi chọt chọt eo đối phương, thấp giọng nghiến răng nói:
"Khá lắm anh tính hết rồi đúng không, đồ đàn ông gian xảo."
Người này đoán được hôm nay cậu sẽ tới, vì thế chuẩn bị mấy thứ này, chờ cậu đưa tới cửa.
Tần Thư vẫn đang cười, bất luận có nói gì anh cũng đều chấp nhận.
Bọn họ đi tới cửa, những người khác lại đảo ngược ra, cuối cùng nhịn không được cầm điện thoại chụp chụp chụp.
Cảnh tượng này thật sự mang ý nghĩa rất đẹp.
Cuối cùng hai người Tống Vân Hồi vẫn chạy không thoát, vì thế mọi người cùng chụp một tấm ảnh chung dưới gốc anh đào.
Tiệc sinh nhật bỗng biến thành tiệc đính hôn, không có điều kiện liền tạo điều kiện, tìm được tiệm thức ăn ngoài vẫn đang mở cửa kinh doanh, đám người lại lần nữa kéo dài 'sinh mệnh' cho buổi liên hoan nhỏ này.
Tần Thư lần này làm thế nào cũng chạy không thoát, buộc phải nhận lấy đãi ngộ của người vừa mới cầu hôn thành công nên nhận, rượu đưa đến trước mặt liên miên không dứt.
Vài người đang rót rượu, một bộ phận khác liền tò mò chạy đi xem nhẫn.
Bọn họ không biết đánh giá thế nào, chỉ biết màu sắc viên kim cương này thật đẹp, nhìn thế nào cũng thấy kinh diễm.
Buổi liên hoan nhỏ trôi qua phân nửa, cuộc điện thoại bên kia bờ đại diện gọi tới.
Bên phía hai người Diệp Mẫn vẫn là ban ngày, khoảnh khắc nối máy bọn bà vốn đang định chào hỏi, kết quả liền nhìn thấy xung quanh chật kín người.
Nhận ra người đối diện là ai, người trong phòng lần lượt lên tiếng, tiếng chào hỏi cùng lúc vang lên "Chào chú và dì ạ".
Diệp Mẫn cười đến nheo mắt, liên tục gật đầu: "Được được được, chào mọi người."
Tống Vân Hồi lẫn trong đám người cũng vẫy vẫy tay.
Hai vợ chồng tuy không thể nói là trẻ tuổi nhưng mắt vẫn xem như tinh tường, cũng rất biết bắt trọng điểm, thứ đầu tiên họ nhìn thấy chính là chiếc vòng tròn bạc nhỏ nhìn qua không bắt mắt mấy trên ngón tay cậu.
"......"
Hô hấp nháy mắt ngưng trệ, ánh mắt hai người dời sang phía Tần Thư bên cạnh, vừa nhìn thấy vẻ mặt đối phương liền hiểu ngay.
Bọn bà tốn sức lực rất lớn mới nhịn được cười, Diệp Mẫn dụi dụi khóe mắt, hai người nói một câu 'sinh nhật vui vẻ', sau đó lập tức tỏ ý không quấy rầy người trẻ tuổi vui chơi nữa, vẫy vẫy tay, cúp máy.
Sau khi cúp máy trong nhà vẫn rất náo nhiệt.
Cuối cùng mấy người bình thường ầm ĩ nhất bắt đầu oẳn tù tì uống rượu, Tần Thư bị động tham gia, những người khác ngồi một bên quan sát.
Cơn giận trước đó của Cam Tử có lẽ đã tiêu tan, cũng có thể là do đợi nửa ngày cũng không đợi được người đến dỗ dành nhóc, cuối cùng vẫn là vung vẩy chiếc đuôi to bự tự động tự giác bò về đùi Tống Vân Hồi.
Tống Vân Hồi lẫn trong đám người vuốt ve mèo nhỏ, cũng đầy hứng thú nhìn đám người oẳn tù tì.
Vận may hôm nay của Tần Thư có lẽ đã dồn hết vào việc thực hiện nguyện vọng, chơi đoán số năm lần anh đã thua hết ba lần.
Tống Vân Hồi không chút lưu tình phát ra tiếng cười cợt anh.
Tiệc sinh nhật bonus tiệc đính hôn kéo dài đến ba giờ sáng mới kết thúc.
