Để xem xét cẩn thận hơn, Lâm Úc nghiêng mình về phía trước, đuôi hơi lo lắng lắc qua lại.
Hoắc Vọng cúi đầu rũ mắt: "Thích bức tranh kia?"
"Ngao." Lâm Úc vô thức lắc đầu, sau khi phản ứng thì cứng đờ.
Vội vàng nâng chân trước gãi mũ cừu nhỏ của mình, vờ như tai không thoải mái.
Hoắc Vọng cười khẽ một tiếng, cũng không nói gì.
Hắn bế cậu tiến gần hơn một chút để xem.
Càng lại gần Lâm Úc càng có thể thấy rõ sự khác biệt cực kì nhỏ trong bức tranh mô phỏng, vị họa sĩ nổi danh đó luôn có một thói quen nhỏ khi vẽ tranh nếu như không phải người yêu tranh và cực kỳ hiểu về các tác phẩm của ngài thì chắc chắn không thể nhận ra.
Bức tranh mô phỏng này dùng vẻ ngoài cũ kĩ của mình để đánh lừa thị giác của tất cả mọi người.
Tưởng Văn Đào vốn ngu dốt, không có trình độ học vấn, bằng cấp hiện tại của hắn đều do mua được không thì cũng là thuê người thi hộ. Vốn dĩ đã thua kém hơn con cháu thế gia khác một bậc luôn bị mọi người cười nhạo khinh thường. Nếu chuyện mua phải tranh giả với mức giá cao gấp mấy lần bình thường bị mọi người phát hiện nhất định sẽ tức đến ngất đi.
Lâm Úc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi tiểu tinh linh bên cạnh: [Có cách nào vạch trần anh ta không?]
Tiểu linh bay một vòng rùi đáp: [Lấy hoặc làm giảm thụy khí trên người anh ta!]
Đây là lần thứ hai Lâm Úc lấy thụy khí từ người khác, lần này rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều.
Từng sợi tơ vàng bay ra khỏi người Tưởng Văn Đào, ngay cả những người Hoắc gia c gần anh ta cũng bị rút ra một ít.
Làm xong, thấy cơ thể vẫn còn rất khỏe không như lúc trước lấy một ít đã mệt, Lâm Úc vui vẻ lắc lắc đuôi.
Hoắc Vọng nhìn nhóc con trầm tư một hồi lại tự mình vui vẻ, khóe miệng cũng lơ đãng cong lên.
Hoắc Tri Tri đứng cạnh nhìn, nhớ tới chuyện lần trước gặp ở trung tâm thương mại. Sắc mặt cô ta xấu đi trông thấy, trên trán cô ta vẫn còn vết thương do bị hộp rút thăm trúng thưởng đập vào.
Cô ta không dám tiến lên chế nhạo nữa, ánh mắt nhìn về phía Lâm Úc hơi sợ hãi.
Cô ta luôn cảm thấy con vật bên cạnh Hoắc Vọng rất không bình thường.
Bên kia, Hoắc Chính và Tưởng Văn Đào đang nói chuyện, hai bên ba hoa với nhau một lúc sau đó ra vẻ hài lòng nói với những người khác: "Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc mừng thọ của tôi ngày hôm này, sau đây tôi có tổ chức một trò chơi nhỏ may mắn để dành tặng sự biết ơn đến mọi người, tôi đã nhét một đồng xu may mắn vào trong bánh bao, ai có thể nhận được đồng xu may mắn này sẽ được tặng một trăm vạn."
Những tràng pháo tay lịch sự vang lên.
Hoắc Chính rất hài lòng, hành động nhỏ này nhìn như chỉ để cầu may, nhưng thực ra cũng nói cho những người có mặt ở đây biết rằng Hoắc gia vẫn chưa bị đánh bại.
Mà đồng tiền này, ông ta đã cố ý sắp xếp trên bàn của người Hoắc gia, nên người ăn phải cũng là người nhà mình, ông ta cũng sẽ không chịu thiệt.
Ông ta càng ngày càng hài lòng về cậu cháu rể tương lai Tưởng Văn Đào này.
Chỉ cần Hoắc gia có thể thuận lợi hợp tác với Tưởng gia, Hoắc Chính ông ta có thể vực dậy Hoắc gia lần nữa.
Sắc mặt Hoắc Chính hồng hào, nhìn những người đến chúc mừng ông ta cười càng ngày càng tươi, mà khoảnh khắc ánh mắt quét tới Hoắc Vọng, trong mắt lại hiện lên một tia chán ghét rõ ràng, ông ta lập tức quay đầu, tán gẫu với những người đến bắt chuyện.
