Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Bởi vì người bạn nhiệt tình này mà cậu bị buộc phải nhìn lại kiệt tác mà hai người bắt tay hoàn thành, Tống Vân Hồi xoa xoa cằm, quay đầu nhìn Tần Thư, nói:

“Không nên......”

Cậu luôn cảm thấy người này lớn lên sở hữu một gương mặt nhìn qua rất biết hội họa, ngờ đâu trình độ vậy mà lại bất phân cao thấp với mình.

Theo lời Trần Thần thì chính là *ngọa long sồ phượng, thực lực ‘ngang tài ngang sức’.

(*) kiểu khen đểu 49 gặp 50, kẻ tám lạng người 800 gam á =))

Người này từ đầu đến cuối đều dùng lời lẽ khen ngợi, nhưng hiệu quả câu nói lại cay độc hơn ai hết.

Nhưng Tống Vân Hồi nói được một nửa chợt dừng lại.

Cậu bỗng nhớ ra.

Hồi cấp ba cũng vậy, cậu cũng cho rằng bản lĩnh vẽ vời của Tần Thư không tồi, tiết mỹ thuật yêu cầu hai người một nhóm để làm bài tập, cậu tự nhiên lập nhóm với Tần Thư, đồng thời cảm thấy nhất định sẽ đạt điểm cao.

Sau đó cậu liền được mở mang kiến thức về ‘mình’ ở một vũ trụ khác.

Hai người bọn họ bị điểm thấp nhất lớp.

Lúc đó còn có bạn học bất bình, bảo rằng hình dạng quái gở mà bọn họ vẽ rõ ràng rất có cảm giác, còn đặc biệt có lòng gọi ‘bức họa’ này là [Mèo], độ tương phản càng thêm mãnh liệt, rõ ràng là một loại tương phản rất mãnh liệt.

Cậu lúc đó khó nói ra, nhưng bọn họ quả thực chính là mèo không sai.

Nghĩ đến chuyện này, một chút ý niệm không muốn thừa nhận thất bại lại trong đầu ngoi lên, Tống Vân Hồi đặt điện thoại sang một bên, nhìn Tần Thư, nói:

“Em nhớ ‘con mèo’ mà chúng ta vẽ hồi cấp ba hẳn là không quá trừu tượng mới đúng.”

Cậu nhảy chủ đề rất nhanh, nhưng Tần tổng bao giờ cũng bắt kịp, rất nhanh đã phản ứng lại cậu đang nói gì.

Anh hỏi: “Em muốn xem không?”

Tống Vân Hồi ngạc nhiên: “Vẫn còn sao?”

Tần Thư đứng dậy, dùng hành động thực tế chứng minh nó vẫn còn.

Thứ nhất, hóa ra thứ đã qua rất lâu rồi, chỉ cần có lòng, cũng có thể giữ gìn rất tốt.

Thứ hai, con người quả nhiên sẽ vô thức tự tô điểm thêm cho ký ức.

Khoảnh khắc Tống Vân Hồi nhìn thấy bức tranh, liền trực tiếp buột miệng thốt ra:

“Đây là hình dạng quái gở gì?”

“…”

Cậu và Tần Thư đưa mắt nhìn nhau.

Tác phầm hội họa ‘được’ tán thưởng hai lần, sau đó bị cất đi.

Tống Vân Hồi thở dài, nói: “Lúc đó còn tưởng rằng có thể đạt điểm cao.”

Tần Thư không phát biểu ý kiến.

Từ lúc bắt đầu lập nhóm anh đã không ôm bao nhiêu hy vọng.

Kể từ khi nhìn thấy tác phẩm đắc ý mà đối phương khoe khoang với anh thì anh đã nhận thức rõ tế bào hội họa của cậu.

Sau khi bản thân nhấc bút vẽ cũng nhân tiện hiểu luôn trình độ của mình.

Tần Thư lại lần nữa ngồi lên sofa, tự động điều chỉnh vị trí để Tống Vân Hồi có thể dựa sao cho thoải mái.

Tống Vân Hồi nằm lên người anh, tiện tay nhét cho anh một miếng bánh kem.