May mà nhà của hai người đều ở đây, phòng khách nhét đầy người lại thêm hai phòng cho khách, cuối cùng cũng sắp xếp ổn thỏa cho mọi người.
Tần Thư hôm nay thật sự uống rất nhiều, tuy anh say nhưng anh vẫn có thể tự đi đường, Tống Vân Hồi không yên tâm, cuối cùng vẫn đỡ anh về phòng.
Cuối cùng cũng làm xong mọi chuyện, Tống Vân Hồi về phòng tắm táp rồi thay đồ ngủ chui vào chăn, sau đó cảm thấy có hơi không đúng, mò mẫm trong chăn một hồi liền mò được một nhúm lông xù xù.
Cam Tử cứ vậy bị xách ra.
Tống Vân Hồi dịch sang bên cạnh, nhường một nửa gối đầu cho Cam Tử.
Cam Tử đã quen với việc được chia sẻ một nửa gối đầu, nhóc thoải mái nằm ngửa, gừ gừ chuẩn bị đi ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt rọi vào từ ngoài cửa sổ.
Đầu vùi vào trong gối, Tống Vân Hồi nửa mở mắt, duỗi tay ra.
Nhẫn kim cương trên ngón tay dưới ánh sáng yếu ớt vẫn đủ khúc xạ ánh sáng, lộng lẫy đẹp mắt.
- -
Chuyện đính hôn không công bố rộng rãi, vốn chỉ có phần nhỏ người biết, chỉ là sau đó có ảnh bị rò rỉ ra, Tần Thư trên ảnh mặt mày nhàn nhạt, trên ngón tay của bàn tay đang cầm tài liệu không biết từ khi nào đã có thêm một chiếc nhẫn kim cương.
Nhẫn kim cương còn là màu hồng nhạt, vô cùng đẹp mắt.
Vào đêm bức ảnh được tung ra, từ khóa # Tần Thư Tống Vân Hồi đính hôn # cùng tin tức <Mộ Quy> đạt giải cùng nhau xông lên hotsearch.
Trong và ngoài nước đều có tin tức, lúc trong nước vẫn đang hứng khởi sôi trào vì phim điện ảnh nước nhà đạt giải thưởng lớn quốc tế thì một tin tức khác lại ập tới.
Không chỉ có phim điện ảnh đạt giải, bài hát trong phim cũng thành công ẵm giải.
Bài hát trong phim mang tên *, viết lời và biên khúc đều là Sữa Đậu Nành uống không ngon, tên thật của Sữa Đậu Nành là Tống Vân Hồi.
(*) Gốc là 长灯未烬: tui dịch nom na là 'Ngọn đèn dài chưa lụi tàn'
Lần này cậu vẫn tiếp tục tác phong ngày xưa, vẫn không đến trình diện, giải thưởng do người khác nhận thay.
Trên mạng vốn đã sôi trào nay lại thêm một trận lửa.
[Sữa Đậu Nành xứng đáng oa oa oa!!!]
[Khá lắm, tối nay đừng hòng ngủ nữa, kích động vãi kích động vãi]
[Khá lắm, Sữa Đậu Nành đã triệt để thông suốt rồi, giải thưởng nào cũng không đi nhận, giải thưởng lớn vậy cũng không đi luôn]
[Bài hát này sao đến bây giờ vẫn chưa ra!!! Vì sao! Tui muốn ngheee!]
[Bài hát mới +1, hay qué! Có nhạc nghe rùi!]
[Hu hu hu đây chính là thắng cả cuộc đời đúng khum, cuộc sống mỹ mãn còn có thiên phú]
[Thì ra Sữa Đậu Nành đặt tên bài hát đàng hoàng nghe còn rất hay QAQ, đồng ý với tui, lần sau cũng phải đặt tên như vậy có được không?]