Buổi tiệc đến lúc này, Lâm Úc không có hứng nghe những lời tâng bốc nữa, cậu nhìn về phía màn ảnh rộng trên phòng tiệc, nơi đó đang phát ra một số video chúc mừng là Hoắc gia cố tình chuẩn bị cho tiệc mừng thọ lần này, thoạt nhìn vừa có vẻ cổ hủ lại vô vị.
Cậu muốn xem phim hoạt hình hơn.
Thấy cậu nhìn chằm chằm màn ảnh hình đến xuất thần, Hoắc Vọng cũng nhìn theo, khuôn mặt lớn của Hoắc Chính Gia đột nhiên đập vào mắt, bên cạnh là dòng chữ lớn: Chúc ngài thêm một tuổi, ngày nào cũng khỏe như hôm nay!
Hoắc Vọng: "..."
Lông mày hắn lập tức nhíu chặt. Hắn vươn tay che mắt Lâm Úc: "Đừng nhìn thứ này."
Sau đó vẫy tay gọi người hầu bên cạnh, muốn điều khiển từ xa của màn hình lớn. Hoắc Vọng giãn mày: "Xem phim hoạt hình đi."
Vẻ mặt Lâm Úc mờ mịt, cậu ôm lấy điều khiển từ xa, lần đầu tiên biết hóa ra còn có thể chuyển kênh.
Nhưng nghĩ lại người đàn ông này là Hoắc Vọng, điều này dường như cũng hợp lý.
Cậu ôm điều khiển từ xa, mày mò cách điều chỉnh kênh.
Hình ảnh bên trên ngay lập tức biến thành cừu Xinh Đẹp nói với cừu Sôi Nổi rằng cậu ấy quá thô lỗ.
Những đứa trẻ trong bữa tiệc ngẩng đầu lên: "A."
Sắc mặt Hoắc Chính trầm xuống, dường như sắp tức giận: "Ai chuyển kênh?"
Có người chỉ vào chỗ bên cạnh ông ta, Hoắc Chính nhìn sang, liền nhìn thấy một thứ giống như cục bông, lông xù xù đang ôm điều khiển từ xa, ấn tới ấn lui.
Hóa ra người điều chỉnh kênh không phải là người, ông ta tức đến mặt đỏ bừng, không biết lên làm gì tiếp theo.
Ông ta là một người trưởng thành, nếu cố tình gây sự với một con vật vô tri, ông ta sẽ trông rất nhỏ mọn.
Vì vậy, mặc dù trong lòng cực kỳ tức giận, ông ta cũng không thể lộ ra ngoài, chỉ có thể giả vờ như không quan tâm.
Hầu hết những người xung quanh cũng chỉ cười lấy lệ, không chỉ vì cục cưng kia được Hoắc Vọng mang đến mà còn vì bé quá đáng yêu, ai lại trách một bé lông xù không hiểu chuyện?
Sau khi Lâm Úc nhìn thấy phim hoạt hình cừu Vui Vẻ và sói Xám, cậu cảm thấy mình quá ngây thơ, dù cậu biết thân phận hiện tại của mình là một thụy thú nhưng dù sao nội tâm cũng đã hai mươi tuổi, cậu ôm lấy điều khiển từ xa, lại điều chỉnh kênh.
Để không tự vạch trần bản thân, cậu chỉ có thể giả vờ nhấn bừa vì vậy không thể kiểm soát các kênh mà cậu muốn xem, chỉ có thể tùy ý nhấn.
Vừa khéo trên màn ảnh xuất hiện một cuộc phỏng vấn ở bảo tằng mĩ thuật.
Chương trình này không hề trẻ con mà còn đúng sở thích của cậu.
Lâm Úc hài lòng, giả vờ nhấn nút tăng âm lượng lên một chút để át giọng nói khó chịu của Hoắc Chính.
Hoắc Chính đang lấy cớ tuổi cao để lên lớp hậu bối: "..."
Giám đốc viện bảo tàng vừa bắt đầu giới thiệu bộ sưu tập mới mà bảo tàng nhận được: "Chúng tôi mới nhận được một số bức tranh nổi tiếng, tiêu biểu là các tác phẩm còn sót lại của Thanh Tùng."
"Khoan, chờ một chút, đó không phải là đồ Tưởng nhị thiếu gia mang đến hôm nay sao?"