Tần Thư cúi đầu ngậm nĩa, mái tóc mềm mại cọ cọ bên cổ, anh một tay chậm rãi xoa xoa tóc cậu, vừa lấy điện thoại ra.

Tống Vân Hồi cùng xem điện thoại với anh.

Tần Thư cho cậu xem vài bức ảnh.

Là một số ảnh phong cảnh, trông rất đẹp.

Tống Vân Hồi ngẩng đầu nhìn mặt mày dịu dàng của anh, hỏi:

“Xem chúng làm gì thế?”

Tần Thư rũ mắt nhìn vào mắt cậu, đáp:

“Muốn ra ngoài chơi không?”

Anh nói là ra nước ngoài.

Anh biết Tống Vân Hồi thích ra ngoài chơi, thích hóng gió, không thích đeo khẩu trang, không thích trốn tránh trong đám động.

Phim điện ảnh đã quay xong, anh tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài, vừa hay có thể cùng nhau ra ngoài chơi, vài ngày trước anh đã bắt đầu lựa chọn nơi phù hợp.

Nôm na chính là hưởng tuần trăng mật.

Tống Vân Hồi quả nhiên thấy hứng thú, hơi nhổm thẳng dậy.

Nơi Tần Thư chọn đều là nơi cậu chưa từng đi trước đây, cũng đều là những địa điểm du lịch nổi tiếng, còn có những nơi khác.

Một cái điện thoại không đủ dùng, Tống Vân Hồi cầm điện thoại mình lên bắt đầu chơi chung.

Bọn họ bàn bạc nửa ngày, cuối cùng xác nhận những nơi muốn đi.

Thay vì đi thêm vài nơi, hai người nhất trí quyết định chậm rãi chơi nhiều ngày ở một nơi.

Nơi bọn họ chọn không phải địa điểm du lịch nổi tiếng, là một thị trấn nhỏ, phong cảnh rất đẹp, nhưng vì nơi nó tọa lạc khá hẻo lánh nên khách du lịch ít.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đề tài của hai người thành công từ bánh kem nhảy đến hình dạng quái gở rồi lại nhảy sang du lịch, vả lại trông còn tràn đầy hào hứng nữa là đằng khác.

Tống Vân Hồi lên lầu lấy laptop của mình, bắt đầu cùng anh nghiêm túc nghiên cứu, lập ké hoạch đi du lịch.

Đây là lần đầu tiên lập kế hoạch đi du lịch cùng người khác, có chút mới mẻ.

Tần Thư không hổ là người đàn ông trưởng thành đáng tin cậy, kế hoạch vừa kín đáo vừa tỉ mỉ đâu ra đấy, cậu chỉ phụ trách tìm nơi muốn đi, việc còn lại đều có thể giao cho người đàn ông trưởng thành này.

Cam Tử chạy sang quấn lấy bọn họ.

Vuốt ve mèo nhỏ trong lòng, Tống Vân Hồi hỏi Tần Thư có cần mang theo Cam Tử cùng đi không.

Kết quả của cuộc thảo luận chính là không mang theo.

Mèo nhỏ thích chạy lung tung bên ngoài, không thích hợp đến những nơi xa.

Cam Tử vẫn đang làm nũng trong lòng Tống Vân Hồi hoàn toàn không ý thức được hai người này một hai câu đã quyết định thân phận trông nhà cho nhóc.

Lại lần nữa nhìn Cam Tử vô tri không biết gì, khóe môi Tần Thư khẽ cong.

Hai người đều thuộc phái hành động, sau khi quyết định ra ngoài chơi thì đặt vé máy bay ngay, vài ngày sau liền xách túi lên máy bay.

Máy bay bay trong tầng mây, Tống Vân Hồi ngồi cạnh cửa sổ nghiêng đầu nhìn mây trời, Tần Thư uống hớp nước, an tĩnh nhìn đối phương.

Không có Cam Tử cản trở anh, lần này thật sự chỉ có hai người.

- -Vốn nên vậy.

Xuống máy bay đổi sang chuyến bay khác, đợi đường bay thứ hai hạ cánh, hai người tháo khẩu trang xuống hòa vào đám đông bước ra bên ngoài, Tần Thư một tay xách vali, tay khác nắm tay Tống Vân Hồi, theo đám người từ từ di chuyển.