[Đã phát giác ra quy luật rồi, bài hát Sữa Đậu Nành hợp tác với người ta thì rất nghiêm túc, bài hát tự mình viết tự mình hát thì rất buông thả, phải để bản thân vui vẻ trước đã]
[Quả nhiên năng lực tiếp thu là vô hạn mà, bây giờ tui đã bắt đầu cảm thấy cũng rất dễ nghe]
[Quả nhiên vui vẻ không thể kéo dài mãi mãi, trước đây có Sữa Đậu Nành dỗ ngủ (tự tui đơn phương cho là vậy), bây giờ biết Sữa Đậu Nành là ai rồi, cậu ấy đã rất lâu không thèm livestream rồi hu hu]
[Tui không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong Trứng tổng bình bình an an, vui vẻ mỗi ngày (lại nói nếu như có đám cưới nhất định phải đá tui một cái đó hu hu)]
Sóng gió trên mạng vẫn không thể ảnh hưởng đến Tống Vân Hồi, điều duy nhất cậu để ý có lẽ là cậu đã đợi lâu như vậy, vẫn không đợi được lúc dạo phố mà không cần đeo khẩu trang.
Đội ngũ nhỏ chơi game của cậu và hai người Trần Thần sau khi trải qua quá trình thu nhận và phát triển, cuối cùng biến thành nhóm nhỏ bốn người, so với trước đây nhiều thêm một nam sinh - chính là cậu trai thủ vai nam chính của bộ phim điện ảnh <Mộ Quy>, người này trông có vẻ thẹn thùng nhút nhát, nhưng thực tế lại nghiện game hơn ai hết, đối phương hiện giờ đã có chút danh tiếng, sự nghiệp vẫn đang bình bình lên như diều gặp gió, bình thường bởi vì chơi game mà bị người đại diện tóm lấy giáo dục.
Ngày trước bọn họ gặp mặt phần lớn đều vì chơi game chung, lần này thì khác, chỉ là cậu và Trần Thần gặp mặt, là do đối phương chủ động mời cơm.
Người này quanh năm câu cá ở văn phòng, nhưng lại cầm không ít tiền thưởng, có tiền là sẽ hẹn ra ngoài ăn cơm, một lần là một tiệm khác nhau, như muốn thử hết tất cả các tiệm một lần vậy.
Kết thúc một bữa cơm, Trần Thần ngồi xụi lơ trên ghế nỗ lực tiêu cơm, Tống Vân Hồi ngồi đối diện anh ta chậm rãi uống trà.
Trần Thần dù đang trong tình trạng này vẫn nhịn không được trò chuyện cùng cậu, cứ nói hai chữ liền thở một hơi, nói:
"Không biết cậu nghe chưa."
Tống Vân Hồi đã rất hiểu đối phương.
Người này mở đầu bằng câu này đại biểu cho anh ta có bát quái muốn chia sẻ.
Cậu uống một ngụm trà, cho đối phương một ánh mắt, an tĩnh làm một thính giả tốt.
"Dạo trước tôi nghe nói Từ Vi ra ngoài rồi."
Người đàn bà này còn có chút bản lĩnh, mới ngồi hơn hai năm đã ra ngoài.
Nhưng bà ta ra ngoài cũng không tốt bao nhiêu, đã mất phần lớn tiền, quyền lực và danh dự cũng không còn nốt.
Nhưng dù đang trong tình trạng này, bà ta vẫn dựa vào bản lĩnh của mình tìm được Tống Tử Thư, lúc này Tống Tử Thư đã không còn nhiệt độ như trước, tài nguyên có được dễ như trở bàn tay ngày trước đã trở thành quá khứ, y chỉ đành dựa vào thân phận người nhà họ Tống vơ vét vài tài nguyên nhỏ thừa nhận thân phận của y, tài nguyên tốt không đến lượt y.
Cụ thể thì Trần Thần không nghe rõ, nhưng anh ta nghe nói Tống Tử Thư cũng không dám đuổi đối phương đi, trước đây không lâu còn xuất hiện tại lớp học đàn piano cấp tốc và lớp học thư pháp cấp tốc, thành tích không thể nói là tốt, hai người bây giờ có lẽ vẫn đang dằn vặt lẫn nhau.
Quan hệ giữa hai người này quanh co không lối thoát.
Khẽ gật đầu tỏ ý đã biết tin tức này, Tống Vân Hồi nhàn nhạt nhấp một hớp trà, sau đó nói tin tức bên phía mình:
"Giữa tháng sau tôi kết hôn."
Trần Thần: "......"
Trần Thần: "???"
Giọng điệu đối phương nói bản thân sắp kết hôn chẳng khác nào lúc nói "trà này không tồi" là bao, anh ta nhất thời không phản ứng kịp.
Kết hôn? Kết cái gì hôn? Kết hôn với ai?
Tống Vân Hồi ngước mắt nhìn anh ta.
"......"
Trần Thần triệt để phản ứng lại, sau đó bình tĩnh nói: "Phù rể không nghi ngờ chút nào là tôi đúng không."
Dưới vẻ mặt vừa bình tĩnh lại pha chút mong đợi của anh ta, Tống Vân Hồi lắc đầu, vô tình đánh vỡ giấc mộng thiếu nam của anh ta.
Tống Vân Hồi bổ sung: "Phù rể phù dâu đều là Cam Tử, nếu anh muốn, có thể thương lượng với Cam Tử."
Cướp vị trí của mèo nhỏ, hễ mà còn có chút lương tâm đều không làm ra loại chuyện này.
Trần Thần rưng rưng: "Dù sao cũng có việc cho tôi làm mà đúng không!"
Anh em tốt sắp kết hôn, anh ta sao có thể chỉ làm một người qua đường A đến dự hôn lễ được!
Sau đó anh ta liền vinh dự làm người chủ trì hôn lễ.
- -
Hôn lễ được tổ chức tại thành phố nơi bọn họ ở, ban đầu hai vợ chồng Diệp Mẫn vốn ra sức đề cử hòn đảo nhỏ dưới tên bọn họ, nói ở đó có đầy đủ tiện nghi, phong cảnh cũng đẹp, nhưng cuối cùng hai người vẫn lựa chọn nơi này.
Khác với đám cưới truyền thống, đám cưới lần này đơn giản hóa rất nhiều bước, khách mời đều là người quen có quan hệ không tồi, là một hôn lễ chân chính thuộc về bạn bè, không cần phải chào hỏi qua lại nhiều lần.
Việc bố trí địa điểm tổ chức hôn lễ và quy trình sắp xếp đặc biệt mời đoàn đội thiết kế riêng, trải qua nhiều lần thương lượng mới quyết định.
Ngoài trao đổi căn bản, Tống Vân Hồi còn hỏi không ít vấn đề chuyên môn, nhà thiết kế cũng rất dẻo miệng, đối diện là kim chủ lớn, thái độ cũng tốt hơn nhiều, hỏi gì đáp nấy, đôi lúc còn mở rộng ra giúp cậu.
Sau một hồi hỏi đáp, nhà thiết kế tò mò hỏi cậu tìm hiểu những thứ này làm gì.
Tống Vân Hồi vuốt nhẹ mái tóc, nói: "Lần đầu tiên kết hôn nên không hiểu lắm, dự trữ thêm chút kiến thức, nói không chừng sau này còn có thể dùng." =))
Tần Thư ngồi bên cạnh cảnh giác: "?"
Còn có thể dùng? Dùng ở where?
Nhà thiết kế muốn cười, nhưng xuất phát từ tố chất chuyên nghiệp chỉ đành nhịn xuống, không tỏ ra chút biểu hiện nào.
Quy trình hôn lễ đã quyết định xong, trước khi bắt đầu còn phải diễn tập, Trần Thần đã tìm được công việc chủ trì hôn lễ, vì người anh em tốt nhà mình mà trực tiếp xin nghỉ phép năm, khẩn cấp chạy tới.
Vào buổi sáng hôm diễn ra hôn lễ, Tống Vân Hồi bị Cam Tử đánh thức.
Mèo nhỏ tuy không hiểu gì sất, nhưng hình như cũng biết hôm nay là một ngày rất quan trọng, nhóc nhảy nhót xoay tròn trên người ba mình, thành công giẫm cho người đang chìm trong mộng tỉnh dậy.
Tống Vân Hồi trợn to hai mắt, cho dù ngồi dậy vẫn cảm thấy xương cốt bản thân ẩn ẩn đau nhức.
Mèo nhỏ hình như vẫn không hiểu rõ định vị của mình.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tống Vân Hồi cởi đồ ngủ ra, vừa lấy áo sơ mi cài từng cúc một vừa nói "vào đi".
Ngoài cửa là Tần Thư, có lẽ là muốn tới đánh thức cậu dậy, anh quét mắt nhìn vào trong, nhìn thấy cậu vẫn đang đấu tranh với cúc áo sơ mi thì hơi khựng lại, sau đó thu hồi tầm mắt, nói đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Tống Vân Hồi đáp một tiếng.
Mặc áo sơ mi thắt cà vạt rồi thay âu phục, lâu rồi không mặc chính trang, tay nghề của Tống Vân Hồi hơi vụng về, nhưng vẫn tính là không tồi, cà vạt cậu thắt nhìn qua cũng ổn áp.
Sau đó chiếc cà vạt nhìn qua cũng ổn áp này của cậu được Tần Thư cứu vớt kịp thời.
Người này thường xuyên dự họp và tham gia các buổi lễ trang trọng, tay nghề thông thạo hơn cậu rất nhiều.
Tần Thư tận tụy thắt cà vạt cho cậu, Tống Vân Hồi không có việc gì làm ngẩng đầu lên, ngắm nhìn đường nét cằm dưới trôi chảy của anh.
Người đàn ông này quả thật rất đẹp trai, fan hâm mộ miêu tả ngược lại không hề khoa trương chút nào.
Cùng ngồi trên bàn thưởng thức bữa sáng thơm ngon, ngoại trừ dậy sớm còn có thay quần áo ra, hôm nay dường như cũng không khác ngày thường là bao.
Ăn xong một bữa sáng, tài xế xe hoa bên ngoài vào chỗ, lên xe là có thể xuất phát.
Bác tài là vị tài xế thường chở Tần Thư đi làm việc, cũng là tài xế trước đây của nhà họ Tần, đã theo nhà họ Tần khoảng thời gian rất lâu, hôm nay ngoại trừ tiền lương còn được thêm một bao lì xì lớn, lúc lái xe cũng vui vẻ ngâm nga một đoạn.
Ngồi ở ghế phó lái là người đại diện, anh ta phụ trách chăm sóc cho Cam Tử mang trên mình nhiệm vụ to lớn, để mèo nhỏ có thể đến nơi mà không mắc sai sót.
Tựa như một buổi sáng rất thoải mái.
Ít nhất ba người trên xe ngoại trừ người đại diện ra thì trông đều rất thoải mái.
Điện thoại trong túi quần reo lên, Tống Vân Hồi móc điện thoại ra nhìn một cái, không nhịn được cười.
Tần Thư sáp tới, cậu dứt khoát đặt màn hình ở giữa.
Là tin nhắn Trần Thần gửi tới, anh ta gửi cho cậu một tấm ảnh tờ giấy sau khi lau mồ hôi.
Người này bình thường giỏi xã giao, nhưng cứ đến dịp quan trọng, đặc biệt là những dịp liên quan đến đám cưới, mặt ngoài anh ta vẫn giao lưu thân thiện với người khác, nhưng thực tế lại không ngừng lau mồ hôi.
Tần Thư cũng mỉm cười.
Hôm nay hết thảy đều rất suôn sẻ, trên đường đi không hề kẹt xe, di chuyển cực kỳ thuận lợi, thành công đến địa điểm tổ chức buổi lễ đúng giờ.
Cách một đoạn xa, Tống Vân Hồi đã nhìn thấy địa điểm.
Người trên bãi cỏ cũng nhìn thấy bọn họ.
Đứng đầu là nhóm tạo bầu không khí.
Ngón tay xuôi bên người khẽ nhúc nhích, Tần Thư quay đầu hỏi: "Chuẩn bị tốt chưa?"
Tống Vân Hồi đang định nói chuẩn bị tốt rồi, sau đó do dự một hồi, sờ sờ đầu mèo nhỏ nhô ra ngoài thăm dò, sau đó gật đầu, nói: "Chuẩn bị tốt rồi."
Tần Thư xuống xe trước, vòng qua bên kia mở cửa xe giúp cậu.
Khoảnh khắc cửa xe mở ra, từng tiếng pháo mừng vang lên, thành công hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Giấy màu vụn và cánh hoa bắt đầu bay phấp phới, rơi lên đầu và bả vai hai người.
Hai người đan xen mười ngón bước đi trên con đường rải đầy cánh hoa tươi trong tiếng reo hò vỗ tay và tiếng chúc phúc của mọi người.