Trong bữa tiệc, không biết ai hô to một câu, ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung lên màn hình.
Trên màn ảnh rộng bức tranh được phóng to lên để mọi người nhìn rõ hơn, giám đốc bảo tàng nói: "Chúng tôi đã mời một chuyên gia để thẩm định."
Ngay sau khi bức tranh xuất hiện, tất cả mọi người trong bữa tiệc đều im lặng.
Vì bức tranh đó giống hệt món quà Tưởng Văn Đào vừa tặng nhằm khoe khoang, Tưởng Văn Đào lúc nãy còn cố ý để người ta trưng bày toàn bộ bức tran không ngờ bây giờ lại là tự chuốc nhục vào mình, lần này tất cả mọi người đều nhận ra, bức tranh xuất hiện trên màn ảnh rộng kia giống y như đúc tranh của anh ta.
Đó là một bảo tàng lớn, có rất nhiều chuyên gia giám định, mọi người ở đây đều biết rõ, chắc chắn tranh Tưởng Văn Đào vừa mang đến là giả, ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi mang theo vè tò mò xem kịch hướng về Tưởng Văn Đào.
Tưởng Văn Đào lập tức bị nhiều ánh mắt không rõ ẩn ý nhìn chăm chú như vậy, trong phút chốc mặt đỏ lên tức giận hét về phía Lâm Úc: "Ai? Ai thả nó ra!"
Lâm Úc bị tiếng rống của anh ta dọa, móng vuốt buông ra điều khiển từ xa rơi xuống đất, ấn đến nút trở về ban đầu, vì thế cuộc phỏng vấn trên màn ảnh rộng biến mất, lại trở về hình ảnh chúc mừng sinh nhật Hoắc Chính, mấy chữ in đậm cực kì châm chọc đập vào mắt mọi người: Chúc ngài thêm một tuổi, ngày nào cũng khỏe như hôm nay!
Sắc mặt Hoắc Chính mặt tái mét, tay run rẩy dữ dội: "Cái này, cái này..."
Hoắc Vọng nhìn ông ta một cái, nhướng mày nói: "Đừng tức giận, tuy mang đồ dỏm đến lễ mừng thọ tám mươi của ngài, nhưng tôi nghĩ hẳn Tưởng nhị thiếu cũng không cố ý."
Nhìn như khách khí nhưng giọng điệu lại tràn ngập châm chọc cùng mỉa mai lập tức chà đạp lên mặt mũi của Hoắc Chính cùng lòng tự trọng của Tưởng Văn Đào. Những người khác trong bữa tiệc không thể giả câm điếc, có người nhịn không được cười thành tiếng, một số nhìn về phía Tưởng Văn Đào như đang xem kịch hay.
Các vị phu nhân tao nhã che miệng, nói với Trần Minh Hồng cũng đang lộ sắc mặt khá khó coi: "Ối chà, có vẻ Tưởng nhị thiếu cũng không thật sự quan tâm đến con gái của bà, nếu không sao lại phạm sai lầm lớn như vậy."
Lúc đến thì lên mặt khoe khoang như sợ người ta không biết mình tặng quà gì, giờ phát hiện không những là đồ giả còn vạch trần ngay tại chỗ.
Xem ra Tưởng nhị thiếu muốn trở thành trò cười cho giới trong vòng nửa năm à không nếu cậu ta trở thành người thừa kế của Tưởng gia vậy sẽ thành trò cười đến cuối đời mất!
Lúc trước Trần Minh Hồng vừa mới khoe khoang với họ vậy mà chưa gì đã bị vả mặt nhanh vậy, cái tát vô hình trên mặt khiến bà ta vừa đọc lại nhục, nhưng bà ta không dám trở mặt hoàn toàn, chỉ có thể nhịn rồi lộ ra nụ cười giả tạo: "Hẳn là bị lừa, đứa nhỏ Tưởng gia này quá lo lắng cho tiệc mừng thọ của cha tôi nên mới sơ suất như vậy."
Các phu nhân không quan tâm, chỉ cười nhạt rồi tránh xa bà ta.
Mà Hoắc Tri Tri vốn đang lại gần kéo Tưởng Văn Đào, cô ta còn quá trẻ không suy nghĩ được thấu đáo như mẹ mình cũng chẳng che dấu được vẻ xấu hổ cùng nhục nhã đang dần hiện trên khuôn mặt.