Tống Vân Hồi đang xem tin nhắn, nói là xe tới đón bọn họ đang đợi bên ngoài sân bay rồi.

Ra khỏi sân bay, xe tới đón bọn họ đậu cách đó không xa, Tần Thư nhìn thấy trong đám đông có một nơi vô cùng náo nhiệt.

Anh còn nhìn thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

Là gương mặt của đạo diễn quay show truyền hình ở nhà anh lần trước.

Xung quanh ông vẫn là những công nhân viên lần trước, có lẽ vẫn là ekip cũ, bây giờ hình như đang quay gì đó.

Chú ý thấy động tác khựng lại của Tần Thư, Tống Vân Hồi nhìn anh, nỗ lực nhìn theo tầm mắt anh, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, Tần Thư đáp: “Không có gì.”

Anh nói không có gì thì là không có gì.

Tống Vân Hồi cũng thu hồi ánh mắt, hai người cùng lên xe.

- -

là show truyền hình thứ hai thuộc series mà đạo diễn tung ra sau khi chiếu xong show , vẫn dùng dàn ekip cũ, vẫn không có kịch bản, có lẫn cả ngôi sao và nghiệp dư, có không ít ngôi sao muốn công bố tình yêu nên lựa chọn lên chương trình này để chính thức công khai, chương trình vẫn áp dụng cách thức livestream trước sau đó thu lại rồi cắt nối biên tập, sau kỳ đầu tiên độ thảo luận liền tăng vọt, nhiệt độ không hề kém cạnh .

Hoặc là do series kiếm được không ít tiền, đoàn làm phim lần này đặc biệt chơi lớn, mỗi một kỳ là một địa điểm du lịch khác nhau, trong ngoài nước bất định, rất có cảm giác mới mẻ, nhân tiện thu hút thêm bộ phận khán giả thích ngắm phong cảnh.

Lần này bọn họ đến một thị trấn nhỏ.

Trên đường từ sân bay đến trấn nhỏ mới đầu nhiều nhất là các công trình kiến trúc bản xứ, sau đó mới có thể nhìn thấy các rừng cây và thảo nguyên rộng lớn.

Các khách mời nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vừa rẽ ngoặt mà bọn họ như lạc vào biển hoa màu tím.

Cùng song song nhìn thấy biển hoa dài như vô tận còn có hai người trong chiếc xe đằng trước.

Bên ngoài cửa sổ xe, mùi hoa oải hương thuận theo gió lùa vào trong xe, khoang mùi nháy mắt đều là hương hoa ngào ngạt.

Tống Vân Hồi quay đầu nhìn Tần Thư, cậu cười đến hai mắt cong cong, mắt thường cũng nhìn ra tầm trạng cậu đang rất tốt, gió thổi ngoài cửa sổ khiến tóc cậu hất lên, sợi tóc như lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời chiếu lệch vào cửa sổ xe, cả người phút chốc tựa như hư ảo.

Trên cổ Tần Thư có vẫn còn đeo chiếc máy ảnh mà cậu mua lúc trước, con ngươi khẽ động, lúc đầu óc vẫn chưa phản ứng lại anh đã động tay, giơ tay chụp một bức.

Tống Vân Hồi cảnh giác: “Anh đang chụp xấu em đúng không?”

Gió bên ngoài không tính là nhỏ, hiện giờ tóc cậu bị gió thổi rối tung cả lên, cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu ăn ảnh.

Tần Thư nở nụ cười, nói; “Rất đẹp.”

Tống Vân Hồi hổng tin.

Trước đây lúc cậu uống thuốc, gương mặt nhăn nhó cùng biểu cảm một lời khó nói hết kia đối phương cũng khen đẹp.

Tần Thư cười, không biện bạch nhiều, bảo đối phương tiếp tục ngắm cảnh đi.

Thấy cánh đồng hoa oải hương liền nói rõ đã lên trấn rồi, cách nơi bọn họ ở không xa.

Bọn họ đặt một nhà khách tương tự homestay phiên bản mở rộng, khác biệt ở chỗ có nhiều người ở hơn, địa phương cũng rộng rãi hơn đôi chút.