Hôm nay ánh nắng mặt trời rất đẹp, trên bãi cỏ có gió thổi, cánh hoa bay lả tả, tựa như một đời rực rỡ và tuyệt vời của bọn họ.
Đứng ở cuối con đường là Trần Thần, anh ta đang mặc chính trang, trông cực kỳ ra dáng xã hội tinh anh.
Biết rõ bản chất thật sự của người này, càng nhìn vẻ mặt đứng đắn của anh ta càng muốn cười.
Tống Vân Hồi vốn đang cười, sau khi nhìn thấy Trần Thần càng không thể nhịn nổi, ý cười bên khóe môi càng thêm đậm.
Có lẽ là do tin nhắn hồi sáng, khóe môi Tần Thư khẽ cong, anh cũng đang cười.
Trần Thần vốn dĩ vẫn đang căng thẳng, đang muốn nhìn thấy hai người quen để thả lỏng đôi chút, kết quả đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt tươi cười của hai người.
Nhất là Tống Vân Hồi, cười đến không thèm che giấu gì.
......Có hơi quen quá rồi.
Trần Thần: "......"
Khóe môi Trần Thần bất giác cong lên, anh ta cảnh giác, vội vàng ép xuống.
Sau đó lại nhếch lên.
"......"
Cứ vậy chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Trần Thần như đã trải qua hết thảy những chuyện bi thương mà anh ta gặp phải trong đời này trong đầu một lần nữa.
Anh ta ở đây nỗ lực bi thương, trong khi nhóm tạo bầu không khí đã lăn lộn thân quen với anh ta đang cười đến lăn trái ngã phải.
Lúc bước đến điểm cuối cùng, Tống Vân Hồi cũng đang nỗ lực khống chế biểu cảm của mình, cả đời học diễn xuất đều dồn hết vào nơi đây, cuối cùng miễn cưỡng khống chế thành công, chỉ là bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ.
Hóa ra lúc con người ta thật sự vui vẻ thì không tài nào không chế nổi cảm xúc của mình.
Vẻ mặt ba người căng ra.
Sai là sai ở chỗ bọn họ không nên giao lưu ánh mắt.
Lúc ba tầm mắt giao nhau, không một ai kiềm chế nổi nữa, toàn bộ đều mỉm cười, Tần Thư trời sinh nụ cười vừa phải, Trần Thần thu liễm, Tống Vân Hồi thì trắng trợn không kiêng dè gì.
Nụ cười là thứ lây truyền rất mạnh.
Người dưới đài cũng cười theo, đặc biệt là nhóm tạo bầu không khí, hôm nay cũng đang góp một phần nhỏ công sức vì bầu không khí đó.
Bầu không khí đến đây, lễ cưới này nên tổ chức thế nào đã dần dần rõ nét.
Trần Thần nắm tay thành quyền đưa lên miệng khụ một tiếng, tấm thẻ tinh xảo trên tay gõ vào bàn tay đan xen khắng khít của hai người, nói:
"Buông tay ra trước, hai vị đeo nhẫn đã rồi hẵng nắm tiếp."
Khoảnh khắc hai bàn tay buông ra, nhạc nền chuyển bài, trong sự thiêng liêng xen lẫn một luồng khoan khoái vui vẻ, trong sự khoan khoái vui vẻ lại xen lẫn chút buồn cười khó hiểu.
Chỉ có thể nói chuyển nhạc rất đúng nơi đúng chỗ.
Trần Thần như thường lệ đọc ra những lời mình đã học thuộc lòng.
Một chiếc mèo màu cam từ đầu đường chạy tới, bộ lông xù xù lay động theo gió, trên cổ còn đeo một vòng hoa hướng dương nhỏ màu vàng, trên vòng hoa có buộc một cái túi nhung đỏ.
Mèo nhỏ lao về phía cuối đường như một viên đạn, ngay lúc nhóc bắt đầu lay lay ống quần Tống Vân Hồi, Trần Thần nhân cơ hội lấy đi chiếc túi nhung đỏ trên vòng hoa hướng dương, tiện tay vớt meo meo lên luôn.
Sau đó là nghi thức trao nhẫn, ôm nhau, hôn môi.
Cam Tử bị ôm sang một bên, dường như cũng muốn dán dán Tống Vân Hồi, dùng cả bốn chân vùng vẫy, tựa như muốn đạp Tần Thư ra.
Người bên dưới bị mèo nhỏ chọc cười.
Quy trình sau đó diễn ra như thường lệ.
Sau khi Tần Thư trao nhẫn xong vẫn không thể tay trong tay với Tống Vân Hồi.
Bởi vì Cam Tử đã chui vào lòng đối phương, một tay không thể đối phó với mèo con nên phải dùng cả hai tay.
Người cha cao lớn anh tuấn của mèo nhỏ cười nhạt đứng bên cạnh, trong đầu đã bắt đầu kế hoạch 'giảm cân' hợp lý cho mèo nhỏ.
Cuối cùng là tiết mục chúc rượu.
Cam Tử lúc này cũng không thể dính lấy Tống Vân Hồi nữa, bị đưa đến cho ông bà nội.
Tiết mục chúc rượu rất dễ lừa cho qua.
Tống Vân Hồi trước đây đã từng thí nghiệm qua, màu sắc của nước cam và rượu có khác biệt, cho nên cậu cuối cùng dùng nước ép nho thay cho rượu nho, hai thứ này cùng một dòng, khác biệt không lớn, rất dễ lừa cho qua.
Bàn thứ nhất bọn họ đến là bàn của Diệp Mẫn.
Mãi đến khi đến bên bàn, nghe thấy Tần Thư gọi "mẹ" "ba", cậu lúc này mới ý thức được vấn đề ở đâu.
Cậu nhất thời không biết nên xưng hô với hai người thế nào.
Lúc cậu vẫn đang suy tư, hai người vừa nói chuyện với Tần Thư vừa chú ý đến động tĩnh của cậu, trong tay còn thoáng lau vệt mồ hôi.
Mãi đến khi Tống Vân Hồi kính nước ép nho, trước khi cậu do dự lên tiếng, Diệp Mẫn bỗng bật cười.
Bà vẫy vẫy tay bảo cậu sang đây ôm một cái, sau đó nhẹ giọng nói: "Đứa nhỏ ngoan, sửa không được thì đừng ép bản thân, thuận theo tự nhiên là được."
Bà giơ tay vỗ vỗ vai đối phương, nói:
"Ở chỗ bọn mẹ thì con đã là con của bọn mẹ rồi, không cần quá áp lực."
Bà và Tần Kiến Viễn đứng cùng nhau, vẻ mặt y hệt nhau, mỉm cười rất vui vẻ.
"Mẹ."
"Ba."
Cứ vậy không kịp chuẩn bị tâm lý, hai vị phụ huynh nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc.
Giọng nói trong trẻo ôn hòa, là giọng nói không lẫn vào đâu được của Tống Vân Hồi.
Khẽ mở to mắt, hai người trước hết phản ứng lại, sau đó liên tục thốt lên "tốt tốt tốt".
Tống Vân Hồi vốn còn muốn nói gì đó, kết quả hai người cứ thế đẩy cậu nói thời gian không đủ, bảo bọn họ tranh thủ thời gian sang bàn tiếp theo.
Hai người bị đẩy đi, lúc đi Tần Thư quay đầu lại nhìn một cái, nhìn thấy Diệp Mẫn lấy khăn giấy ra chấm chấm khóe mắt.
Hôm nay nhiều người đến chung vui, toàn bộ đều là người quen, những người không có quan hệ muốn mượn hôn lễ để mở rộng vòng giao thiệp đều không được mời, bâu không khí rất tốt đẹp.
Tống Vân Hồi một đường đi tới, nhìn thấy vị thầy giáo đặc biệt chạy tới từ thành phố A của mình, nhìn thấy vị đạo diễn trước đây kiên trì tín nhiệm mình, còn có Bạch Bách dành thời gian chơi game chung và một cậu trai khác, nhìn thấy người của ban nhạc mình thường hợp tác, còn cả nhóm tạo bầu không khí đã tự động kết nạp Trần Thần vào, và còn nhiều người khác nữa.
Hôm nay cậu uống nước ép đến no nê, rượu Tần Thư uống còn nhiều hơn nước ép cậu uống, nhưng người bảo anh uống rượu đều có chừng mực, không muốn chuốc say anh.
Ban ngày ai ai cũng vui vẻ đủ rồi, không ít người còn có việc riêng, không thể ở lại tới tối, chỉ đành rời đi trước, hơn nửa số người còn lại đều là người trẻ tuổi, lại cùng nhau tự túc mở một bữa tiệc BBQ, nhận tiện chụp không ít ảnh.
Trời đã về khuya, Tống Vân Hồi đang nhai thịt trong miệng bị Tần Thư tha đi, hai người rời đi không một tiếng động.
Rượu uống hồi sáng đến đêm đã gần như tiêu sạch, Tần Thư hiểu rõ, nếu đi muộn nữa, những người này sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, anh không muốn dây dưa.
Tống Vân Hồi ngồi ở ghế phó lái, đã thắt dây an toàn, trong tay còn đang bưng khay thịt nướng.
Hai người cùng lái xe về nhà.
Vào nhà, khay thịt đã trống trơn trên tay Tống Vân Hồi bị người cầm đi, ngay cả dưỡng khí cũng bị tước đoạt.
Tần Thư như đã từng làm qua chuyện này vô số lần, vừa tự nhiên vừa lưu loát bế ngang cậu lên.
Nhìn mặt mày đối phương ở khoảng cách gần, ý thức được sau đó sẽ làm gì, Tống Vân Hồi hiếm thấy có hơi luống cuống, bắt đầu lục túi tìm điện thoại di động, nói:
"Em biết anh rất gấp, nhưng anh đừng gấp, để em gấp trước."
Cậu nói: "Để em tra Baidu trước một chút."
Tay gõ chữ có hơi run rẩy.
Trước đó chỉ lo vui vẻ, hoàn toàn quên béng chuyện này.
"Không cần," Tần Thư nói, "Anh tra rồi."
Một đường không hề tốn chút sức lực nào về đến phòng, đèn vừa mở, đợi đến khi Tống Vân Hồi nhìn thấy combo bốn món chăn ga gối đệm trên giường, cậu trợn tròn mắt.
Cái này cậu biết, đây là combo bốn món màu hồng cậu lựa nửa ngày mới mua được.
Trước đây cậu đã giặt sạch rồi, không ngờ tới đối phương lại lấy ra vào lúc này.
Tống Vân Hồi ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy đối phương đang nhịn cười.
Tống Vân Hồi trực tiếp sốc ngang.
Không ngờ tới người này lại xấu xa như vậy đấy!
Cậu phát hiện ra quá muộn, và đêm đó cậu đã trải nghiệm được độ thoải mái của bộ chăn gối tự mình mua.
Đêm đó hẳn là có người đã phát hiện ra bọn họ không thấy đâu, điện thoại đặt một bên không ngừng đổ chuông, cuối cùng toàn bộ đều bị Tần Thư chỉnh thành chế độ chớ quấy rầy.
Sau khi kết hôn, căn nhà vốn đã sửa sang lại lần nữa thay đổi.
Hai phòng ngủ chính ban đầu cuối cùng biến thành một phòng cho khách, phòng còn lại có thêm một gối đầu.
Trên giá treo quần áo của hai người, cốc súc miệng và bàn chải đánh răng biến thành hai cái. Truyện Sắc
Thói quen dậy sớm mà Tần Thư duy trì nhiều năm cũng bị phá tan.
Mỗi lần anh cố gắng rời giường đều sẽ phát hiện trên cánh tay còn có một cái đầu, hoặc một cánh tay đang vắt ngang eo mình, thi thoảng rời giường không gặp trở ngại lại bị người kéo vạt áo liền thuận thế nằm xuống luôn.
Anh không hề bài xích sự thay đổi này.
Theo giọng điệu của người đại diện thì anh còn rất thích thú.
Người thích thú không chỉ có mình anh.
Tống Vân Hồi có thể cảm nhận rõ ràng mình không còn cô đơn nữa, bắt đầu từ mỗi buổi sáng.
Bất luận là cậu thức dậy lúc nào, chỉ cần nói một tiếng "chào buổi sáng" thì bên cạnh nhất định sẽ có một người mang theo ý cười đáp lại cậu:
"Chào buổi sáng."
"Dậy ăn sáng nào."
- -
Hoàn chính văn
- -
Xúc động qué, hơn một năm mới edit xong 🥹
Chúc mừng hai bạn nhỏ đã cập bến hạnh phúc 🫰💓
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện💓🫶