Cô không nhịn được mà vươn tay kéo Tưởng Văn Đào, lỗ chân lông toàn thân đều kêu gào: muốn chạy trốn.
Sắc mặt Tưởng Văn Đào vốn đã trở vốn đã khó coi càng thêm vặn vẹo, anh ta hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói với Hoắc Tri Tri: "Cô nghĩ tôi làm những việc này là vì ai?"
Tuy anh ta thích Hoắc Tri Tri, nhưng lúc trước khi anh ta chưa lên nắm quyền, anh ta luôn bị cô ả cự tuyệt rồi bị nhìn bằng ánh mắt khinh thường vậy nên bây giờ Tưởng Văn Đào cũng không có hứng thú với Hoắc Tri Tri nữa, loại người thấy sang mà bắt quà làm họ như cô ta không xứng làm phu nhân Tưởng gia, nếu không phải Hoắc gia vẽ lên cái bánh làm Hoắc Vọng mất mặt anh ta cũng không hứng thú mà đến đây.
Mặc dù hợp tác sẽ có thêm sức đẩy Hoắc Vọng nhưng nếu Hoắc Tri Tri cứ ngu dốt không biết phải trái, anh ta cũng sẽ vứt bỏ cô ta như năm đó cô ả khinh thường anh ta.
Hoắc Tri Tri không ngờ bản thân lại bị đối xử như vậy, cô ta ấm ức muốn khóc nhưng chỉ có thể kìm nén.
Cô ta như trò hề đứng im mặc những ánh mặt tò mò, coi thường cùng nghi ngờ đang nhìn về phía mình.
Dáng vẻ vênh váo, kiêu căng ngày xưa hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, Hoắc Chính là người đứng đầu một nhà, sau một thời gian ngắn hỗn loạn đã nhanh chóng ổn định tình hình, nói vài câu liền bỏ qua chuyện này.
Tất cả mọi người có vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng đều âm thầm chế giễu cùng khinh thường.
Hoắc Chính chỉ có thể hít sâu vài hơi nhìn về phía Trần Minh Hồng, Trần Minh Hồng hiểu ý, ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh.
Cách để nhanh chóng khiến mọi người quên đi việc này chính là tạo ra một sự việc đáng xấu hổ khác.
Người phục vụ đã được gọi từ đầu cầm phần súp nóng đầu tiên lên rồi nói với những người khác: "Tôi sẽ bưng lên bàn chính."
Không ai phản đối, họ cầm lấy những phần súp nóng hổi khác và xếp hàng sau lưng anh ta.
Nghĩ đến tờ séc và vé máy bay được nhét vào túi áo khi anh ta đến nơi, sự quyết tâm lóe lên trong mắt người phục vụ.
Dù sao Hoắc Vọng nổi tiếng là xui xẻo, nghe nói bình thường hắn không làm khó người khác, đến lúc đó một mình hắn bị thương, anh ta có thể tỏ vẻ đáng thương, đổ hết cho sự xui xẻo của hắn rồi nhanh chóng tìm cơ hội rời khỏi thành phố này.
Với số tiền đó, cả đời anh ta sẽ không cần phải làm công việc thấp hèn này cho người giàu nữa!
Người phục vụ bước nhanh, súp nóng hôi hổi còn không ngừng bốc hơi nóng, khoảnh khắc anh ta đi đến bàn chính, ánh mắt đối diện với Lâm Úc trong lòng Hoắc Vọng, đột nhiên cơ thể mất cân bằng trong nháy mắt, chân trái vấp chân phải khiến anh ta ngã lăn ra, bát súp nóng bỏng hắt mạnh sang bên cạnh.
Một tiếng kêu thảm quen tai vang lên!
Sắc mặt người phục vụ trắng bệch, anh ta ngã xuống đất, đầu óc choáng váng, trong đầu chỉ còn đọng ba chữ.
Anh ta xong rồi.
Lâm Úc sửng sốt, cậu chỉ cảm giác điều gì đó không tốt, ngẩng đầu nhìn lại chứng kiến cảnh tượng quen mắt này.
"Tuy đến trễ nhưng tôi sẽ không vắng mặt!" - Một cú hất thẳng!
- -------
Tác giả: Người đến trễ ngã xuống là Hoắc Mặc Viễn vậy nên kẻ nào dám ức hiếp thụy thú à nhầm=)) ck của em thì sẽ không có kết cục tốt đẹp nha. Mà người nào đối xử không tốt với thụy thú cũng sẽ bị vận xui quấn thân.