Vì tư thế này nên hắn cần ngửa đầu nhin ta.
Trong xe ngựa tối tăm, khuôn mặt trắng bạch của Lâm Trọng Đàn càng thêm tương phản với đôi mắt đen tối của hắn.
"Trong khoảng thời gian này Tiểu Địch có nhớ ta không?"
Khi hắn nói chuyện rất gần ta, khiến ta thấy có chút không thoải mái mà hơi hơi quay mặt đi.
Ta không muốn trả lời vấn đề này, chỉ lấy chân nhẹ nhàng đá hắn, "Lạnh."
Lâm Trọng Đàn nghe vậy liền trước cúi đầu giúp ta đi tất vào, sau đó lại nhặt giày lên đi vào cho ta, làm xong một lượt hắn mới một lần nữa nhìn về phía ta, cũng không đợi ta trả lời, "Ta rất nhớ Tiểu Địch, mỗi khi gặp Tiểu Địch đều luôn muốn ở bên Tiểu Địch lâu hơn một chút."
Nếu là ngày xưa khi Lâm Trọng Đàn nói với ta mấy lời này thì hẳn ta sẽ rất vui đi, nhưng vật đổi sao dời, giờ ta chỉ cảm thấy lời nói của hắn toàn sự dối trá.
Lâm Trọng Đàn phát hiện ta vẫn không trả lời nhưng cũng không hề mở miệng, hắn ôm lấy ta, gần như là muốn chôn chặt mặt hắn vào lòng ta, ta đối với tư thế này thấy cực kì không thoải mái nên bảo hắn buông ra, nhưng hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
"Lâm Trọng Đàn." Ta không thể không gọi cả họ và tên hắn ra.
Lâm Trọng Đàn ở trong lòng ngực ta nhẹ 'ưm' một tiếng, sau đó thấp giọng nói: "Ta có chút mệt, Tiểu Địch để ta ôm một cái đi."
Ta vừa mới phát hiện Lâm Trọng Đàn có hao gầy đi chút ít, nghĩ đến hẳn là gần đây hắn rất bận, chỉ là ôm ta thì có thể không mệt sao?
Ta lại không nhẹ, ngồi trên đùi hắn mà hắn không thấy mỏi à?
"Ngươi đừng ôm ta như vậy." Ta nhịn không được đẩy hắn.
Lâm Trọng Đàn bị ta đẩy vài cái rốt cuộc ngẩng đầu, nhưng ngẩng đầu một phát hắn lại bất ngờ hôn lấy cổ ta, ta nhất thời không khống chế được thanh âm, hô nhỏ một tiếng.
Hắn vẫn nhẹ hôn hầu kết của ta, sau đó nhẹ nhàng cắn.
Ta như là động vật bị cắn sau cổ, cương cứng ngay tại chỗ.
Ta cảm nhận được tay hắn đang bắt đầu thâm nhập vào ống tay áo ta, hắn đang sờ chuỗi Phật châu của Thái Tử, hình như định gỡ nó ra, chỉ là khi nó vừa qua đến cổ tay liền bị ta túm chặt lại.
Lâm Trọng Đàn ngẩn ra, sau một lúc lâu hắn buông tay, cũng buông hầu kết của ta ra.
Hắn tỏ vẻ như vừa rồi không có chuyện gì mà giúp ta sửa sang lại quần áo, nhưng ta lại nổi lên ý tưởng khác.
Trong khoảng thời gian này hẳn là Lâm Trọng Đàn phải đi xã giao rất nhiều, chắc chắn phải gặp nhiều người.
Ta liếm liếm răng, do dự mà để sát vào cổ Lâm Trọng Đàn, sau đó cắn mạnh xuống.
Ta cố ý cắn hắn nên lực cắn không hề nhẹ.
"Tiểu Địch." Lâm Trọng Đàn kêu ta.
Ta làm như không nghe thấy, một lòng muốn để lại một dấu răng thật rõ ràng ở cổ hắn.
Cảm thấy vết cắn đủ sâu rồi ta mới chịu buông hàm răng ra.
Ta cách ra một khoảng cẩn thận nhìn lên, cổ Lâm Trọng Đàn quả nhiên bị ta cắn ra một dấu răng rất rõ ràng.
Hắn có chút bất đắc dĩ mà nhìn ta, từ trong lòng lấy ra khăn tay, trước giúp ta lau miệng rồi mới lau vết thương trên cổ qua loa vài cái.
Ta nhìn chằm chằm dấu răng trên cổ Lâm Trọng Đàn, nghĩ thầm đợi xem lát nữa hắn giải thích với người ngoài dấu răng này như thế nào, nghĩ nghĩ liền không khỏi cười một cái, nụ cười này cũng khiến Lâm Trọng Đàn cười theo, "Vui vẻ hơn chút nào chưa?"
Ta lại thu hồi nụ cười lại, "Ngươi còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì ta phải về cung, mẫu phi còn đang đợi ta."
Lâm Trọng Đàn nghe vậy liền buông ta ra, lại thay ta sửa sang lại tóc, ta nhớ tới chuyện hắn mới nắm chân ta nên có chút ghét bỏ không cho hắn chạm vào.
Hắn vẫn nhẹ nhàng thu tay về, lại nhắc tới chuyện trắc phi của Thái Tử.
"Ngươi nhắc chuyện này làm gì?" Ta có chút khó hiểu.
Lâm Trọng Đàn nói với vẻ tự nhiên, "Ta đang suy nghĩ xem sang năm Thái Tử đại hôn thì nên tặng lễ gì, Tiểu Địch muốn tặng gì?"
"Còn nửa năm cơ mà, nói sau đi, sao ngươi còn không mau đi đi? Đợi lát nữa sợ bị người khác thấy mất." Ta đuổi Lâm Trọng Đàn đi ra ngoài, Lâm Trọng Đàn ậm ừ dời bước, nhưng trước khi quay đi lại bắt lấy ta hôn một cái.
Động tác này hắn làm như nước chảy mây trôi, ta còn chưa kịp phản ứng lại hắn đã xuống xe ngựa rồi.
Vô sỉ!
Ta tức giận mà hung hăng giơ tay lên chà sát môi.
Ngay khi trở lại cung, chuyện đầu tiên ta làm là về súc miệng đánh răng, nhưng khi ta hồi cung lại phát hiện Trang quý phi không ở đây.
Thì ra hôm nay Hoàng Hậu lại thỉnh vị lệnh nữ nhà đại thượng thư kia vào cung, còn gọi chúng phi tần cùng đến gặp.
Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối mà Trang quý phi vẫn mãi chưa về, ta có chút không yên tâm nên bảo cung nhân đi xem tình hình thế nào.
Cung nhân đi được không bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa.
Ta nhớ tới gần đây Trang quý phi hay ho khan, do dự một hồi vẫn là quyết định tự mình cầm áo choàng đi tìm, nhưng không ngờ lại bất ngờ gặp được Thái Tử ở cùng với vị Thái Tử trắc phi tương lai kia.
Thái Tử cầm dù đi ngang hàng che cho lệnh nữ nhà đại thượng thư, mưa trông vậy mà không hề nhỏ, hai người đi chung dù nên thân thể đứng có chút gần.
Ta từ đằng xa nhìn bọn họ hai cái, cảm thấy hai người như kim đồng ngọc nữ thập phần xứng đôi.
"Chúng ta đi đường khác đi, đừng quấy rầy Thái Tử cùng trắc phi tương lai." Ta nói với Nữu Hỉ.
Nhưng không biết Thái Tử làm sao lại nhìn thấy ta, hắn không màng vị lệnh nữ còn đang che chung dù mà một mạch đi thẳng về phía ta.
Cô nương kia hiển nhiên ngây ngẩn cả người, sau đó vội lấy tay che đầu đứng ở tại chỗ hô to: "Thái tử điện hạ."
Thái Tử quay đầu lại, lười biếng mà nói: "Cô mệt mỏi rồi, tự ngươi về đi."
"Thần nữ......" Vị lệnh nữ kia nói được một nửa liền dừng lại, nàng rõ ràng cảm thấy ủy khuất, phía sau bọn họ không hề có cung nhân hầu hạ nào để nhường ô cả.
Thái Tử vừa đi thì nàng chỉ có thể đứng ở trong mưa bị ướt, nàng lại ngại thân phận thiên kim tiểu thư nên không dám tùy tiện chạy.
Ta cũng không nghĩ tới Thái Tử lại có thể không biết nể mặt mũi ai như vậy, vội vàng kêu cung nhân đi cùng đưa dù cho nàng.
Ta vừa kêu người xong thì một thân ảnh liền nhanh chóng chui vào trong nhuyễn kiệu.
Nhuyễn kiệu không lớn, Thái Tử vừa chen vào liền khiến không gian hẹp đi hẳn.
Thái Tử vừa chui vào xong liền như tu hú chiếm tổ dồn ta vào một góc, sau đó tự mình thở dài một hơi dựa vào vách xe, còn tự nhiên mà nói với cung nhân bên ngoài: "Sao còn chưa đi đi?"
Ta phát hiện áo choàng ta mang cho Trang quý phi đã bị tay áo thấm nước mưa của Thái Tử làm ướt, mắt thấy hắn đảo khách thành chủ chỉ huy cung nhân của ta, ngay tức khắc ta nổi lên hỏa khí, "Không được đi."
Thái Tử nhíu mày lại, quay đầu nhìn về phía ta.
Ta tiếp tục nói: "Thái Tử ca ca, ngươi quá thất lễ, sao ngươi có thể ngang nhiên bỏ lại thiên kim đại tiểu thư nhà thượng thư đai nhân ở lại một mình giữa trời mưa như vậy? Cỗ kiệu này ngươi đừng ngồi, đi xuống."
Ta vừa nói vừa thật cẩn thận nhấc áo choàng lên để tránh cho nó không chạm vào Thái Tử.
Thái Tử nhìn chằm chằm ta một hồi, không giận mà ngược lại còn cười, "Đệ đệ sao tự nhiên làm mình làm mẩy vậy? Giận sao?"
Hắn đang nói gì thế?
"Yên tâm, cho dù cô thành hôn thì người cô yêu thương nhất vẫn là đệ đệ, không có nữ nhân nào có thể so với đệ đệ đâu."
Thái Tử nói làm ta nhăn mặt lại, ta cũng không khỏi tự hỏi vì sao mỗi lần Thái Tử thấy ta lại tỏ ra tùy tiện như vậy, do bản tính của hắn sao? Hay vẫn là vì mỗi lần hắn nhìn ta lại nhớ đên trưởng tỷ của mình?
Ta nghĩ nghĩ, chỉ nói: "Thái Tử ca ca đừng trêu ghẹo ta."
Thái Tử chỉ cười không nói, mà chuyện hắn bỏ lại trắc phi tương lai một mình trong mưa hôm nay rất nhanh đã lan khắp cả cung, nhưng lần này không phải Hoàng Thượng phê bình hắn nữa mà là Hoàng Hậu.
Nghe nói Hoàng Hậu đã phát giận một trận rất lớn, xong việc còn dứt khoát lấy cớ huấn luyện lễ nghi cho trắc phi tương lai mà thỉnh luôn vị lệnh nữ kia vào trong cung.
Ngoài ra, ta cũng ngoài ý muốn gặp được Lâm Trọng Đàn ở trong cung, hóa ra tuy Hoàng Thượng chưa phong quan cho hắn nhưng đã trước giao cho hắn một nhiệm vụ.
Tàng Thư Các trong cung có rất nhiều sách cổ, do nhân lực không đủ nên phải mời thêm một số tiến sĩ ưu tú vào trong cung sửa chữa chỉnh trang lại chỗ sách này.
Lâm Trọng Đàn sau khi lãnh nhiệm vụ này thì số lần ta thấy hắn ở trong cung cũng nhiều hơn, hắn thường thường chạy ra chạy vào cả trong ngoài cung, có đôi khi còn chạy đến cả thư các ở Thái Học.
Mà bởi vì ta thường xuyên đến Tàng Thư Các lấy sách nên cũng hay gặp Lâm Trọng Đàn.
Có đôi khi ta cũng thấy vị thiên kim sẽ trở thành trắc phi tương lai kia nữa, ta không biết khuê danh của nàng, chỉ biết nàng họ Trần.
Trần cô nương là người rất yêu sách, thường xuyên tới Tàng Thư Các.
Hôm nay, Trang quý phi đích thân hầm canh bồi bổ thân thể, mỗi cung đều được người gửi tặng một ít, vốn là cung nhân sẽ đưa canh đến Đông Cung, nhưng do ta có việc muốn tìm Thái Tử nên liền dứt khoát tự mình đưa canh.
Nhưng thời diểm ta đến thật không tốt, vậy mà vừa lúc gặp được Thái Tử cùng người khác đang làm chuyện khó nói..