Mấy chiếc xe một trước vài sau dừng lại trước nhà khách.

Tần Thư xuống xe trước, tài xế mở cốp xe, anh lấy vali hành lý ra, sau đó kéo Tống Vân Hồi cùng đi.

- -

Xe bus dừng lại, khách mời trong xe xuống xe, thợ quay chụp làm hết bổn phận ra sức quay chụp xung quanh, các thợ quay chụp còn lại dời ống kính về phía các khách mời, phơi bày mục đích của chuyến đi này.

Khoảnh khắc ống kính nhắm chuẩn, có hai bóng người biến mất tại cửa nhà khách.

Chỉ một khoảnh khắc, nhìn không rõ bóng dáng, nhưng lại quen thuộc khó hiểu.

Đợi đến khi bọn họ theo vào nhà khách, bóng dáng hai người nọ đã không thấy đâu.

Nhưng đó đều không quan trọng, quan trọng là phân đoạn hiện tại.

Đối với một chương trình du lịch yêu đương, lúc chia phòng chính là thời điểm kích thích nhất.

Nhà khách này không đủ phòng để các khách mời ở riêng, chỉ có thể hai người ngủ một phòng.

Ekip chương trình chọn cách rút thăm để tạo nên cảm giác kích thích.

Thực tế thì cảm giác kích thích đã có rồi, bất kể là đối với khách mời hay các khán giả xem livestream.

Dẫu sao cũng không có kịch bản, lần này thật sự chính là tùy duyên.

Tiết mục rút thăm vừa căng thẳng vừa kích thích, lòng bàn tay ai nấy đều đổ mồ hôi, vài vị khách có người trong lòng nhưng vẫn chưa chính thức yêu đương tim đập thình thịch, ánh mắt bất giác nhìn về phía người mình coi trọng.

Lúc công bố kết quả có người vui có người buồn, các khách mời đã bắt đầu yêu đương tự nhiên ở chung, số khác có người thì buồn vì không được ở cùng người mình mong muốn, có người trong lòng đang điên cuồng vui vẻ nhưng mạnh mẽ nhịn xuống không biểu lộ ra ngoài, còn có người cảm xúc kích động đến mức mặt đỏ ửng thở hổn hà hổn hển.

Chính vào lúc này, trên lầu truyền đến tiếng động, có hai người bước xuống.

Trông dáng dấp thì hình như là hai người bọn họ đã từng thấy qua trước cửa nhà khách.

Còn là hai người quen –

Hai người đều mặc áo trắng, trước ngực in hình vẽ nhỏ, một là khủng long nhỏ phun lửa, một là chú lợn thơm ngát bị nướng chín.

Đáng yêu một cách kỳ quái.

Là Tống Vân Hồi và Tần Thư.

Hai người mười ngón khắng khít, Tống Vân Hồi đội một đầu tóc lộn xộn nhìn như đã nghiêm túc nỗ lực ép xuống nhưng không đáng kể, cậu nhìn Tần Thư, miệng còn đang nói:

“…Giường chỗ này vừa lớn vừa mềm, hai đứa mình cùng lăn qua lăn lại trên đó cũng không thành vấn đề.”

Tần Thư gật đầu đáp lời, một tay nghiêng sang còn đang thuận tóc cho cậu, nỗ lực cứu vớt quả đầu bị gió thổi đến bù xù hết cứu của cậu, ít nhất đã ấn được đám tóc trên đỉnh đầu xuống.

Dưới lầu một mảnh yên tĩnh, sau đó vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống sàn.

Hai người dời mắt, vừa hay đối mắt với đám người đang đứng trước bàn sofa dùng làm quầy hàng.

Tống Vân Hồi: “…”

Đám người, “…”

Đám khán giả phòng live: “…”

Sự im lặng bao trùm cả nhà khách.

Đám khán giả phòng live: “???”

- -

Đã thực tập xong ahihi, lấp hố thoai, mà Watt bị gì á tui không vô được bằng lap nên giờ chỉ đăng được trên điện thoại thoi, hơi bất tiện xí 🥹


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui